Chương 2: Khôi phục thiên phú
Đại lục Hắc Cổ, thiên địa quy tắc lấy thiên địa linh khí làm vật dẫn, thông qua chú pháp chuyển hóa thành linh lực, cải tạo thân thể.
Phân thành hóa phàm rèn luyện nhục thân, hóa thiên đột phá giới hạn đại não, hóa địa tinh luyện tự thân tồn đọng tạp chất.
Đây chính là căn nguyên trụ cột, bất kì ai muốn thành võ giả đều phải qua, chỉ có đem cả ba đăng đỉnh mới nắm lấy chốt mở cửa tu luyện.
Chỉ là.
Hóa thiên, hóa địa, hóa phàm chi đỉnh, không phải ai cũng dễ dàng đạt được. Phàm là mười tám tuổi trở xuống, chỉ cần đạt tận cùng căn nguyên trụ cột đều danh xưng thiên tài.
Hơn nữa Vũ Thế Kiệt mười lăm tuổi đã có thể đem mấy cái kia tu luyện tận cùng, có thể hiểu thiên phú của hắn khủng kh·iếp nhường nào.
Nếu không phải vì tạo hóa thiên thư xuất hiện, có lẽ, hắn giờ đây cũng là thiên nguyên cảnh cường giả, đủ sức thâm nhập vũ gia nội viên.
Quan trong hơn một điểm.
Mười năm trở lại đây, Hoắc Vũ thành hoàn toàn không xuất hiện ra ai có thiên phú rất tốt, chỉ khi Vũ Thế Kiệt xuất hiện, thân mang theo hào quang sáng chói, một đường phá vỡ lịch sử ghi chép, chấn động cả Vũ gia cao tầng.
Vì điều này địa vị của hắn tăng lên rất nhiều, có thể nói nhất phi trùng thiên.
Hiện tại
Vũ Thế Kiệt đã không còn là trước đó, tu vi mất hết, nhưng bù lại thiên phú căn cơ của hắn giờ phút này kiên cố gấp trăm ngàn lần.
"Chỉ cần một tháng ta có thể khôi phục lại tu vi, thêm một tuần nữa tấn thăng thiên nguyên cảnh."
Vũ Thế Kiệt nhếch miệng cười, trong lòng tràn đầy tự tin, cái hắn cần là thời gian càng nhiều, khôi phục giống lúc trước chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí càng mạnh hơn nữa.
Nếu điểm này tham vọng hắn cũng không có, nên tự phế bỏ tay chân làm người bình thường còn hơn.
Lúc này Vũ Thế Kiệt ánh nhìn khóa chặt bên trên Tạo Hóa thiên thư.
[Uy danh chấn Vô Minh đế quốc, giới hạn mười năm.]
Nhiệm vũ thay đổi, vỏn vẹn bảy chữ, nhưng mang lại áp lực không hề tầm thường, bảy chữ này mỗi chữ giống như tòa núi lớn hợp lại khủng bố không gì sánh được.
"Vô Minh đế quốc, cường giả đều là đại năng, tùy ý một ngón tay cũng đủ chấn nát vạn cái Hoắc Vũ thành, một thiên nguyên cảnh trong mắt bọn họ có lẽ không hơn giun dế, muốn danh chấn Vô Minh đế quốc, thực lực ít nhất mạnh trên cả thiên nguyên cảnh."
Vẻ mặt Vũ Thế Kiệt biểu hiện ngưng trọng, hai mắt tỏa ra nhàn nhạt u ám quang mang, thời khắc mấu chốt hắn khôi phục trạng thái, nội tâm không gì sánh được mong đợi.
Có lẽ.
Với thiên phú lúc trước, điều này vô pháp xảy ra, nghĩ tới thôi hắn cũng không dám. Nhưng hiện tại bất đồng.
Nắm trong tay thượng cổ thần thể, thậm trí là loại được thiên địa linh khí ưu ái nhất trong tất cả, tu luyện so với bình thường nhanh không chỉ gấp trăm lần. Với nội tình như vậy Vũ Thế Kiệt càng thêm chắc chắn, chỉ cần cho hắn càng nhiều thời gian, không gì là không thể.
Đừng nói uy danh chấn Vô Minh đế quốc, kể cả chưởng khống Vô Minh đế quốc hoàn toàn được.
Rất nhanh.
Ban đêm trôi qua, âm khí lượn lờ chậm rãi tiêu tán, thái dương nở rộ mang theo quang mang hàng lâm đại địa.
Chợt, xung quanh thiên địa linh khí rơi vào hỗn loạn, mật độ ầm ầm đề thăng.
Chỉ thấy.
Bao quát toàn bộ căn nhà gỗ Vũ Thế Kiệt đang tại, vô số vòng xoáy sương trắng không hiểu sao hình thành, vô thanh vô thức chảy vào bên trong. Nếu có cường giả thiên nguyên cảnh đứng tại cũng chỉ giật mình, không tự chủ thốt lên.
Linh khí quá mức nồng đậm đến nỗi hóa sương mờ.
Từng đoàn từng đoàn linh khí thẩm thấu qua các kẽ hở, như bị hấp lực dẫn thẳng vào bên trong, theo đó ào ào như dòng nước chảy linh khí hóa linh lực gột rửa khắp thân thể Vũ Thế Kiệt, cuối cùng tích tụ tại đan điền vị trí, đang ngồi xếp bằng trên giường Vũ Thế Kiệt cũng hài lòng vô cùng.
Thần thể hắn mới đạt được quá mức hấp dẫn linh khí.
Nếu không phải khu này tách biệt ngoại giới, quả thật hắn cũng không muốn vận dụng thần thể uy năng.
Hiện tại.
Hóa thiên điều cơ bản chính là loại bỏ xiềng xích trong não bộ với bản thân, muốn đạt được đương nhiên phải nuôi dưỡng ra linh năng.
Tổng cộng có mười hai linh năng phân biệt tại mười hai vị trí khác nhau trong não bộ, một khi hình thành ra tất cả, lúc đó ngươi đã đem hóa thiên đăng đỉnh.
Đương nhiên, hình thành linh năng không dễ dàng, chỉ có linh lực khủng bố tích lũy trong thời gian dài, may ra trong thời gian ngắn dựng d·ụ·c thành công linh năng.
Vũ Thế Kiệt song song hấp thu linh khí, một ý niệm phân ra quán chú đến hải não, hắn muốn một công đôi việc, lúc trước đương nhiên không dám, hiện tại đã bất đồng. Linh lực chảy vào thể nội hắn quá nhiều, gánh vác thêm tu luyện hóa thiên vẫn dư sức.
Mười ba canh giờ trôi qua.
Hai mắt chậm rãi mở, Vũ Thế Kiệt cảm thụ trạng thái, nội tâm hài lòng.
"Đã hình thành được bảy linh năng, nốt ngày hôm nay liền đạt được hóa thiên chi đỉnh, tốc độ thế này thật sự quá kinh khủng."
Nhớ quá khứ hắn phải mất tổng cộng một năm tròn mới đem hóa thiên đăng đỉnh, ròng rã một năm so với ròng ra một ngày, cách biệt không còn dùng con số để hình dung.
Sự khủng bố của thượng cổ thần thể ẩn ẩn vượt xa lí giải của Vũ Thế Kiệt.
Bây giờ hắn liền nghiêm túc đánh giá lại.
"Không cần một tháng, chỉ sợ không đến ba tuần ta sẽ khôi phục tu vi, ba ngày đăng thiên nguyên."
Chậm rãi mà nâng lên hai tay tung chú quyết, linh lực trong thể nội khởi động hòa vào chuyển động hóa thành nội năng tăng cường cho toàn bộ cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.
Huyền hà công thức thứ ba, khí công.
Chỉ thấy từ lòng bàn tay Vũ Thế Kiệt bắn ra một đoàn không khí dạng chưởng pháp bắn thẳng tới bức tường đối diện, tốc độ nhanh như chớp đâm sâu vào bên trong tạo ra một âm thanh trầm đục khó nghe.
Chờ cho khói bụi tán đi lộ ra một đạo hố sâu, đồng thời xung quanh không ngừng có vết nứt xuất hiện lan rộng ra.
"Uy lực so với ban đầu tăng lên bảy thành, nếu bây giờ sử dụng có thể tung ra tối đa bảy lần, như vậy cũng đã có chút cơ sở phòng vệ tự thân."
Vũ Thế Kiệt lẩm bẩm trong miệng, huyền hà công là công pháp hoàng giai thượng phẩm, ở trong cái Hoắc Vũ thành này vẫn rất có cân lượng, hơn thế nữa uy lực lại dựa theo lượng linh lực mà phát huy nên vô cùng trân quý, ít nhất là trong giới hạn từ thiên nguyên cảnh trở xuống.
Bất quá nhìn lên sắc trời không khỏi khiến cho hắn chép miệng một cái, dù cho đã lấy lại toàn bộ thiên phú nhưng tu vi vẫn chưa đủ không thay đổi được gì, trước mắt vẫn là cố gắng chịu nhục như tháng ngày trước đây.
"Ba tuần sau, tất thảy đều đòi lại."
Vũ Thế Kiệt nhếch miệng gằn, khí thế bá đạo không chút suy giảm.
...
Chiều tà, ánh nắng đã tắt, mặt trời đổ về phía tây lộ ra một chút tăm tối dần lộ diện.
Phía xa xa là Vũ Thê Kiệt mang theo thân hình đầy thương tích mà chậm rãi trở về phòng. Hôm nay Vũ Y Tiên ra tay mạnh hơn hôm qua rất nhiều, nên dù cho hắn có linh lực xoa dịu vẫn không thể kìm nén được cơn đau mãnh liệt kéo tới.
Vũ Y Tiên đã mười tám tuổi, tu vi là hóa thiên, hóa địa chi đỉnh, chỉ còn hóa phàm vẫn dậm chân tại trung kì không tiến triển, hiển nhiên thiên phú của nàng so với hắn năm xưa là kém hơn, dù vậy chỉ cho thời hạn một năm nữa thì nàng chắc cũng sẽ đăng thiên nguyên.
Như nghĩ ra điều gì mà khiến cho Vũ Thế Kiệt cười càng đậm, ánh mắt thoáng qua một tia u ám pha chút sắc lẹm.
Nếu hắn nhớ không lầm thì một tháng sau sẽ diễn ra đại hội gia tộc, mục đích để tuyển chọn bốn thành viên ưu tú nhất gia nhập Hạo Thiên tông.
Vũ Thế Kiệt lắc đầu cười nhạt một cái.
Đã từng chắc chắn có thể gia nhập Hạo Thiên tông, nhưng vì hắn dễ dàng tin người nên từ chối, thật không ngờ đến bây giờ mới chợt nhận ra rằng gia tộc vốn không hề chấp nhận hắn.
Vũ Thế Kiệt vốn dĩ không phải thành viên dòng chính, tồn tại của hắn đã là ngoài bọn họ dự liệu, có ai ngờ phân gia lại sản sinh nhân tố siêu việt nội tộc, đại hội mấy năm trước hắn mạnh mẽ giật lấy hạng nhất, chắc chắn một xuất gia nhập gia tông môn, nhưng vì gia chủ cùng mấy vị trưởng lão hợp sức khuyên bảo, bất đắc dĩ hắn chấp nhận ở lại gia tộc nhường lại cho người khác cơ hội.
Vạn vạn không ngờ tới hắn gặp được Tạo Hóa thiên thư, trải qua thiên thư nhiệm vụ quá trình hắn nhìn ra gia tộc góc khuất, hiện tại một chút ràng buộc bản thân cũng không có.
"Một tháng sau ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ, chính thức thoát li Vũ gia."
Nói xong một câu lạnh lùng, Vũ Thế Kiệt xếp bằng đả tọa, toàn lực chuyên chú hấp thụ linh khí trời đất bốn phương tám hướng, không gian tĩnh mịch chậm rãi vang lên trầm thấp hô hấp.