Tán Tỉnh Giáo Sư
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, ánh trăng đẹp, gió dịu dàng.
Khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh, tôi khó chịu.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thấy Tam Ca đứng trên tầng hai, mặt lạnh nhìn tôi.
“Thêm nữa, bạn thân em đã kết hôn với em trai anh ấy rồi, nếu em cưới anh ấy thì chẳng có mâu thuẫn chị dâu, em chồng gì cả!”
Ánh mắt tối tăm của anh khiến tôi sợ hãi.
Mạnh Quan Hạc không đáp, chỉ nâng tay lên che mắt tôi.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trên đầu tôi.
Ngồi lên xích đu, tôi đung đưa dưới ánh trăng lưỡi liềm lơ lửng trên bầu trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khi Mạnh Quan Hạc mới ngoài hai mươi tuổi, em trai hắn còn chưa bằng một nửa.”
Có lẽ anh hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Tam Ca, nghĩ tôi bắt cá hai tay.
Dù nhìn từ góc này, anh vẫn đẹp đến lạ kỳ.
Tôi như trẻ con bị bắt quả tang khi yêu sớm, vội đứng dậy.
“Em thích Mạnh Quan Hạc.”
Mạnh Quan Hạc cụng ly với ai đó, rồi ánh mắt anh bất ngờ dõi về phía tôi.
Nhưng tiếc thay, Mạnh Quan Hạc không thích tôi.
Tam Ca đã đi xuống, đứng ở hành lang khu vườn gọi tôi.
“Anh sẽ cho em biết, những trò chơi của Mạnh Quan Đình chỉ là những thứ anh trai hắn ta đã chơi chán rồi.”
Xích đu dần dừng lại, tôi ngẩng lên, nhìn đôi mắt như hồ nước tĩnh lặng của Mạnh Quan Hạc.
Tôi càng thêm lạc lõng.
Cô đã có gia đình riêng.
“Mạnh Quan Hạc, anh có thể thích em được không?”
“Thở dài gì thế?”
Chương 6
Ngày trước khi người ta chửi bới, chế giễu hoàn cảnh của tôi, cô ấy luôn đứng ra bênh tôi.
Tôi định hỏi ý anh, thì anh nhìn về tầng hai hỏi:
Là người tôi muốn bên cạnh cả đời.
Tôi nghĩ cô chính là gia đình mình.
Anh lướt qua tôi, nhìn thẳng về phía Tam Ca.
“Hay để ý anh ta?”
Anh hơi cúi, người thoang thoảng mùi rượu.
Gần gũi hơn, thành gia đình thực thụ.
Giọng Tam Ca nghiêm trọng: “Qua đây.”
“Ở câu lạc bộ, em đi cùng anh ta lên xe, hôm nay lại làm bạn đồng hành của anh ta. Anh ta là gì của em?”
“…”
Bố mẹ ly hôn, có gia đình mới khiến tôi luôn thấy lạc lõng.
Bề ngoài bình tĩnh, không khí nặng nề đến nổi da tôi nổi da gà.
Thấy tôi mím môi, im lặng không đáp, anh liền hỏi: “Em thích anh ấy điểm gì?”
Có chút mất mát, buồn bã.
Biết tôi không thích về nhà, cô thường dẫn tôi về nhà cô ăn cơm.
Ra khu vườn, tôi thấy một chiếc xích đu.
Mạnh Quan Hạc quay về phía tôi.
Không khí trở nên ngột ngạt, tôi vội giải thích thêm:
Ấy vậy mà cô bạn thân tôi lại mê mẩn hắn ta đến thế.
Từ tiểu học đến đại học, chúng tôi chưa từng rời xa.
Tô Chu Nguyệt và tôi quen từ nhỏ.
Nghe giọng anh dịu dàng bên tai: “Tham lam quá.”
Còn có cảm xúc lạ lùng đang khuấy động trong lòng.
Mọi người đều có gia đình riêng, tôi có mà như không.
Lời anh trao là sự khẳng định chắc nịch.
Nhưng dù thân thiết đến đâu, mối quan hệ cũng không thể vẹn nguyên.
Cô dịu dàng, trầm lặng, luôn buồn và tức giận thay tôi.
Anh chỉ liếc qua rồi rời đi ngay.
Việc tôi theo đuổi Mạnh Quan Hạc cũng vì muốn cùng Tô Chu Nguyệt trở thành một nhà.
Tôi muốn đến thì bị Mạnh Quan Hạc nắm chặt tay.
“Em và Thẩm Gia Thần có quan hệ gì?”
Trong lòng tôi dâng lên nỗi buồn vô cớ, tôi rời đi chỗ khác.
Tôi liền tỏ vẻ khinh bỉ: “Hắn chỉ là tên ăn chơi, điển hình của ‘con ông cháu cha’.”
Bên cạnh anh là người phụ nữ quyến rũ, mặc váy đỏ ôm sát.
“Vậy em đã quen biết Mạnh Quan Đình rồi, em thấy anh ta thế nào?”
Giọng tôi rất nhẹ, đôi mắt như mặt hồ của anh gợn sóng nhẹ.
Tay anh siết mạnh, tôi đau.
Tôi không suy nghĩ lâu, thốt ra ngay: “Đẹp trai.”
Ánh mắt hai người giao nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy tôi liên tục liếc về tầng hai, mắt Mạnh Quan Hạc trầm xuống: “Em sợ anh ta à?”
Bố mẹ cô đối xử với tôi rất tốt.
Lời vừa dứt, tầm nhìn tôi trở lại bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay Mạnh Quan Hạc dần buông ra, tôi nhanh chóng rút tay, ngoan ngoãn đi về phía Tam Ca.
Lần đầu theo đuổi một người đàn ông, tôi thất bại.
“Anh ấy đẹp trai, gia đình lại tốt, còn là giáo sư đại học, người có học thức. Em thích anh ấy là điều bình thường thôi, chuyện hợp lý mà.”
Chúng tôi chạm mắt nhau giữa không trung, nhưng anh không thay đổi biểu cảm.
“Thân lại càng thêm thân, đó là điều vui vẻ mà.”
“Tiểu An.”
Không biết phải nói sao.
Ngước nhìn mặt trăng, tôi thở dài.
Nghe vậy, Tam Ca nhăn mặt.
Lễ Tết đoàn viên, biết bao điều tốt đẹp.
Tôi định giải thích: “Anh ấy là…”
Tôi cảm thấy hơi rượu từ anh làm lòng say, nên hỏi:
Tôi chợt hiểu câu “tham lam quá” anh nói lúc trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đường về, Tam Ca đột nhiên hỏi tôi.
Tôi chớp mắt, hàng mi khẽ chạm lòng bàn tay anh.
Ngày cô cưới, tôi cảm thấy thêm mất một người thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi vội giải thích: “Anh ấy là Tam Ca của em, anh họ em.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.