Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 30: Quyết chiến căng thẳng (3)
Ở góc khác chiến trường, lão tam hổn hển nhìn trước mặt tên tóc vàng.
Hắn thề đây là lần đầu tiên trong đời từ khi xuất sinh ra đến nay, hắn cảm nhận được sự bất lực nhất.
Mỗi lần hắn ra đòn, người trước mặt này rất nhẹ nhàng thoát được làm hắn rất khó chịu. Hắn đoán tên tóc vàng có dị năng nào đó liên quan đến có thể nhìn được quỹ tích rơi của đồ vật, nên nhiều lần ra tay hắn đợi tới lúc gần cuối cùng đều sẽ chuyển biến hướng đi, nhưng nó cũng không có tác dụng gì.
Nhìn thấy được sự bất lực của đối thủ, Cao Kiến nở nụ cười quỷ dị: “Ta thấy ngươi t·ấn c·ông nhiều đã mệt rồi, bây giờ đến lượt ta”
Nghe được tóc vàng sẽ tấn công, lão tam hơi sợ. Nói thật nãy giờ hắn thật bị người trước mặt tạo nên một tầng bóng ma trong hắn.
Khi nhìn thấy tóc vàng chỉ dùng 1 tay nâng lên cây trường côn quá đầu, sau đó đi bộ nhàn nhã qua đây. Lão tam nhịp tim bắt đầu tăng lên, cơ bắp dần dần siết chặt, mồ hôi trên người như mưa.
Hắn bây giờ trong đầu không còn một chút ý niệm tấn công nào cả, hắn chỉ muốn biết làm sao để chống đỡ đòn tấn công của người trước mặt. Hắn tự thôi miên bản thân, ta nhất định sẽ làm được, sẽ làm được.
Nhìn thấy trường côn đang từ từ rơi về hướng bản thân, trong đầu lão tam sáng tỏ. Hắn thấy được, hắn đã thấy được hướng đi của lần tấn công này, là thẳng xuống. Như vậy ta sẽ né qua phải, chỉ là BOOONG một tiếng vang lên, hắn né cái đầu đúng hướng của cây gậy rơi xuống.
Một đòn này không quá mạnh nên cũng không gây ra thương tích gì cho hắn, nhưng hắn cũng đình trệ mất một lúc. Hắn đã né qua phải, nhưng cây gậy rơi đúng chỗ hắn đã né. Đây là điều mà hắn không thể nào chấp nhận được.
Lúc lấy lại tinh thần thì đối diện đã nâng lên trường côn chuẩn bị giáng xuống. Vì lần này cũng chậm như lần trước, nên hắn có thể thấy được hướng đi của trường côn. Trong lòng của hắn thét lên là bên trái, nên ngươi chỉ cần đứng yên là có thể tránh được. Chỉ là BOONG một tiếng nữa vang lên, cây gậy lại rơi đúng vào đầu của hắn.
Lần nữa thấy cây côn sắp rơi vào đầu, trong đầu của lão tam đột nhiên lóe lên. Đúng vậy lần này hắn quyết định không quan tâm địa điểm cây côn sẽ rơi vào đâu, hắn cũng sẽ lùi lại một bước sau đó sang phải một bước.
Nhìn thấy cây côn từ từ rơi thẳng xuống đầu hắn, lão tam mỉm cười. Hắn nhẹ lui về phía sau một bước, sau đó lại bước qua trái. Trong lòng của hắn cũng mỉm cười, haha lần này ngươi bị mắc lừa đúng không, dị năng của ngươi là đọc tâm trí đúng không, lần này ta nghĩ là bước qua phải nhưng thực ra là ta bước qua trái.
Chỉ là BOONG một tiếng nữa vang lên, hắn lại né đúng nơi cây gậy rơi xuống. Như bị sét đánh trúng, lão tam đứng nguyên đó, tiêu cự trong mắt cũng dần mơ hồ, hắn cảm giác mình đang c·h·ế·t dần, c·h·ế·t dần.
Nhưng khi hắn nghĩ đây là kết thúc của đời mình, một tia d·ụ·c vọng cầu sinh của hắn trỗi dậy. Đúng vậy hắn còn dị năng, nếu dùng dị năng hắn có thể sẽ thắng. Không do dự hắn ngửa mặt lên trời sau đó bắt chước mấy con zombie gào lên.
Trở lại với Lý Bác cùng Cao Đường.
Cao Đường nhìn thấy Lý Bác kích thương thành công lão tứ. Nàng đang muốn lao lên giúp, thì thấy được Lý Bác đang cuộn thành một đoàn không ngừng lăn lộn kêu rên.
Nhưng khi nhìn thấy hai tay bị tê liệt lão tứ đang muốn đứng lên, nàng không nghĩ được nhiều chuẩn bị lao lên cho hắn một gậy thì lúc này dị biến phát sinh.
GRÀOOOO….
Đột nhiên tiếng gào to lớn làm cho Cao Đường choáng váng đầu óc.
Phía trước nàng, lão tứ cùng Lý Bác cũng bị tiếng gào làm cho mê muội.
Lão Tứ biết đây là do ai làm ra, hắn muốn lấy tay che tai lại. Nhưng bởi vì lúc nãy lấy tay che 2 lần tấn công của tên kia nên tạm thời đang bị phế.
Hắn dùng 2 chân ổn định lại thân hình, sau đó đang muốn quay qua lão tam chửi cho hắn một trận.
GRÀOO
Chỉ là vừa ổn định lại thân hình, hắn đột nhiên bị thêm tiếng gào khác làm lung tay. Lão tứ trong lòng chửi 18 đời tổ tông của lão tam, nhưng vẫn bị dư âm của tiếng gào làm mê muội còn chưa suy nghĩ rõ ràng được.
Một bên khác trên người bị 4 vết lõm lão đại nghe thấy tiếng gào, hắn đã biết là ai làm. Hắn cố gắng hồi phục sau cơn choáng, sau đó quay qua thét lên với lão tam:
“Lão tam, ta đã nhắc nhở ngươi không được tùy tiện dùng dị năng của mình. Có tin là ngay bây giờ ta sẽ giê…”
Chỉ là thấy lão tam đã tụ lực hoàn tất thêm lần nữa gào lên, hắn chỉ kịp đưa tay lên bảo vệ hai tai của mình.
Nhưng nhìn thấy như bị điên lão tam lại muốn tụ lực chuẩn bị gào lên. Lão đại không do dự cong người lại, đưa dị năng vào chân, sau đó tụ lực, cuối cùng bắn người ra.
Cả người hắn cuộn tròn lại trên không trung lao nhanh đến vị trí của lão tam, vừa bay hắn cũng không quên chửi: “lão tam, ngươi bị điên à?”
Hắn đứng người lên ổn định thân hình, nhìn thấy văng ra đằng xa bất tỉnh nhân sự lão tam. Hắn thật muốn lao lên cho hắn thêm một đạp, nhưng cuối cùng lại thôi.
Hắn chỉ cận thận quay lại nhìn về phía A Cửu, chỉ thấy nàng hơi nhăn mày nhưng cũng không có dự định ra tay, hắn thở dài.
Cuối cùng hắn nhìn về chiến trường, hai phe lấy lại tinh thần sau tiếng gào đang chăm chăm vào nhau. Nhưng cũng không một ai ra tay trước cả.
Hắn đánh giá một chút lão tứ, chỉ thấy tay hắn có vẻ bị thương nhưng chiến lực của hắn không nằm ở tay, nên không cần quá lo lắng. Lão tam hắn chỉ liếc qua một chút sau đó đánh giá lão nhị, nhìn thấy tên này không hề hấn gì cũng đang đánh giá chiến trường làm hắn có chút tức giận. Cả bộ tứ bọn hắn, không người không bị thương, ngươi lại thảnh thơi như vậy?
Hắn lại nhìn về phía đối thủ của mình, hắn thấy nàng sau khi sử dụng ra 4 đòn vừa rồi có vẻ đã lấy rất nhiều sức lực, nhưng hắn không dám chắc.
Lại nhìn về đối thủ lão nhị không hề hấn gì, tốt lắm hai người các ngươi đang vẩy nước đúng không? Nhưng hắn chôn sự tức giận xuống, cuối cùng nhìn về phía đang đỡ Lý Bác dậy Cao Đường.
Hắn thấy sự tình có chút khó làm, hiện tại thế cục vẫn vẫn chưa đến nỗi bết bát. Ba người còn lại bọn hắn vẫn có sức chiến đấu, nhưng bên kia cũng còn một tên tóc vàng không biết dùng cách gì thế mà có thể bức điên lão tam.
Hắn dùng ngữ khí hòa hoãn nói: “các vị ân oán nên giải không nên kết. Chúng ta cũng không nên vì mấy con zombie mà đánh nhau ngươi c·h·ế·t ta sống, bây giờ chúng ta dừng ở đây như thế nào?”
Bây giờ nòng cốt của đám người Thanh Nguyên chính là Trương Cửu, nhưng hắn lại bị đánh lén không rõ sống c·h·ế·t.
Cuối cùng Thanh Nguyên phải đứng ra. Hắn đánh giá đám người của mình. Đầu tiên là Thải Vi, nàng nói có thể đánh ra 5 đòn kia giờ chỉ còn thừa lại 1 đòn, nhưng rất hiển nhiên 1 đòn đó không thể ngay lập tức g·i·ế·t tên lão đại đó.
Hắn liếc qua Cao Kiến, thấy hắn vẫn rất thoải mái tự tại. Thanh Nguyên thở ra, vẫn còn có người có thể chiến đấu.
Sau một vòng đánh giá, hắn biết chỉ còn bản thân cùng với Cao Kiến là sức chiến đấu toàn vẹn. Những người khác thì khó nói, chưa kể bên kia còn có một cô gái vẫn chưa động từ đầu đến giờ.
Trong lòng có thoái ý, Thanh Nguyên liếc đám người kia sau đó chỉ hừ một chút, bắt đầu dẫn người rời đi.
Nhìn rời đi đám người, lão tứ đi đến bên cạnh lão đại sao đó lên tiếng: “lão đại cứ như thế để bọn chúng đi?”
“Vậy ngươi đi theo truy đuổi?” lão đại phủi lão tứ.
“À không À không. Ta chỉ muốn nói lão đại ngươi xỷ lý rất đúng” lão tứ chuyển qua một khuôn mặt hèn mọn trả lời.