Tán Tỉnh Giáo Sư
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
“Nhưng đây không phải trò đùa, kết hôn phải lấy người mình yêu.”
Rồi gọi tên người khác.
Tôi đứng lên, mắt bắt gặp ánh nhìn tinh nghịch của anh.
Cả lớp ồ lên, tiếng trêu đùa vang khắp phòng.
Ánh mắt anh lướt xuống môi tôi, nhíu mày.
Tôi đau đến mức lùi lại, đầu óc hỗn loạn vì sốt bổng tỉnh táo trước lời đe dọa.
“Từ nay không được đến trường nữa.”
Tôi thiếp đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chắc tôi sốt mê man nên xem anh là chồng thật rồi.
Tôi kể hết quá trình theo đuổi Mạnh Quan Hạc cho cô nghe.
Tôi theo đuổi anh suốt một tháng, bắt đầu mỏi mệt.
“Chẳng lẽ có chồng rồi là quên tớ sao?”
Tôi nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức: “Chồng ơi, em khó chịu quá.”
--4--
Tôi thấy tay anh cầm micro đen, đôi môi mỏng hé mở gọi tên tôi:
Tôi nửa tỉnh nửa mê biết mình được anh bồng lên xe.
Trên mặt anh, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên cảm xúc quen thuộc.
Anh bình thản nói: “Ngồi xuống.”
Tôi kéo chăn lên che mặt nửa khuôn.
Cảm giác rung động lan tỏa.
Anh lạnh lùng nói: “Nếu còn làm loạn, tôi sẽ đuổi em xuống xe.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ đó, tôi ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh.
Tôi càng được đà: “Anh đồng ý làm chồng em được không?”
“Bạn học Đường An Ý, em hãy trả lời câu hỏi.”
Không đời nào.
Lần trước trời mưa to, tôi vẫn kiên trì đến nghe anh giảng.
Chương 2
Lực tay anh trên cằm tôi tăng lên.
Từ đó, tôi nổi tiếng trong trường, ai cũng biết giáo sư Mạnh có một “vị hôn thê” thường xuyên dự thính.
Khuôn mặt anh không đổi sắc, nhưng tôi thấy cổ anh khẽ chuyển động.
Cho đến khi nghe anh gọi tên tôi.
Không giải thích hay phủ nhận chuyện tôi gọi anh là “chồng”.
Mỗi lần gặp anh ấy, tôi đều sợ hãi.
Tôi nằm xuống, mắt đảo quanh phòng.
Nghĩ đến Mạnh Quan Hạc, hình ảnh trên xe lập tức hiện lên trong đầu.
“An An, cậu chẳng phải thích anh trai của Mạnh Quan Đình đấy chứ?”
Mặt tôi bỗng đỏ rực.
Ngồi sau xe, tôi như gấu koala cuộn lấy anh.
“Nghe chưa? Gật đầu đi.”
Lần này anh thật sự tức giận.
Anh nắm lấy tôi, cố đẩy ra.
Công khai nhìn chằm chằm vào anh.
Tôi rúc vào vai anh, chống đối.
Toàn thân anh bất ngờ cứng đờ, hơi thở gấp hơn.
Gợi nhớ đến anh họ tôi, Tam Ca, người dính dáng xã hội đen, luôn mang mùi máu.
“Ai đưa cậu đến viện, người đó tất nhiên gọi cho tớ.”
Anh nghiêm túc đẩy tôi ra.
Chậm rãi hỏi: “Sao cậu biết tớ ở đây?”
Từ chỗ ngồi cuối, tôi chuyển lên ghế đầu.
Ánh mắt anh dần tối đi.
Anh nói: “Yếu đuối.”
Cô cười bất lực: “Đừng nói nhảm, cậu sốt đến 40 độ, suýt thành người khác rồi.”
Dù đã cố kiềm chế khi gặp chúng tôi, sự hung bạo trong anh vẫn không thể che giấu.
“Tôi không buông.”
Anh định rút tay nhưng tôi nắm chặt.
Vì tôi cứ bám chặt anh không buông, anh phải gọi tài xế tới giúp.
Phản ứng này khiến Tô Chu Nguyệt ngạc nhiên.
Anh trầm giọng: “Đường An Ý!”
Ánh mắt sau kính lóe lên chút ngạc nhiên.
Hôm nay, tôi đến lớp, cơ thể mệt rã rời, gục đầu ngủ thiếp.
Anh lạnh lùng: “Đường An Ý, đừng trêu tôi nữa.”
Tô Chu Nguyệt nhìn tôi dò xét: “Sao cậu lại dây dưa với anh trai của A Đình vậy?”
Chắc anh muốn dạy tôi một bài học nhỏ cho tôi bỏ cuộc.
Đôi bàn tay đẹp từng chạm trái tim tôi giờ nắm chặt cằm.
Tôi ngơ ngác, hơi sợ hãi.
Nhưng anh không còn gọi tôi trả lời.
Anh nắm tay tôi, giọng khàn: “Ngoan nào, buông tay ra.”
“Lúc nào cũng nói đàn ông chẳng ai tốt, vậy mà giờ cậu lại theo đuổi người ta, hóa ra vì tớ.”
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở bệnh viện.
“Người còn truyền nước kìa, mau nằm nghỉ đi.”
Anh rất cứng rắn, khó lòng chinh phục.
Bạn thân tôi, Tô Chu Nguyệt, ngồi bên cạnh.
Tôi không giấu gì nữa.
Tôi ngẩng đầu khó chịu, đầu óc mơ hồ.
Trước đây anh nhường nhịn tôi quấy phá vô lý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt tôi áp vào tay anh, khẽ thì thầm: “Mát quá, dễ chịu thật.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn thân anh khựng lại, đôi môi mím chặt.
Tôi đáp lớn, tự tin: “Chồng ơi, em không biết câu này.”
Anh chạm vào trán tôi, nhíu mày: “Em sốt rồi.”
Lúng búng: “Tớ muốn làm chị dâu của cậu mà. Mạnh Quan Hạc vừa đẹp trai, lại tốt, còn độc thân, là lựa chọn hoàn hảo.”
Anh quan sát mặt tôi rồi buông tay.
Tôi chỉ là học viên dự thính, lại chẳng có ý định học thật, sao biết anh hỏi gì.
Dưới ánh mắt anh, tôi gật đầu.
Vẫn giữ thái độ xa cách, lạnh nhạt.
Dọc đường nhiều đèn đỏ, xe dừng rồi chạy.
Cô cười: “An An, tớ rất xúc động khi cậu coi trọng tớ như vậy.”
Lần đầu tiên anh gọi tên tôi khiến tim tôi loạn nhịp.
Tôi ôm cô khóc nức nở: “Cuối cùng cậu cũng từ tuần trăng mật về rồi.”
Cả giảng đường nhìn khắp, tìm người được gọi tên.
“Tớ hiểu rồi, từ nhỏ đến lớn, người ta theo đuổi cậu, còn cậu thì chưa để ý ai.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi không nhìn cũng biết nơi anh vừa bóp chắc chắn đã đỏ lên.
Giằng co, tôi bị chạm vào đâu đó, kêu lên: “Đừng chọc em.”
Tôi bực bội càng ép sát anh.
Anh tháo dây thắt lưng, trói tay tôi lại để tôi khỏi quậy phá.
Cuối cùng, anh đành bế tôi ra khỏi lớp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.