Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 82: Bắt đầu mới (1)

Chương 82: Bắt đầu mới (1)


Trên một bãi đất trống, vừa thưởng thức lấy ngũ sắc cá, Hắc Hỏa vừa lên tiếng:

“Nhất Uyển cô nương, ta thấy sau này một đoạn thời gian dài sẽ phải ở đây. Nếu không chúng ta tìm thêm một chút người thành lập một căn cứ nhỏ ở đây như thế nào?”

Đang định đưa con cá vào miệng, Nhất Uyển dừng lại động tác như có điều suy nghĩ rồi lên tiếng:

“Ta thấy đó cũng là một ý kiến hay, nhưng làm vậy sẽ có nhiều người biết được rằng Nguyệt Sinh đại nhân đang nuôi lấy zombie ở đây.”

“Như vậy không được ổn lắm đâu” nàng nhìn về phía Hắc Hỏa bổ sung.

Hắc Hỏa cũng rơi vào trầm ngâm, chỉ là trong miệng toàn thịt cá cùng cái tay liên tục đưa cá vào miệng của hắn có chút không hợp nhau.

Hắn cũng biết được việc này là không thể, nên thuận miệng đề cập một chút thôi. Dù sao hiện tại ngoài nói chuyện phiếm thì cũng không có gì làm.

“Đúng là như vậy. Nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục như này mãi được, lát nữa ta sẽ trở lại căn cứ mang một vài thứ hữu dụng qua đây. Chúng ta cần xây dựng một chút công trình để ở”

“Ô Tam, 3 người các ngươi lát nữa theo ta” cuối cùng Hắc Hỏa nhìn về phía đang ngoặm lấy miếng cá lớn Ô Tam 3 người.

“Rõ” 3 người đồng thanh đáp.

Nhất Uyển thấy đúng là ở ngoài trời như vậy cũng không phải là cách tốt. Bọn hắn là dị năng giả, cũng là người, vẫn là cần một nơi che nắng che mưa. Nên nàng không do dự gật đầu tán thành:

“Ta cũng cảm thấy như vậy”

Nàng cũng không sợ đám người chạy trốn hay có âm mưu gì không tốt, dù sao nàng cũng không thể sai bảo đám người được.

“Chỉ là Nhị Vũ sẽ để các ngươi rời khỏi đây sao?”

Đột nhiên âm thanh của Nhất Thiên vang lên, dội cho đám người một gáo nước lạnh.

Bởi vì trước khi rời đi Nguyệt Sinh có nhắc tới, nên đám người cũng biết con zombie cấp 3 kia danh tự là Nhị Vũ.

Có thể là trải qua một ngày yên bình, nên đám người cảm thấy bản thân đã an toàn. Sau khi Nhất Thiên nhắc nhở, bọn hắn mới trở về hiện thực là cả đám đang bị bao vây bởi rất nhiều zombie.

Đám người một trận trầm mặc.

“Việc này đúng là khó làm” cuối cùng vẫn là Hắc Hỏa lên tiếng trước.

“Vậy thì chỉ có thể dựa vào chúng ta ở đây thôi” nói hắn nhìn về đám người.

Đám người không hiểu nhìn lấy hắn.


RẦM

Một thân cây thô to ngã xuống, kế bên đó đứng lấy Ô Tam. Trên tay của hắn là một cây rìu bằng băng được đóng chắc chắn vào một thanh gỗ.

Nhìn lấy vừa mới hái xuống thân cây to lớn, Ô Tam đỡ lấy cán rìu thở hồng hộc.

Không chỉ hắn mà 2 người đi cùng hắn Tôn Anh cùng Tam Ngưu cũng thở hồng hộc lấy, còn xung quanh bọn hắn là ngổn ngang những thân cây to lớn.

Đúng vậy, bọn hắn đang đốn lấy cây để dựng nhà.

Đừng nhìn bọn hắn to lớn thô kệch, nhưng thật sự sức lực cũng không có quá mạnh mẽ, dù sao 3 người bọn hắn mới trở thành dị năng giả chưa bao lâu. Trong 3 người cũng chỉ có hắn là tốt hơn một chút mà thôi.

Cố nén đau nhức, Ô Tam bắt đầu đẽo thân cây để nó trở nên vuông vức.

Sau khi cảm thấy nó đã hợp cách, nhìn một chút run rẩy đôi tay, hắn nhìn về đằng xa hô lên:

“Hắc Hỏa đại nhân, thân cây này đã xong”

“Tốt” đằng xa cũng trở lại âm thanh xem như đáp lời hắn.

Sau đó một kẻ trần nửa người trên, thân hình có chút gầy gò tiến về phía hắn, chính là Hắc Hỏa.

Sau khi tới nơi, Hắc Hỏa không để ý đến Ô Tam mà vận hết sức nhấc thân cây để trên vai sau đó rời đi.

Nhìn lấy rời đi Hắc Hỏa, Ô Tam không khỏi một trận thổn thức:

“Không nghĩ tới Hắc Hỏa đại nhân cũng sẽ hạ mình làm những việc như vậy”

Nhưng hắn cũng có chút ghen tị với khả năng của Hắc Hỏa:

“Cho dù hắn người mang dị năng hỏa, nhưng thể lực cũng gần như bằng một người mới vào cấp 1 thiên về sức mạnh như ta rồi” hắn im lặng nghĩ lấy.

Một dị năng giả cấp 1 không thiên về tốc độ hay sức mạnh thường cơ thể sẽ có chút yếu, do cường độ cũng như thời gian rèn luyện chưa đủ.

Nhưng khi trở thành một dị năng giả cấp 2, cơ thể bọn hắn được rèn luyện bởi dị năng với cường độ cao hơn và thời gian dài hơn. Bây giờ cơ thể dị năng giả đã có bước nhảy vọt về chất so với một người bình thường rất nhiều rồi.

Cho nên khi nhìn thấy cởi trần mang cây Hắc Hỏa, Ô Tam thật sự trông mà thèm. Hắn nghĩ tới một ngày mình cũng có thể trở thành một dị năng giả cấp 2, thập chí là hơn nữa. Lúc đó, hắn không tưởng tượng được sẽ là quang vinh cỡ nào.

Đứng một bên duy trì lấy rìu băng không tan Nhất Thiên, quan sát lấy một mặt si mê Ô Tam nhìn theo Hắc Hỏa, nàng có chút rùng mình.


Ừm…

Một trận xóc nảy làm cho vừa mới mở mắt Nguyệt Sinh một trận đầu váng mắt hoa.

Cố ổn định lại thân hình, hắn đánh giá lấy xung quanh.

“Chuyện gì đang xảy ra?” sau khi đánh giá một vòng hắn không khỏi tự hỏi.

“Chẳng lẽ ta lại xuyên?” đột nhiên một chút vụn vặt lẻ tẻ ký ức xuất hiện, cũng với yếu đuối cơ thể khiến hắn không khỏi nghĩ ngợi.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến hắn không vung nó ra được.

Chỉ là khi mặt bảng giao diện hệ thống xuất hiện trước mắt hắn mới ổn định lại, tập trung lần nữa quan sát lấy xung quanh.

Hiện tại hắn đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, xung quanh hắn chen chúc lấy mười mấy tên tuổi trẻ nam nữ. phần lớn là vải thô áo gai, chỉ có vài ba người xuyên lấy có chút hoa lệ y phục.

Tuy y phục có thể khác nhau, nhưng bọn hắn có một điểm chung, đó là tất cả bọn hắn đều mang trên mặt vẻ đưa đám. Thậm chí còn có người đang ôm chân run lẩy bẩy lấy.

Chiếc xe ngựa bị phong kín cho nên hắn không nhìn thấy bên ngoài cảnh tượng, nhưng cảm giác xóc nảy mạnh mẽ như vậy cho thấy đường cũng không dễ đi.

Sau khi đánh giá lại xung quanh, hắn có chút trầm mặc nhìn về đôi tay có chút mũm mỉm của mình:

“Đây không phải cơ thể của ta”

Cộng thêm một chút vụn vặt lẻ tẻ ký ức đã xác minh hắn chính là xuyên vào thân một kẻ khác.

Tuy chỉ là những ký ức không hoàn chỉnh, nhưng dựa vào nó cùng với kinh nghiệm của bản thân, hắn cũng đoán được một chút tình hình hiện tại.

Hắn cùng với những người ở đây bị một tên được xưng là tu sĩ, đệ tử trong tiên môn người tuyển trúng, đang trên đường về tiên môn.

Nhưng từ khí chất cũng như cách hành xử tàn bạo của người kia, cho thấy tiên môn kia cũng không phải tốt lành gì, thậm chí là ma đạo tiên môn. Trước đó có người không muốn đi theo đã bị kẻ kia hút thành thây khô, cho nên hiện tại không ai dám phản kháng.

Nếu là trước kia hắn, đối với tình hình hiện tại là không chút nào lo lắng.

“Chỉ là…” cảm nhận lấy cơ thể của mình, Nguyệt Sinh nhíu mày. Sức mạnh của hắn không còn.

Hắn lúc này là một tiểu tử mập mạp, một tay trói gà không chặt, đây là điều mà hắn lo lắng nhất. Đột nhiên một kẻ có sức mạnh đứng đầu chuỗi thức ăn bị mất hết, trở thành người bình thường, thật sự khó chấp nhận.

Trấn định lại bản thân, hắn bắt đầu suy nghĩ lên tới:

“Ta trước đó sử dụng mở cửa thế giới, chỉ là thế giới này có vẻ như không phải là trước đó thế giới. Từ khí chất của đám người cũng như khí thế của tên kia có thể phân tích ra một hai, đây có thể là thế giới tu tiên. Nếu là chung một thế giới đi nữa thì có lẽ cách nhau cũng rất xa xôi”

“Mà quan trọng hơn tất cả, ta hiện tại không có sức lực tự vệ chút nào”

Điều ra mặt bảng, hắn bình phục lại tâm tình.

“Còn một lần mở cửa thế giới, nếu có nguy hiểm ta có thể dùng nó để tháo chạy”

Dựa theo lần trước kinh nghiệm, nếu hắn lần nữa dùng thì rất có thể sẽ trở lại thế giới cũ.

Nhưng khi nhìn thấy ô “số lần mở cửa thế giới” mờ đi, tâm hắn có chút chìm xuống.

Bởi hắn thử điều động sử dụng, nhưng nó không hề đáp lại.

“Trở về cũng không được? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” hắn đầu óc liên tục vận chuyển lấy.

“Bây giờ cũng không có dị năng để tiến hành thêm điểm. Đúng rồi…” hắn đột nhiên nhớ ra gì đó.

“Kim cương khổ luyện công”

“Ta có thể dùng nó để tăng cấp. Chỉ là hiện tại thời cơ không cho phép ta tu luyện”

Kim cương khổ luyện công chính là nghạnh công, cần dựa theo đường lối kinh mạch vận chuyển đánh ra các loại tư thế. Mà không gian hiện tại không cho phép hắn làm điều này.

Hơn nữa nếu thêm điểm chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh, gây nên sự chú ý của kẻ ngoài kia. Tăng cấp cần chút thời gian, cấp càng cao thì chờ càng lâu. Nếu kẻ kia phát hiện chắc chắn c·hết, cho nên hiện tại là không được.

Nhưng hắn chờ được, mặc dù không biết mục đích kẻ ngoài kia là gì. Chỉ cần không ngay lập tức g·iết hắn, thì hắn vẫn còn cơ hội.

Cố gắng điều chỉnh lại tư thế để có thể nghỉ ngơi dễ dàng hơn một chút, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật sự là mấy ngày liền ở trên xe ngựa, cơ thể này thật sự rất uể oải rồi.

Chỉ là hắn vừa lay động cơ thể mập mạp của mình, những người khác như bị trọng chấn, bị cơ thể của hắn ép về có chút khó chịu, nhưng cũng không ai mở miệng nói gì. Hiện tại đám người cũng vậy, không còn ai có khí lực để mở miệng.

Mặc dù từ lúc nuốt viên đan dược từ người kia xong, đến giờ chưa có ai đói khát, nhưng đi đường lâu như vậy thật sự mệt c·hết đám người.

Thấy công tử nhà mình thay đổi tư thế, một bên thị nữ Trúc Diệp lo lắng:

“Công tử, ngài không sao chứ”

“Không sao” Nguyệt Sinh hờ hững trả lời.

Thấy chủ tử của mình không sao, Trúc Diệp thở dài.

Nàng trước đó cùng công tử ra ngoài thành đi dạo, không ngờ gặp phải tiên trưởng. Cuối cùng b·ị b·ắt lại, còn không kịp báo tin về phủ.

Nàng tuy không còn người thân, công tử cũng không quá tốt đối với nàng. Nhưng cuối cùng nàng là được nuôi lớn bởi phu nhân, nên cuối cùng là cũng có tình cảm với chủ gia.

Hiện tại bị như vậy, nàng có chút buồn vô cớ. Nàng sợ phu nhân sẽ vì biết công tử cùng nàng biến mất mà khóc lóc không ngừng.

Mới nghĩ như vậy thôi, tâm nàng đã không chịu nổi rồi.

Không biết qua bao lâu, Nguyệt Sinh như có cảm ứng.

“Thì ra là như vậy” hắn tinh tế cảm nhận.

Sức mạnh của hắn cũng không phải mất đi, mà tồn tại ở thể nội. Sau đó dần dần theo thời gian cải biến cơ thể mới này.

Nhìn lại mặt bảng, số liệu dị năng cường hóa tốc độ, khống hỏa, thạch giáp, võ kỹ đã trở lại và đang dần dần đi lên. Hắn thả lỏng một hơi.

Tuy không phải nhanh, nhưng thắng ở an toàn, với cấp bậc của kẻ ngoài kia có thể sẽ rất khó phát giác.

Thêm nữa nếu có gì không ổn, tuy ô cửa thế giới vẫn xám. Nhưng hắn có thể ngay lập tức dùng tuổi thọ thêm điểm nếu muốn.

Két.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại, làm hắn theo quán tính lấn về phía trước. Mà chịu trực tiếp toàn bộ cân nặng của hắn, một thanh niên đau đớn rên rỉ không thôi.

“Tới” lúc này âm thanh của người kia vang lên.

Cửa xe ngựa được mở ra từ phía ngoài, mấy ngày không thấy ánh sáng đám người không ai có thể mở mắt.

“Xuống đi” một thanh niên gầy gò đứng trước cửa thúc d·ụ·c.

Đám người không dám chậm trễ cố gắng chịu đựng đau nhức mở mắt bước xuống.

Nguyệt Sinh cũng theo chân đám người, chỉ là khi hắn vừa mới rời khỏi. Chiếc xe ngựa như được giải thoát, không còn cảm giác nặng nề như trước.

Theo sau hắn bước xuống là A Diệp.

Tên tu sĩ kia khi thấy thân hình nặng nề Nguyệt Sinh bước xuống có chút nhăn mày “không phải vì tên này nên lộ trình mới lâu như vậy đi?”.

Nhưng khi thấy đám người tất cả đã tụ tập trước người mình, hắn cũng không quá để ý đến Nguyệt Sinh nữa. Cuối cùng lên tiếng, ngữ khí của hắn có chút hòa hoãn hơn rất nhiều so với trước đó:

“Các vị đoạn thời gian qua vất vả rồi. Như đã hứa, ta sẽ mang các vị vào tiên môn. Có thể sau này chúng ta sẽ là đồng môn đâu, sau này hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn. Bây giờ các vị trước theo ta”

Nói hắn dẫn đầu đi trước, còn không quên nhắc nhở: “nhớ kỹ theo kỹ ta, nếu xảy ra chuyện gì hậu quả tự chịu”

Lúc này đám người mới hồi phục lại tầm nhìn hoàn toàn, đánh giá lấy hoàn cảnh xung quanh.

Nguyệt Sinh cũng giống như vậy.

Phía trước bọn hắn là một ngọn núi vao vót mây, cây cối rậm rạp, một mảnh yên bình không giống trong tưởng tượng đám người là lệ khí đầy trời.

Dần theo tên tu sĩ kia, hắn cùng đám người lên núi.

Chỉ là đi được một lúc, cảnh tượng phía trước của bọn hắn không thay đổi. Nhưng đám người có thể cảm nhận được sự âm u, đè nén áp trên người bọn hắn.

Làm cho tâm tình đám người có chút ổn định đám người lại trở về nơm nớp lo sợ.

Dần đi lên, bọn hắn bắt đầu gặp những nhóm khác nữa cũng đang hướng lên lấy. Con đường cũng dần trở trên bằng phẳng hơn, dễ đi hơn.

Cuối cùng đám người dừng ở một quảng trường lớn.

Tên tu sĩ kia ra hiệu đám người dừng lại, sau đó hắn bước vào trong tòa đại điện duy nhất ở đây.

Nguyệt Sinh thấy được ở đây có rất nhiều nhóm người như vậy, tu sĩ trước tiên vào đại điện, sau đó đi ra dẫn đám người đi.

Khi thấy những tên tu sĩ này như có như không nụ cười trên mặt, Nguyệt Sinh dường như có thể đoán được đại khái tình trạng hiện tại.

Đó là bọn hắn bị bán đi.

“Đi thôi” đột nhiên âm thanh của tên tu kĩ kia vang lên, kéo lấy đang suy nghĩ Nguyệt Sinh trở về thực tại.

Nhìn lấy vui vẻ một tay đặt trên túi thơm tên tu sĩ kia, Nguyệt Sinh biết mình đã đoán đúng.

“Chỉ hy vọng tình huống không quá tồi tệ” Nguyệt Sinh nghĩ lấy.

Sau khi có lại chút sức mạnh, hắn cũng cảm nhận rõ hơn được thực lực của đám tu sĩ này.

Đó là không phải quá mạnh, có thể tầm khoảng dị năng giả cấp 3 trở lại. Trong đại điện có một khí tức mạnh hơn rất nhiều, tầm khoảng cấp 4.

Nếu là hoàn thịnh hắn có thể rời đi được, nhưng cũng không chắc quá nhiều. Bởi trước đó dưới núi khi đi qua ranh giới nào đó, hắn cảm thấy thiên địa thay đổi rất nhiều.

Hắn đoán có thể đây là một loại đại trận gì đó, dù sao đây là thế giới tu tiên.

Cho dù không có đại trận, hắn cũng không chắc có thể chạy thoát. Hắn cảm giác tu sĩ thủ đoạn có chút nhiều.

Yên lặng đi theo tên tu sĩ kia rời khỏi quảng trường, sau đó đến một tòa đại điện khác. Hắn dừng lại nhìn về đám người:

“Các vị ta chỉ dẫn đường đến đây thôi, các ngươi vào đại điện này nói báo danh trở thành đệ tử ký danh là được”

Không đợi đám người trả lời, hắn quay người liền rời đi.

Thấy đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Một tên thanh niên trong đó lấy hết dũng khí đi vào.

Có người đi trước, rất nhanh những người còn lại cũng có dũng khí để đi vào.

Nguyệt Sinh không nhanh không chậm đi theo đám người, theo sau hắn vẫn là A Diệp.

Bên trong đại sảnh rộng rãi, đám người đang xếp hàng lấy. Nguyệt Sinh đi theo đám người phía sau.

Một đoàn người trật tự rõ ràng xếp hàng, tuy rất nhiều người mang vẻ sợ hãi tỏ vẻ muốn lui, nhưng không một ai thật sự rời khỏi cả. Bởi những kẻ muốn rời khỏi đều bị tươi sống rút máu tại hiện trường.

Nguyệt Sinh tận mắt nhìn thấy người kia bị một tên tu sĩ hút khô không chút lưu tình, nhưng không một ai dám đứng ra phản kháng. Hắn cũng chỉ lạnh lùng lướt qua.

Có vẻ có một vài người vẫn chưa nhận rõ hiện thực. Đây không phải là một đợt thu đồ truyền thống, nếu không muốn tham gia thì có thể rút lui. Đây là một cuộc mua bán, mà hàng hóa chính là bọn hắn.

Đám tu sĩ kia đã bỏ chi phí ra để thu các ngươi, các người còn nói muốn rút lui?

Rất nhanh liền đã đến phiên tên thanh niên can đảm bước vào đầu tiên kia.

“Tên” phía sau quầy tu sĩ trung niên không vui không buồn mở miệng.

“Tiền bối, ta là Lôi Nguyên. Báo danh trở thành đệ tử ký danh” Lôi Nguyên y như những người trước báo lấy danh tự.

Sau đó chỉ thấy tên tu sĩ kia lấy ra một mộc bài, niệm lên không biết pháp quyết khắc lên trên đó Lôi Nguyên. Phía sau là U Mộc phong ký danh đệ tử.

“Ra đằng sau chờ đợi” nói hắn đưa mộc bài cho Lôi Nguyên.

“Đa tạ tiền bối” Lôi Nguyên cung kính đáp, sau đó theo đoàn người rời khỏi.

Nguyệt Sinh cùng A Diệp cũng thành thật theo đám người làm thân phận lệnh bài, sau đó ra phía sau.

Nhìn thấy hắn cùng A Diệp bước tới, một tên thanh niên tu sĩ dường như cảm thấy đã đầy đủ nên ra hiệu đám người:

“Tốt, cũng nên rời đi”

Nói hắn tế ra một kiện phi chu màu đen bằng lòng bàn tay. Sau khi rời khỏi hắn, phi chu bắt đầu đón gió phồng lên 3, 4 mét tả hữu.

“Lên đi” hắn nhảy lên phi chu lên tiếng.

Mười mấy tên thanh niên lục tục leo lên phi chu. Mặc dù phi chu có chút cao, nhưng may ở đây có một bậc thềm trợ giúp nên đám người rất nhanh ổn định trên thuyền.

Mặc dù thuyền có chút rộng rãi, nhưng chứa đến mười mấy người cũng có chút chen chúc.

Nhất là khi Nguyệt Sinh sau khi bước lên, chiếc phi chu như chịu cực lớn cự lực. Chìm xuống một khoảng lớn.

Thấy đây, tên tu sĩ kia có chút nhăn mày. Quá mập.

Theo lấy A Diệp cuối cùng bước lên, hắn bắt đầu bấm niệm pháp quyết, theo đó phi chu đón gió mà đi. Phía trước hắn như có như không phòng hộ màn tráo cản lại sức cản của gió.

Đứng đằng sau, Nguyệt Sinh cảm nhận lấy khí tức của tên tu sĩ này.

Người này đại khái cấp 3 tả hữu, nhưng đã có thể điều khiển phi chu ngự không mà đi, thật là để hắn mở rộng tầm mắt.

Phải biết hắn trước đó cấp 5 mới có thể ngự không trong một thời gian ngắn mà thôi.

Tuy một bên dựa vào ngoại vật, một bên dựa vào bản thân. Nhưng không thể phủ nhận là tu sĩ ở đây thủ đoạn thật sự đa dạng.

Quan sát một chút tu sĩ này, hắn lại cảm nhận một chút bản thân:

“Các chỉ số cho thấy đang ở cấp hai, hơn nữa khả năng sử dụng thần thức cũng đã bắt đầu xuất hiện. Tuy không xa như lúc hoàn thịnh 20 mét, nhưng cũng đã có thể bao quanh bản thân”

“Rất nhanh ta lại có thể trở lại đỉnh phong” hắn tự nhủ lấy trong lòng.

Tuy không biết thần thức tại sao lại xuất hiện sớm, nhưng đây cũng là chuyện tốt. Hắn có thể khống vật được sớm hơn trước đó cũng là chuyện tốt. Ít nhất khi xảy ra t·ranh c·hấp với đám người này hắn không quá thua thiệt.

Chương 82: Bắt đầu mới (1)