Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: Hợp tác

Chương 75: Hợp tác


Một mực đợi đến trời chiều cũng không đợi được đám người Bôn Hào quay trở lại, Tào Khanh bực bội lên tiếng:

“C·hết tiệt, mấy tên kia ngủ luôn ở bên kia à. Đến giờ vẫn chưa về?”

Một bên Hắc Hỏa bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Có thể bọn hắn gặp ngoài ý muốn, rất có thể đ·ã c·hết luôn rồi cũng nên”

Tào Khanh thấy vậy cũng trầm mặc:

“Chuyện này tính sao?” hắn cũng không có chính kiến trong chuyện này, nên hỏi lại Hắc Hỏa.

“Nếu đám người Bôn Hào xảy ra chuyện, thì có thể chuyện này đã gây nên sự chú ý tới bên kia. Hai người kia có thể sẽ đề phòng hơn, bây giờ muốn tiếp tục bắt các nàng chắc chắn rất khó”

“Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua? Hiện tại nếu không có thông tin về đám zombie trong kia, làm sao có thể ăn nói với căn cứ trưởng?” Tào Khanh nhăn mày nhìn về phía Hắc Hỏa.

“Ta cũng không nói là sẽ bỏ qua. Chỉ là cách này không còn dùng được”

“Ngươi có thể nói nhanh một chút không, suốt ngày úp úp mở mở” Tào Khanh khó chịu mở miệng.

Hắc Hỏa không nóng giận mà chỉ đơn giản bình tĩnh giải thích:

“Ta cũng không có cách gì. Bây giờ một là chúng ta phải tự thân ra trận, hai là rút lui sau đó đem mọi chuyện nói cho Hồng Hạo”

“Dù sao ở đây có thể đang tồn tại zombie cấp 3, nên việc chúng ta không thể xâm nhập tìm hiểu cũng dễ hiểu”


Trong một căn phòng rộng rãi, một trung niên nam tử thô cuồng ngồi chễm chệ trên một chiếc sô pha.

Đối diện hắn là Tào Khanh cùng Hắc Hỏa.

Bình thường bá đạo Tào Khanh khi ngồi trước người nam tử này cũng không dám hé nửa lời.

“Zombie cấp 3? Có thể b·ị t·hương?” nam tử trung niên kia hơi nhíu mày.

“Có thể ngài cũng đã nhận ra được hôm qua có 2 zombie cấp 3 đại chiến. Thêm với quan sát của chúng ta hôm nay, rất có thể đây là thật” Hắc Hỏa củng cố lại quan điểm của bản thân.

“Zombie có khả năng phục rồi rất mạnh, chỉ cần một chút tài nguyên là chúng sẽ nhanh chóng phục hồi. Trận chiến kia đã kết thúc hôm qua, hôm nay sợ là nó đã phục hồi” âm thanh ồm ồm Hồng Hạo lần nữa vang lên.

“Vậy chuyện này ngài tính sao?” Hắc Hỏa vẫn là ngữ khí bình thản đấy.

Không quan tâm đến câu hỏi của Hắc Hỏa. Sau một hồi suy nghĩ, hắn dường như có quyết định:

“Liên lạc với căn cứ Bá Đao, nói chúng ta muốn hợp tác với bọn hắn”

Dừng lại một chút hắn tiếp tục:

“Lợi ích chia 5:5” nói hắn dừng lại.

Nghe đến đây Hắc Hỏa lại có chút nhíu mày:

“Nhưng những tên ăn người không nhả xương kia, chúng ta hợp tác với chúng liệu có ổn?”

Hồng Hạo hừ lạnh:

“Hừ, bây giờ ta cũng đã ổn định ở cấp 3. Bọn chúng muốn làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ đã”

Thấy vậy, Hắc Hỏa cũng không tốt nói thêm gì:

“Tốt. Ta sẽ cho người liên lạc với bên kia”

Dù sao nếu để thêm nữa, đám zombie kia sợ là sẽ phát triển một cách mất kiểm soát. Đến lúc đó muốn g·iết chúng, chiếm lấy bảo tàng thì đã muộn.

Từ đầu đến cuối, ở một bên Tào Khanh cũng không dám hó hé nửa lời.


Một bên khác, Nhất Uyển cùng Nhất Thiên sau khi bị tập kích bởi đám người. Không còn tâm tư để đi săn zombie nữa, nên chỉ có thể đi lòng vòng xung quanh khu rừng.

Sau một lúc, có vẻ như cảm nhận thời gian đã đủ. Hai người quyết định trở về.

“Trời vẫn còn sớm, không biết chúng ta quay lại như vậy có sao không?” vừa nhìn sắc trời, Nhất Uyển vừa lên tiếng.

“Nếu hắn đã không để zombie chặn chúng ta lại, có thể là được” một bên Nhất Thiên lên tiếng trấn an.

ỤC ỤC…

Chỉ là vừa nói xong, bụng 2 người không tự chủ được kêu lên.

Hai nàng cũng không thẹn thùng mà chỉ nhìn nhau cười tà.

Trải qua một ngày chiến đấu, cùng với bị truy đuổi bởi đám người. Cho dù là dị năng giả thân thể được cường hóa các nàng cũng không chịu được.

“Hôm nay chúng ta phải bắt được 5 con cá. Ta cảm thấy 3 con thật không đủ no” Nhất Thiên nắm chặt một tay sau đó đưa ra trước người, như đang rất quyết tâm.

“Đúng vậy, ha ha ha…” Nhất Uyển cũng không chịu được cám dỗ trước dư vị tuyệt vời của những con cá màu sắc sặc sỡ kia.

Cứ như vậy hai người vừa đi vừa cười rất nhanh đã trở lại chỗ cũ.

Chỉ là rất nhanh, 2 người cảm thấy có chút khác biệt. Chỉ là các nàng không biết khác biệt nằm ở đâu, chỉ thấy được cây cối có chút nghiêng ngả cùng một cây như bị trọng kích cắt ngang thân.

Nhìn thấy Nguyệt Sinh chỉ là một mình đứng đó ngắm lấy mặt hồ, các nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Như vậy hắn đã ngầm cho phép các nàng trở lại. Nhưng 2 người cũng không tiến lên làm phiền, mà chuẩn b·ị b·ắt một chút cá cho bữa tối.

Đi một đường vòng xa tới một bên khác mặt hồ, Nhất Uyển cùng Nhất Thiên chuẩn bị kế sách cũ bắt cá thì thấy được một cảnh tượng khó tin.

Rất nhiều cá nhiều màu sắc nổi lên trên mặt hồ, nhất là chỗ gần Nguyệt Sinh đứng, hàng chục con đang nổi lềnh bềnh ở đó.

Liên tưởng đến cây cối xung quanh bị nghiêng ngả, cùng với t·iếng n·ổ lớn hôm qua, 2 người cũng đoán được phần nào.

Nhất Uyển cùng Nhất Thiên nuốt một ngụm nước bọt. Trong đầu các nàng không quan tâm tại sao chúng lại c·hết, mà chỉ muốn nhanh chóng vớt chúng lên. Đây có thể là bữa tối hôm nay, cũng như thức ăn cho những ngày hôm sau.

Hai người nhanh chóng vào việc, Nhất Thiên tạo ra một mảnh băng dài móc chúng vào gần bờ. Còn một bên Nhất Uyển thì nhẹ nhàng vớt chúng lên.

RÀO…

Hai người cứ như vậy vớt lên được hơn 20 con, thì đột nhiên bên dưới hồ bắt đầu truyền ra tiếng động.

Hai người không tự chủ được nhìn về phía âm thanh phát ra. Một con cá sặc sỡ 2 mét có thừa đang trừng lấy 2 người, như thể nếu các nàng còn tiếp tục vớt những con cá kia. Nó sẽ ngay lập tức lao lên t·ấn c·ông 2 người.

Nhưng dường như nó đang kiêng kỵ thứ gì đó mà không tiến lại gần, chỉ đơn giản là đứng từ xa quan sát lấy.

Thấy vậy, Nhất Uyển nuốt nuốt ngụm nước bọt:

“Ta thấy từng này cá cũng đủ chúng ta ăn mấy ngày, hay là chúng ta dừng ở đây?”

Nhất Thiên không phản bác:

“Tỷ nói đúng”

Sau đó 2 người ăn ý chuyển dời đám cá vào sâu trong bờ.

Thấy 2 người rời đi, con cá kia mới cẩn thận lướt về sâu trong lòng hồ. Trước khi biến mất, ánh mắt nó như thể lướt qua vị trí của Nguyệt Sinh.

Thu tất cả những thứ này vào mắt, Nguyệt Sinh cũng không có ý định làm gì.

Hắn chỉ đơn giản đứng đó tiếp tục bình phục lại thứ sức mạnh kinh khủng đang chảy xuôi trong người mà thôi.

Còn việc ăn uống đối với hắn chỉ là thứ yếu. Từ khi lên 50 sức mạnh, hắn đã hầu như không cần ăn uống gì rồi. Bây giờ lên 60 điểm, thì càng không cần nữa. Trừ khi là những thức ăn có thể bổ sung năng lượng cho hắn.

Với cơ thể hiện tại, cho dù ăn uống bao nhiêu thức ăn bình thường, thì cũng như là bỏ thêm một hạt cát vào sa mạc rộng lớn. Không thay đổi gì, thậm chí còn tốn thêm một chút thời gian cho nó.

Hơn nữa hắn vừa mới lên cấp, cần một chút thời gian bình phục. Hắn đứng ở đây dường như để ngắm cảnh, thực ra nó chỉ là thứ yếu, mục đích chính là đang ổn định lại sức mạnh của mình.

Còn việc con cá kia có vẻ e ngại hắn cũng là chuyện đương nhiên. Khi một sinh vật cấp thấp đối mặt một sinh vật cấp cao, chuyện này không thể bình thường hơn được.

Nhất là khi nó chứng kiến được quá trình thăng cấp của hắn, cảm nhận rõ được khí thế trên người hắn biến hóa như thế nào nữa, thì càng phải vậy.

Chương 75: Hợp tác