Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 84: Bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu

Chương 84: Bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu


Một đường chạy mấy chục dặm, hắn dừng lại trước một ngọn núi.

Đây là một phường thị nhỏ được thành lập trong phạm vi một phong, người trấn giữ mạnh nhất là trúc cơ. Đây là thông tin trong cuốn bang quy có nói, nơi này được lập ra chủ yếu là cho đệ tử ký danh cùng với ngoại môn giao dịch.

Dù sao, cuốn bang quy chính là đề cập đến những việc đệ tử phải tuân theo, những thông tin kia chỉ là thêm ra mà thôi. Nên hắn cũng không biết quá nhiều, cuối cùng vẫn là phải ra ngoài mua thông tin.

Trong tàng thư các là có, nhưng là đệ tử ký danh không được phép vào. Chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn mới có thể.

Muốn trở thành đệ tử ngoại môn cần luyện khí 3 tầng. Mà một kẻ mới nhập môn 1 tuần hắn, nếu tu luyện nhanh như vậy có chút chói mắt.

Đó là lý do vì sao tốc độ tu luyện của hắn nhanh như vậy, nhưng khí tức vẫn không cao hơn trước đó tu luyện ra pháp lực bao nhiêu. Hắn đang không quá tập trung vào việc tu luyện pháp lực, dù sao sức mạnh căn bản của hắn không đến từ pháp lực của thế giới này.

Đến trước cổng, đưa ra lệnh bài cho thủ vệ sau đó tiến vào.

Dựa theo sườn núi tiến lên, rất nhanh lên tới đỉnh, một bộ cảnh tượng nhộn nhịp hiện ra trước mắt hắn.

Hai bên đầy người bày quầy bán hàng, hàng hóa đủ loại bày ra trước mắt, người đến người đi tấp nập.

Không nhìn lấy đủ loại hàng hóa, hắn có tính mục đích tiến lên.

Sau khi nhìn thấy một quầy hàng bày đủ loại sách, hắn mới dừng lại.

“Có tu tiên thường thức, cùng tông môn chi tiết?” hắn lên tiếng hỏi.

Tên tu sĩ kia không mặn không nhạt đáp: “Mỗi loại một toái tinh”

Bởi vì không có toái tinh, Nguyệt Sinh đưa ra viên linh thạch duy nhất.

Cầm trên tay 2 cuốn sách cùng với 8 toái tinh. Nguyệt Sinh chưa rời đi mà tiếp tục hỏi:

“Có ẩn nấp khí tức công pháp?”

“Ẩn nấp pháp, pháp này dễ luyện 16 viên linh thạch, nhưng cũng dễ bị phát hiện. Thái huyền tức khí quyết 50 viên linh thạch, tu luyện tới cao thâm thậm chí dùng luyện khí tu vi che đậy trúc cơ. Thanh tâm quyết…”

Tên tu sĩ kia đưa ra một hệ liệt công pháp cho Nguyệt Sinh lựa chọn.

Chỉ là Nguyệt Sinh hiện tại không có linh thạch nên ra hiệu hắn ngừng lại.

Tên tu sĩ kia cũng không lộ bất mãn gì, thấy biểu cảm của Nguyệt Sinh hắn cũng đoán được là không có tiền. Cuối cùng nhắm mắt lại dưỡng thần.

Gặp đây, Nguyệt Sinh cũng không nói gì, mà chỉ rời đi.

Hắn không muốn bại lộ thực lực nên muốn tìm một cuốn công pháp có thể ẩn tàng khí tức bản thân.

Không nói đến việc gặp cùng cấp, hắn sợ gặp phải cấp bậc thấp hơn mình cũng có thể nhìn ra được thực lực bản thân. Vẫn là câu nói đó, tu tiên giả có quá nhiều thủ đoạn.

Cho dù tham gia tranh đấu hay phù hợp với ẩn tàng bản thân, có thể giấu thực lực vẫn là ẩn giấu tốt.

Đã đạt được thứ mình muốn, Nguyệt Sinh dạo bước theo đường chính, cuối cùng dừng bước trước một khách lâu, hắn cũng không phải nghỉ trọ mà chỉ muốn uống trà.

Địa điểm phường thị này quy mô cũng khá lớn, có đầy đủ loại hình kinh doanh. Thậm chí là thế giới người phàm kỹ điếm.

Dù sao tu sĩ cũng là người, cũng có rất nhiều loại d·ụ·c vọng cần thỏa mãn. Những loại hình kinh doanh này từ đó mà sinh ra cũng dễ hiểu.

Tiểu nhị là chỉ là một phàm nhân, cung kính đặt ly trà trước mặt hắn sau đó lui xuống.

Nhấp một ngụm trà, hắn cảm thấy thần thanh khí sảng hơn một chút.

Theo như lão bản tu sĩ nói thì trà này giúp cho linh đài thanh minh, còn củng cố thần hồn. Hắn không biết thưởng thức trà, nhưng công hiệu này đúng là có một chút. Dù sao cũng là 1 toái linh một ly, không thể lãng phí, hắn hiện tại là thật không có tiền.

Vừa thưởng thức trà, vừa quan sát lấy hoàn cảnh bên ngoài, hắn không khỏi mở mang tầm mắt.

Ở đây đúng là ma môn, quầy bán hàng phần lớn chính là xác c·hết. Không là xác c·hết thì cũng chính là xương cốt, tinh huyết. Thứ nhiều tiếp theo nữa chính là U mộc, U Mộc phong chính là dựa theo u mộc mà gọi lên. Cuối cùng là đủ loại đan dược, pháp khí cũng như vật liệu khác.

Ở đây, cho dù là chủ quầy hay là khách nhân đều mang âm lãnh khí tức, người sống chớ gần.

Hắn còn phát hiện một điều, đồng tiền mạnh ở đây không phải linh thạch mà là âm sát chi khí.

Hắn đoán âm sát chi khí thu hoạch chính là từ những hố sâu không đáy mà trước đó nhìn thấy.

Một mực chờ đợi đến trời tối, lại gọi thêm một chén trà. Nguyệt Sinh đứng người dậy:

“Cũng đã đến lúc”

Bên ngoài không quản sáng tối, người vẫn là đông đúc như vậy. Dù sao phường thị này được xây dựng trong tông môn, người giao dịch vẫn là trong tông người. Nên vẫn là an toàn một chút, nhưng cũng chỉ lầ an toàn một chút thôi.

Ngươi không thấy thứ được bày bán trên quầy nhiều nhất? Chính là xác, không chỉ là phàm nhân, còn có cả tu sĩ. Có mang trên người khí tức y như hắn đã luyện qua U nhiên công. Cho nên nói trong tông môn cũng không hẳn an toàn.

Trong môn quy cũng có đề cập đến việc g·iết đồng môn sẽ có hậu quả như thế nào, nên hắn thấy việc g·iết người trong môn là không hiếm gặp. Ngươi không thấy tu sĩ liên tục nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm lấy máu mới sao, tại sao đệ tử trong tông vẫn giữ được cân bằng như vậy. Thì hàng hóa được bày ra chính là lý do.

Ra khỏi phường thị, hắn tìm tới một chỗ rậm rạp trong rừng rậm đợi lên tới.

Ngồi tĩnh tọa trên cành cây, hắn toàn lực thu lại khí thế của mình, như một tên thợ săn kiên nhẫn chờ lấy con mồi.

Nhưng hình ảnh cành cây bởi vì thân hình của hắn làm trĩu xuống, có chút không hợp với bầu không khí.

Đợi không biết qua bao lâu, hắn cảm nhận được thứ bản thân đang chờ.

“Có mấy đạo hỗn loạn khí tức đang tranh đấu” hắn mở lấy sâu không đáy cặp mắt hướng về phía đó.

Thả người lên, hắn hướng về phía có khí tức lao nhanh.

Rất nhanh, xuyên qua tán cây hắn nhìn thấy 3 tên tu sĩ đang vây đánh lấy 2 người khác.

Nhưng hắn biết đây là trận đánh một chiều, bởi 2 người kia chỉ có thể tế ra hộ thể quang mang đỡ lấy thế t·ấn c·ông của đám người.

Tuy là trên thế thắng, tên cầm đầu trong số 3 người vẫn không lơ là kêu lên:

“Nhanh, đội chấp pháp tới không tốt giải quyết”

“Tốt” 2 người kia cũng tăng thế công lên rất nhiều.

Tên cầm đầu thấy như vậy vẫn chưa đủ nhanh, một tay hắn điều khiển phi kiếm t·ấn c·ông hộ thể 2 người kia. Tay còn lại tiếp tục tế ra một cái chuông nhỏ.

Đang muốn điều động lên nó, hắn đột nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

Nhìn thấy sau màn bảo hộ tên tu sĩ kia lấy ra một tấm phù. Tròng mắt hắn không khỏi co rụt lại “nhị giai phù lục?”

Hắn biết lúc này không thể để tên kia điều động lên nó. Ngay lập tức điều động lên hình chuông pháp khí.

ĐINH

Hình chuông pháp khí nhẹ nhàng lóe lên quang mang, một tiếng chuông trong vắt từ đó phát ra.

Tiếng chuông như có chấn nh·iếp tâm thần công hiệu. Tên tu sĩ kia dường như bị trúng chiêu, động tác trong tay đã ngừng lại, phòng hộ màn tráo cũng theo đó dần mờ đi.

Thấy được đối thủ đã trúng chiêu, tên tu sĩ cầm đầu cũng thở ra một hơi.

Hắn thật sợ đối thủ cá c·hết lưới rách, lấy c·ái c·hết thôi động phù lục lôi kéo bọn hắn chôn cùng.

Chỉ là lúc hắn chuẩn bị điều động phi kiếm kết liễu tên kia, đột nhiên lông tơ hắn dựng ngược.

Nhìn lại tấm phù lục kia. Không biết tự bao giờ nó đã bị kích phát, một đạo lóe mắt quang mang cũng từ đó phát mà ra.

“Không được, tên kia thiêu đốt tinh huyết tránh thoát tinh thần công kích” thấy được không đúng, hắn thét lên cảnh báo đồng bọn.

Hắn biết lúc này nếu không chống cự lại được đòn t·ấn c·ông này, tất c·hết.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này. Hắn xuất sử tất cả sức lực bình sinh mà bản thân có được, điều động phi kiếm quay trở về trước người, theo đó là hình chuông pháp khí.

Chưa kết thúc, hắn liên tục thả ra hơn mười tấm phù lục. Điều động lấy tất cả pháp lực còn sót lại trong cơ thể rót vào tất cả phù lục.

Theo lấy pháp lực rót vào, phù lục cũng từ đó tách ra quang mang màu đen. Có đao thương kiếm kích, thuẫn.

Điều lấy công kích phù lục t·ấn c·ông về phía tên đoàn quang mang kia, còn thuẫn phù lục treo lên bảo vệ trước người. Làm xong đây có thể cảm giác vẫn chưa an toàn, hắn tế ra một sọ người màu đen đặt trước ngực. Sau đó thiêu đốt lấy tinh huyết điều động lên nó.

Sọ người được điều động bắt lơ lửng lên, làn khói đen cũng theo đó mà thoát ra hình thành nên hộ thuẫn bảo vệ hắn.

TÁCH TÁCH TÁCH

Theo hộ thuẫn hình thành, đao thương kiếm kích phù lục cũng đã v·a c·hạm với đoàn quang mang ở bên kia.

Chỉ là yếu ớt như một tờ giấy, những phù lục kia không chịu nổi một kích nhanh chóng bị phá vỡ.

ẦM ẦM

Tiếp sau đó thanh kiếm hình pháp khí cùng chuông hình pháp khí cũng bị quang đoàn đánh bay.

Thấy những thủ đoạn bản thân tế ra không cầm cự được bao lâu liền b·ị đ·ánh bay, tên tu sĩ cầm đầu tròng mắt không khỏi rụt lại.

Hắn không lo được thiếu hụt tinh huyết, bắt đầu điên cuồng thiêu đốt lấy.

Sau khi điên cuồng tinh huyết tràn vào, màu đen sọ người tràn ra càng ngày càng nhiều vụ khí màu đen củng cố lấy màn bảo hộ.

ẦM ẦM ẦM

Những phù lục bảo hộ cũng không kiên trì được bao lâu, quang đoàn kia đã xuyên qua chúng đáp trên hộ thuẫn mà sọ người tạo ra.

Hộ thuẫn cùng với đoàn quang mang liên tục giằng co với nhau không chịu thua kém.

Còn phía sau tên tu sĩ kia cắn răng chịu đựng lấy, xung quanh ngũ khiếu của hắn theo đó liên tục rỉ ra dòng máu đen.

TẠCH TẠCH TẠCH

Cuối cùng vẫn là đoàn quang mang hơn một bậc, đánh vỡ màn phòng hộ rơi vào trên người tên tu sĩ.

Nhưng lúc này qua bao nhiêu cản trở nó đã yếu đi rất nhiều. Lúc rơi trên người tên tu sĩ kia, nó chỉ đủ để rạch một đạo sâu thấy xương trên người hắn mà không thể g·iết hắn.

Mà một bên 2 tên tu sĩ đi theo hắn thì không tốt như vậy.

Bọn hắn khi thấy được đoàn quang kia, lông tơ cũng dựng đứng. Nhưng thủ đoạn của bọn hắn không nhiều, thêm nữa thực lực không bằng.

Chống cự không được bao lâu liền bị quang mang thôn phệ, thậm chí không kịp phát ra một tiếng nào.

Đối diện tên tu sĩ kia thấy một đòn này cũng không g·iết hết được 3 người, có chút thất vọng, nhưng với hắn như vậy đã đủ. Trên khuôn mặt t·ang t·hương của hắn, khóe miệng có chút nhếch lên “Lạc Uyển, ngươi phải sống tốt”

Trước khi cơ thể chanh chóng khô khốc lại, một giọt nước mắt thuận theo cánh mũi gầy gò lăn xuống.

RẦM

Chỉ trong chốc lát, cơ thể hắn chỉ còn lại da bọc xương sau đó đổ xuống.

“Còn tốt, vẫn sống qua được” không quan tâm đến đồng bọn đ·ã c·hết, cũng như v·ết t·hương trên người, tên tu sĩ cầm đầu may mắn đạo.

Hắn cố gắng lấy ra một viên đan dược màu đen vứt vào miệng, sau đó lê cơ thể tiến về phía chủ nhân đã gây ra tất cả những chuyện này.

Nhìn lấy chỉ còn da bọc xương t·hi t·hể kia, hắn nhếch miệng cười nhạo:

“Đây chính là đại giới khi điều động phù lục cao hơn cảnh giới của bản thân”

Chỉ là đúng lúc này hắn như có cảm ứng đối với đằng sau hô lên: “Ai?”

Trong bóng tối đi ra một thân hình mập mạp, hắn không kiêng nể gì đánh giá tất cả ở đây.

Phát hiện chỉ là một tên luyện khí một tầng, tên tu sĩ kia thở ra một hơi.

Nhưng bây giờ hắn đã nỏ mạnh hết đà, một tên luyện khí một tầng cũng đánh không lại. Có điều hắn chỉ cần câu đủ thời gian, dược lực sẽ có tác dụng.

Hắn cố gắng trấn định lại, tỏ vẻ bản thân vẫn còn lực lượng lên tiếng:

“Sư đệ, ngươi tốt nhất xem như cái gì cũng không… Không đúng…” Nếu là bình thường một tên luyện khí một tầng, hắn chắc chắn tên kia sẽ sợ hãi mà rời đi. Nhưng hắn cảm nhận được tên này có gì đó rất lạ, chỉ là hắn không kịp tiếp tục lên tiếng vì đầu lâu của hắn đã b·ị đ·ánh bể.

ẦM

Còn tên mập kia từ lúc nào đã đi đến trước cơ thể của hắn.

Mặt không b·iểu t·ình Nguyệt Sinh thu hết tất cả những gì có thể thu, sau đó rời đi.

Bởi vì không muốn để lộ bất kì khí tức gì ở đây, nên hắn chỉ đơn giản dùng man lực g·iết kẻ cầm đầu.

Bởi vì tên kia tế ra phù lục có chút mạnh, nên rất nhanh sẽ có người tới, hắn cần rời đi trước khi đụng phải người khác.

Sau khi Nguyệt Sinh rời đi không bao lâu, một tên trung niên tu sĩ đứng trên một sâm u viên châu lơ lửng trên không trung nhìn xuống chiến trường.

Chương 84: Bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu