Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43: Nhân sinh thêm một chút chờ mong

Chương 43: Nhân sinh thêm một chút chờ mong


Nguyệt Sinh bình tĩnh nhìn đám người rời đi.

Bên cạnh hắn không biết lúc nào đã đứng đó một con lưng còng zombie.

Tuy con zombie này chỉ có cao chưa tới ngực của hắn, ngoài ra cơ thể cũng rất gầy yếu, như thể một cơn gió thổi qua cũng làm nó ngã.

Nhưng khí thế trên người nó cao hơn bất kì người nào mà hắn đã gặp qua.

Đi đến bên người Nguyệt Sinh, dây thanh quản của nó bắt đầu rung lên, một âm thanh thô thô khàn khàn đáng sợ vang lên: “đám. người. kia. đã. rời. đi”

m thanh của nó nặng nề, chậm rãi, ngắt quãng làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.

Nguyệt Sinh cũng không quay lại, mà chỉ nhìn về hướng đám người kia đã rời đi, sau đó đáp: “Tốt”

Chỉ là chờ một chút hắn lại hỏi: “Ta thả đi thức ăn của ngươi, ngươi có hận ta?”

Con zombie suy nghĩ một lúc sau đó mở miệng: “ta. không”

Nguyệt Sinh quay lại nhìn nó, sau đó nhớ lại chuyện sáng nay.

Trong lúc di chuyển trên đường, hắn cảm nhận được bên này có một lượng lớn zombie. Đang chuẩn bị một trận g·iết chóc hắn, đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ cũng ở gần đó.

Hắn đi theo cảm nhận của mình đến trước phòng hiệu trưởng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Vừa vào hắn đã nhìn thấy một con zombie còng lưng cũng đang nhân tính hóa nhìn mình mỉm cười.

Giây phút đó trong đầu của hắn bỗng xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng, đó là đi tới trước mặt con zombie và để nó ăn mình.

Chỉ là ý nghĩ đó vừa xuất hiện, liền bị hắn ý chí đề bẹp. Nhưng đúng lúc ý nghĩ đó vừa biến mất, con zombie trước mặt hắn đột nhiên lùi lại mấy bước, sau đó đưa hai tay ôm đầu rên rỉ.

Nó vừa rên rỉ, vừa nhìn hắn với cặp mắt có chút sợ hãi. Nhìn thấy biểu cảm của con zombie, Nguyệt Sinh biết ý nghĩ vừa rồi trong đầu có thể do nó làm ra.

Nhìn thấy con zombie đang ôm đầu rên rỉ, hắn tiếp tục tiến lên.

Nhưng lúc này dị biến phát sinh. Con zombie kia đột nhiên ngừng rên rỉ, sau đó đột ngột lao về phía Nguyệt Sinh, tốc độ của nó nhanh như thuấn di. Chớp mắt đã đến trước người của hắn.

Nguyệt Sinh cũng không di chuyển, như thể hắn không phản ứng kịp đòn t·ấn c·ông.

Nhưng lúc con zombie móng vuốt sắp chạm vào người của hắn, thì đột nhiên bị định trụ giữa không trung không thể di chuyển thêm.

Bởi vì ngay lúc này đây, đầu của nó đã bị tóm lấy bởi bàn tay to lớn của Nguyệt Sinh. Còn cái tay ngắn cũn của nó cũng chỉ có thể bắt lấy không khí.

Con zombie biết mình bị tóm tại liều mạng dãy dụa, nháy mắt hai bàn tay đầy móng vuốt của nó đã t·ấn c·ông không biết bao nhiêu lần vào cánh tay đang giữ lấy nó.

Nhưng móng vuốt sắc bén của nó chỉ có thể cắt nát ống tay áo dài của Nguyệt Sinh, còn khi chạm vào đống cơ bắp như rễ cây của hắn chỉ có thể tạo ra những tia lửa điện bắn ra xung quanh.

Nhìn thấy con zombie đang vui đùa cùng cánh tay của mình, Nguyệt Sinh quyết định kết thúc trận chiến này.

Đột nhiên, khí thế trên người của hắn tăng cao như giang hà đang dậy sóng.

Đang t·ấn c·ông điên cuồng zombie, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế đáng sợ, đang không ngừng phả vào mặt của nó. Ở dưới cỗ khí thế này, nó như một con kiến đang phải đối đầu với một ngọn núi nguy nga. Nó không có sức chống cự chút nào. C·H·Ế·T. NÓ SẼ C·H·Ế·T.

Lúc này một âm thanh lanh lùng vang lên trong đầu của nó “Thần phục hoặc là c·hết”. Nghe được âm thanh này, nó có chút hiểu có chút không, nhưng cuối cùng nó cũng từ bỏ chống cự, tùy ý để ngọn núi kia rơi vào trên người.

Nhìn trước mắt không còn chống cự nữa zombie già, Nguyệt Sinh thu hồi khí thế của mình, sau đó thả nó ra trên sàn nhà. Hắn lên tiếng: “Ngươi nghe hiểu được ta nói gì?”

Con zombie từ trong nỗi sợ hãi hồi phục lại, nó đứng người lên. Tóc bạc dài che đi tầm nhìn của nó, nhưng nó không quan tâm, chỉ đáp 1 tiếng: “Hiểu”

Chỉ là âm thanh của nó như từ địa ngục gửi lên, cực kì nặng nề, khó nghe.

Nhưng Nguyệt Sinh không quan tâm đến âm thanh của nó như thế nào, thứ hắn quan tâm chính là con zombie này có thể giao tiếp.

Hắn hỏi lại lần nữa: “Ngươi nguyện ý sau này phục vụ cho ta?”

Con zombie chững lại 1 nhịp như đang suy nghĩ gì đó, sau đó đáp: “Ta. nguyện. ý”

Vẫn là âm thanh như từ địa ngục vang lên.


Nhìn về bên dưới lít nhít zombie, Nguyệt Sinh tùi ý để từng cơn gió nhẹ lướt qua bên người.

Những thứ hắn vừa làm như thu phục đám người, hay là cho bọn hắn tinh hạch để thành lập căn cứ. Tất cả cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời nảy ra trong đầu của hắn.

Hắn chỉ muốn xem những thứ mà hắn nhất thời làm hôm nay, sau này có thể thu hoạch được gì. Cũng xem như trên quãng đường nhân sinh có thêm một chút chờ mong.

Nếu thành công, hắn có thể có thêm mấy tên thủ hạ có thể dùng sau này.

Nếu thất bại, cũng chỉ tốn vài viên tinh hạch mà thôi, không quan trọng.

Còn nếu những người kia phản bội hắn? Như vậy bọn hắn nên trốn thật xa. Nếu không hắn có thể dùng chúng để đút cho thanh kinh nghiệm.

Và còn một điều nữa, chính là trước đây hắn đã nghe được, đám người bàn tán về việc người trong căn cứ bị t·ấn c·ông. Mà nghe bọn hắn miêu tả, rất có thể 5 người mà hắn thả ra chính là h·ung t·hủ gây ra.

Hắn muốn biết được, nếu căn cứ mà 5 người kia thành lập thành công. Sau đó 2 bên gặp nhau thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Nghĩ như vậy, hắn thật đúng là có chút chờ mong.

Sau khi suy nghĩ xong những chuyện này, hắn quay người lại nhìn về phía con zombie kia rồi lên tiếng: “Sau này gọi ngươi là Nhất Hào đi”

Hắn tùy ý lấy một cái tên cho nó.

Con zombie im lặng trong 2 hơi thở, sau đó mới lên tiếng: “ta. là. Nhất. Hào”

Đối với việc Nhất Hào không trả lời ngay, Nguyệt Sinh cũng không có cách. Có thể nó cần thời gian để hiểu hắn nói gì, như vậy cũng bình thường.

“Ngươi còn nhớ ký ức trước khi trở thành zombie?” Nguyệt Sinh muốn biết nó còn có ký ức trước kia không.

Lần này Nhất Hào im lặng có chút lâu, nhưng cuối cùng cũng mở miệng trả lời: “Ký. ức?. Zom. bie?”

Nguyệt Sinh biết được hiện tại nó không nhớ được gì. Nhưng sau này thì hắn không đảm bảo được.

Bởi vì nó mới cấp 3 mà đã có thể mở miệng nói chuyện. Tới cấp 4, thậm chí cấp 5, hắn thật khó tưởng tượng được.

Thấy Nhất Hào vẫn còn đang lẩm bẩm ‘ký ức’ ‘zombie’. Nguyệt Sinh đánh gãy nó: “Không cần nghĩ về nó nữa”

Nói hắn móc từ trong túi ra 5 viên tinh hạch cấp 1 cuối cùng ra, sau đó đưa tay về phía Nhất Hào.

Tuy ánh mắt của Nhất Hào nhìn chằm chằm vào đống tinh hạch trên tay Nguyệt Sinh, nhưng cơ thể nó cũng không có nhúc nhích.

Nhìn thấy đây, Nguyệt Sinh lên tiếng: “ăn đi”

Lúc này nó mới tiến lên cầm lấy 5 viên tinh hạch, sau đó nhét tất cả vào miệng nhai lấy. Sau mấy lần nhai, nó nhẹ nhàng nuốt xuống.

Nguyệt Sinh nghe được tiếng vỡ vụn của tinh hạch trong miệng của Nhất Hào. Hắn có chút ngạc nhiên, thật không ngờ zombie tiêu thụ tinh hạch trực tiếp như vậy.

Nhưng nghĩ đến việc zombie cấp 3 hấp thu tinh hạch cấp 1, dễ dàng như vậy cũng bình thường.

Nguyệt Sinh nhìn lấy không có biến hóa gì sau khi hấp thu tinh hạch Nhất Hào. Hắn cũng không thấy lạ.

Điều hắn coi trọng ở nó chính là khả năng điều khiển tâm trí người khác.

Hắn hiện tại sức mạnh đã là 50, rất có thể tương đương với cấp 4 dị năng giả. Còn Nhất Hào, theo hắn cảm nhận chính là vừa vào cấp 3 không lâu. Nhưng như vậy cũng có thể xâm nhập, sau đó tiến hành ảnh hưởng đến tâm trí của hắn. Dù chỉ một chút, nhưng như vậy cũng rất đáng để nuôi dưỡng rồi.

Ngoài ra, Nguyệt Sinh còn nhớ được lúc t·ấn c·ông hắn, Nhất Hào rất có thể đã sử dụng một loại dị năng gì đó như cường hóa cơ thể, làm cho nó cứng cáp hơn.

Có thể thu được một con zombie dạng t·ấn c·ông mạnh, phòng thủ cũng mạnh như vậy thật đúng là may mắn của hắn.

Nghĩ tới đây, hắn quay người lại, sau đó nhìn xuống đám zombie dưới kia và mỉm cười. Lại thêm một lý do để thu phục Nhất Hào. Thu phục được nó cũng chính là thu phục được một đại quân zombie.

Nếu xảy ra chiến đấu, tuy không biết lực lượng như thế nào, nhưng nhìn thấy một mảnh nghìn nghịt zombie cũng đủ làm cho kẻ địch sĩ khí giảm mạnh rồi.

Lại nhìn 3 con zombie cấp 2 đang lẩn trốn trong đám zombie bình thường kia. Đây chính là đại sát khí, sẽ khiến cho kẻ địch có đến mà không có về.

Chỉ là không biết nếu hắn dẫn đi Nhất Hào, thì đám zombie này sẽ giải tán đi không. Hắn cũng không muốn g·iết đám zombie này, để chúng ở đây có lẽ còn có dùng.

Hắn không quay người mà ra lệnh: “Nhất Hào, chúng ta phải rời đi. Ngươi đừng để đám zombie rời đi quá xa nơi này”

Nhất Hào suy nghĩ một lúc sau đó đáp: “không. được. để. zombie. đi. quá. xa”

Nó sau khi nói vậy liền hơi cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy hành động này, Nguyệt Sinh nghĩ là có thể nó đã hiểu. Nên cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng dậm nhảy rời đi nơi đây.

Nhất Hào thấy Nguyệt Sinh rời đi, nó cũng đi theo biến mất.

Chương 43: Nhân sinh thêm một chút chờ mong