Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 25: Hạ Lỗi
Vì đã là giữa trưa, Cao Nguyệt đang ở trong bếp đốc thúc đám người nấu thức ăn.
Khi nhìn thấy Nghiên Thải Vi cầm theo khay đồ ăn đi vào, Cao Nguyệt theo bản năng nói: “Ngươi vừa giao đồ ăn cho Nguyệt Sinh ca à?”
Chỉ là vừa nói xong nàng ý thức được không đúng, nàng nhìn xuống sắc, còn đi đứng không vững Nghiên Thải Vi nói: “Ngươi bị bệnh à?”
Nghiên Thải Vi nhìn Cao Nguyệt sau đó cúi đầu yếu ớt lên tiếng: “Ta có chút mệt, Cao Nguyệt không biết yêu cầu zombie hôm nay của ta có thể để ngày mai bù đắp không”
Nhìn về phía Nghiên Thải Vi không dám dùng ánh mắt tiếp xúc, Cao Nguyệt đồng ý: “Tốt, ngươi mệt thì nên nghỉ ngơi đi”
Cao Nguyệt cũng không đưa ra lời giúp đỡ chữa trị giúp nàng, bởi vì nàng có thể đoán được 8,9 phần mười rồi.
Nghe vậy, Nghiên Thải Vi vui mừng cảm ơn: “Đa tạ ngươi. Ta ngày mai chắc chắn sẽ đền bù tốt”
Nhìn thấy lui ra Nghiên Thải Vi, Cao Nguyệt cau mày.
Nàng không biết là do Nguyệt Sinh ép nàng, hay là Nghiên Thải Vi tự nguyện.
Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc Nguyệt Sinh, nàng không nghĩ là hắn sẽ ép buộc những thứ bẩn thỉu như vậy. Trong mắt nàng, Nguyệt Sinh giống một tên ma đầu g·iết người không chớp mắt hơn là giống một tên hái hoa đạo tặc.
Chỉ là nhớ đến ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống của Nguyệt Sinh sáng này, nàng cảm thấy không cần nhiều chuyện vẫn hơn.
Sau khi xem xét xong ở đây, nàng đi qua một căn phòng khác ở tầng 2. Đây chính là nơi làm việc của nàng, nếu ai có chuyện gì thì sẽ vào đây báo cáo.
Bởi vì vấn đề ghi chép số lượng zombie được nàng giao cho người khác, nên hiện tại cũng không quá bận rộn.
…
Một bên khác, nhóm người 6 người đang tiến lên giữa đồng cỏ.
Chính là nhóm người Thanh Nguyên.
“Thanh Nguyên ca, thật sự là bắt zombie đủ nhiều là có thể đổi thành tinh hạch sao?” Hạ Thanh Thần hỏi ra thắc mắc của mình.
“Cái này chúng ta cũng không chắc, dù sao chỉ nghe lệnh làm việc” Thanh Nguyên trả lời hơi có chút thất vọng.
Nghe vậy Hạ Thanh Thần cũng không tiếp tục truy vấn. Trong căn cứ của nàng, tinh hạch cũng không phải là dễ kiếm, nên cũng chỉ có dị năng giả mới có. Hơn nữa còn phải tự thân vận động ra ngoài tìm kiếm.
Cơ chế khen thưởng cũng có nhưng chỉ là dùng thức ăn hoặc nhu yếu phẩm. Không ai dám dùng tinh hạch đưa ra khen thưởng cả, trừ một vài ngoại lệ, nhưng cũng không nhiều.
“Thanh Thần ngươi nghĩ căn cứ của chúng ta đây như thế nào?” Lý Bác nghĩ đến lời nhắn nhủ của Cao Nguyệt, đưa ra câu hỏi.
Hơi suy nghĩ một chút Hạ Thanh Thần đáp lời: “Ta thấy mọi người hòa hợp, quản lý tốt, ít t·ranh c·hấp. Như vậy rất tốt”
Thấy câu trả lời như mong muốn, Lý Bác vào vấn đề chính: “Vậy ngươi có suy nghĩ là sẽ ở lại cùng chúng ta luôn không?”
Hạ Thanh Thần minh bạch những người này thấy được tiềm lực của nàng, nhưng nàng còn đang muốn đào góc tường của họ đâu. Sao nàng có thể dễ dàng đồng ý được, nàng tỏ vẻ đáng thương:
“Gia gia của ta đang đợi ở trong căn cứ chờ ta về, hiện tại ta chỉ còn có người là người thân duy nhất của ta. Ta nhiều nhất là chỉ ra ngoài mấy ngày thôi, sau đó sẽ phải trở về”
Nhìn như sắp khóc Hạ Thanh Thần, đám người cảm động lây.
Cao Đường lên tiếng khích lệ: “Thanh Thần muội, nếu như có gì cần giúp đỡ, cứ nói với ta. Ta sẽ hết lòng giúp đỡ”
Đám người cũng liên tục đúng vậy đúng vậy.
Hạ Thanh Thần rưng rưng nước mắt liên tục nói tạ.
Sau một hồi lâu Trường Cửu đột nhiên tò mò hỏi: “Thanh Thần, ta thấy ngươi thường ăn thứ gì đó trong túi. Là đồ ăn vặt à?”
Chỉ là sau khi hắn hỏi như vậy, lại thấy Hạ Thanh Thần cúi đầu nhìn xuống đất nhỏ nhẹ nói: “Đây là hạt đậu mà gia gia của ta tự tay trồng, ông nói ra ngoài đói thì dùng ăn” nói nàng lại móc ra một vật như hạt đậu cho mọi người nhìn.
Nhìn thấy lại trở nên buồn bã Hạ Thanh Thần, đám người quay người về phía Trường Cửu đầy trách móc như thể muốn nói ‘ngươi hết việc để hỏi rồi à?’ ‘không thấy người ta không biết đường về đang buồn rồi à?’ ‘tại sao lại nhắc tới gia gia của nàng làm nàng buồn hơn như vậy?’.
Trường Cửu ý thức được không đúng đứng ra xin lỗi: “ta xin lỗi”.
Hạ Thanh Thần chỉ không muốn tiết lộ nguồn gốc của những hạt này nên mới ra hạ sách như vậy, nghe được xin lỗi nàng cũng chỉ nói không sao.
PHẠCH PHẠCH….
Đúng lúc này đám người nghe được đằng xa vọng lại tiếng máy bay trực thăng, tuy là không thấy chính chủ nhưng âm thanh là không nhầm được.
“Cao điệu như vậy? Không sợ quái vật biết bay sẽ t·ấn c·ông à?” Cao Kiến híp mắt nhìn đằng xa.
“Có thể là trực thăng của căn cứ lớn, nếu vậy trên đó tất cũng là dị năng giả, vậy thì không sợ cũng đúng” Lý Bác đưa ra lời giải thích hợp ý mọi người nhất.
Trường Cửu nhìn vào đằng xa, hắn bắt đầu nhìn thấy một điểm đen ở cuối bầu trời. Sau đó điểm đen đó càng ngày càng lớn, cuối cùng hiện lên là một chiếc máy bay. Hắn thốt lên: “Là hướng về phía chúng ta”
“Vậy làm sao đây, họ chắc chắn sẽ phát hiện chúng ta” Trên khuôn mặt thanh tú của Thanh Nguyên, hơi có chút lo lắng. Từ lần trước chạm mặt với người khác nói rõ, không phải cứ gặp người sống là tốt.
“Nếu đã điều động trực thăng nói rõ có chuyện quan trọng. Chắc sẽ không để ý chúng ta đâu” từng trải Lý Bác lời nói làm mọi người yên tâm.
Chỉ là một bên Cao Kiến nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Hạ Thanh Thần, hơi cảm giác nghi ngờ. Suy nghĩ khẽ động, năng lượng trong người hắn hơi giảm.
Hắn thấy được, một người đàn ông già nua râu tóc bạc phơ, nhưng dáng người thẳng tắp bước ra khỏi máy bay. Đến đây, đột nhiên hắn trừng mắt.
Hắn thấy được là người trong máy bay chính là tìm đến bọn hắn. Không, đúng hơn là cô nhóc trước mắt này. Chỉ là hình ảnh đột ngột hết làm hắn không rõ ràng người kia nói gì. Nhưng từ khuôn mặt tức giận của người đó, hắn nghĩ chắc cũng không phải là việc tốt đẹp gì.
Ý nghĩ muốn trốn xuất hiện trong đầu của hắn, nhưng nhìn đến đống cỏ cao hơn đầu người xung quanh hắn lại thôi. Nếu chạy trốn tất nhiên sẽ để lại luống trên cỏ, nhìn từ trên cao quá dễ bị phát hiện. Thêm nữa nó cũng chỉ còn lại vài giây mà thôi, đi không được xa.
Hắn chỉ hy vọng là đám người kia không làm khó dễ cho những người còn lại.
“Nếu vậy chúng ta tiếp tục lên đường thôi” Trường Cửu lên tiếng.
Chỉ là đám người không nghĩ tới là chiếc trực thăng không bay qua đầu bọn hắn, mà lại chính lơ lửng trên đầu không nhúc nhích.
Đám người hai mắt nhìn nhau, bọn hắn biết được đối phương chính tới chính là tìm chính mình.
Một giọng nói uy nghiêm nhưng có vẻ già nua vang lên từ trên máy bay:
“Thần Thần, ngươi chơi có vui?”
Tuy tiếng trực thăng rất lớn, nhưng bọn hắn lại có thể nghe rõ ràng như thể đối phương đứng bên cạnh mình vậy.
Đám người nhìn lên thì thấy được đứng bên cửa lớn trực thăng một ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng lại đứng thẳng có lực, mang theo vẻ mặt tức giận nhìn xuống dưới này.
Hạ Thanh Thần hơi cúi đầu, hai tay nắm chặt biểu hiện ra một bộ như một con mèo con phạm lỗi sau đó b·ị b·ắt gặp. Nhỏ giọng hô:
“Gia gia”
Đám người lấy lại tinh thần, nhìn một chút ông lão sau đó lại nhìn về phía Hạ Thanh Thần. Đây không phải là hình ảnh trong tưởng tượng của bọn hắn.
Đột ngột không nói một lời ỗng lão bỗng xuất hiện trước mặt cách bọn hắn khoảng 3 mét. Hai tay chắp sau lưng tức giận nói:
“Hừ, ngươi còn biết ta là gia gia của ngươi. Vậy lúc trốn ra ngoài sau đó để ta vất vả đi tìm, ngươi có nhớ đến người gia gia này không?”
“Ta, ta biết sai rồi” Thanh Thần nói với đôi mắt to rưng rưng nước mắt.
Đám người nhìn thấy cảnh này, thầm nói đây rồi, đây chính là thứ đã đánh lừa bọn hắn.
Nhưng những thứ này không đủ qua mắt Hạ Lỗi, hắn lên tiếng:
“Đã ngươi biết lỗi của mình, vậy phạt ngươi một tháng ở nhà không được ra ngoài nửa bước”
“Ta…” Thanh Thần vẫn muốn nói gì đó nhưng bị ngắt lại.
“Không chấp nhận?” Hạ Lỗi hơi âm trầm.
Hạ Thanh Thần muốn nói gì đó, nhưng nhìn qua đám người Thanh Nguyên rồi lại thôi.