Không khí trong thành dạo này có chút khác lạ, Quảng Thành rất ít khi ở nhà. Quân mỗi lần có chuyện muốn gặp đều rất vất vả. Lần này cũng vậy, hắn theo lời quản gia đi tìm thì thấy ông ta đang đứng trên tường thành trầm ngâm, mắt nhìn xa xăm.
“Quảng đại ca, có chuyện gì khiến huynh lo lắng vậy?”
“Chiến loạn hai miền Nam Bắc đang rất căng thẳng, e là không lâu nữa sẽ lan tới đây. Bắc Triều quân đông thế mạnh, là tòa thành này sớm muộn cũng sẽ thất thủ.”
“Bao lâu nữa thì đến?”
“Chậm nhất nửa năm. Đệ nên tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”
“Còn huynh thì sao?”
“Gia tộc ta trấn giữ ở đây đã hơn trăm năm. Huống hồ ta chịu ơn Nam Triều, không thể làm khác được!”
“Đánh không lại thì rút lui, cùng lắm đầu hàng. Sao phải sống c·hết thay cho kẻ khác chứ!” Hắn cau mày khó chịu.
“Đệ chỉ có một mình nên không hiểu. Còn trên vai ta có những thứ không thể buông bỏ.”
“Là gì?”
“Tôn nghiêm!”
Quân im bặt không biết nói gì. Quảng Thành tiếp lời.
“Nếu chẳng may b·ị b·ắt, đệ nhớ bảo mình là Y sư rất giỏi chữa các c·hấn t·hương do binh khí gây ra. Như vậy chắc chắn sẽ bảo toàn được mạng sống.”
Rồi y quay người về phủ.
...
Hoàng hôn đang buông xuống. Thứ ánh sáng vàng vọt cuối ngày chiếu rọi lên gương mặt hắn thành từng mảng sáng tối làm nổi bật lên đôi mắt đen láy suy tư.
Hắn ngẫm nghĩ về những lời Quảng Thành vừa nói, tự hỏi bản thân muốn đi đâu, về đâu. Hắn nhận ra lâu nay mình chẳng có mục đích gì, cũng chẳng vướng bận gì, cứ bình thản vô ưu.
Hắn quen với cuộc sống nhàn nhã ở đây mất rồi, chưa hề suy nghĩ gì về thế giới bên ngoài kia. Hắn bỗng sợ hãi nghĩ đến cảnh phải một mình đối mặt với những thứ chưa từng biết, chưa từng thấy.
Thế giới này có quá nhiều điều mới lạ so với trong tưởng tượng của hắn, một kẻ ngoại lai cô độc!
…
Hắn trở về khi rất khuya. Tiểu Y đã ngủ rồi, còn Y lão vẫn đang thức luyện thuốc. Hắn đem chuyện binh đao nói ra, Y lão cũng đã đánh hơi thấy mùi c·hiến t·ranh đang đến gần, dù gì lão sống gần trăm tuổi, chạy loạn vài lần rồi. Lão dự định luyện xong mẻ thuốc này sẽ mang Tiểu Y rời đi.
“Y lão, bao giờ chúng ta rời khỏi đây?” Hắn hỏi.
“Có lẽ là khoảng mười ngày nữa.”
“Người định đi đâu?”
“Đi về phía Bắc. Sau đó sẽ vượt biển đến Đại lục. Nơi đó chính là trung tâm của thế giới. Có điều cần phải chuẩn bị thêm một vài thứ trước khi lên đường.”
“Vậy trong lúc đó ta muốn lên núi tìm một vài loại thảo dược. Sau đó sẽ cùng đi với mọi người!”
“Thời tiết đang giao mùa, mưa lạnh thất thường. Dược thảo giờ này muốn có phải vào sâu trong rừng. Ngươi đi làm gì?” Y lão cau mày hỏi hắn.
“Lần trước vào núi hái thuốc ta tình cờ tìm thấy một ốc đảo nhỏ, bên trong có Thanh văn liên hoa. Nên lần này muốn đến tìm hái về.”
“Thanh văn liên hoa? Ngay cả cao thủ Huyền giai cũng thèm muốn. Nhưng tu vi của ngươi giờ mới là Võ giả, dẫu có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng lại gần chứ chưa nói đến hái?” Lão lại càng khó hiểu nhìn hắn.
“Ta đã lên kế hoạch rồi, sẽ đi cùng Quảng đại ca nên ông đừng lo. Ta cô độc tới đây, chỉ có ông, Tiểu Y cùng Quảng đại ca là người thân...”
“Tiểu tử ngươi thật là…”
Lão thở dài, hiểu ra hắn muốn đem cây hoa đưa cho Quảng Thành. Cả hai im lặng một lát, rồi lão nhỏ nhẹ.
“Ta biết ngươi là người nhân hậu, có tình có nghĩa. Nhưng ở thế giới này, mạnh được yếu thua. Nhân nghĩa chỉ dành cho kẻ yếu. Mạng sống ở đây vô cùng rẻ mạt, có mười Quảng Thành c·hết đi nữa thì cũng không ai nhớ thương.”
“…”
“Chỉ cần ngươi đủ mạnh, cho dù đồ sát cả một quốc gia cũng không ai dám nói gì. Nhưng nếu chỉ là con giun con dế, người ta giẫm c·hết cũng không ai trách phạt. Cho nên hãy nhớ nếu không vì mình trời tru đất diệt.”
“Đa tạ Y lão nhắc nhở!”
“Mười ngày nữa ông cháu ta sẽ lên đường, ngươi nhất định phải trở về. Nếu không thì xem như nhân duyên của chúng ta đến đây là hết.”
…
Núi Thanh Ngưu cao vạn mét, mảng rừng rộng trăm ngàn dặm. Mấy trăm năm chỉ mới khám phá được một phần ba, gọi là vùng ngoại vi. Vùng trung tâm nghe nói có tồn tại Địa giai yêu thú cường hãn vô cùng, chưa ai dám đặt chân đến.
Nửa tháng trước vào núi, hắn nghe được động tĩnh chiến đấu nên tò mò tìm theo. Nhờ đó mà phát hiện ra một ốc đảo nằm ở vùng giáp ranh giữa khu ngoại vi và khu trung gian, là địa bàn hoạt động chủ yếu của yêu thú Hoàng giai.
Thanh văn liên hoa là loại sen sống trên cạn, nếu đem thả vào nước sẽ héo rũ rồi c·hết. Lúc hắn nhìn thấy, bông sen này còn chưa nở. Sen khi nở mới kết tinh dược tính, vì vậy chắc chắn yêu thú dù chiếm được cũng sẽ cố thủ chờ đợi.
Lần trước hắn đến tìm Quảng Thành chính là vì chuyện này nhưng lại bị chuyện binh đao làm xao nhãng. Lần này sau khi đem kế hoạch nói cho Quảng Thành nghe, hắn cũng không dám chắc Quảng Thành có đồng ý hay không, bởi báu vật ắt nhiều kẻ dòm ngó, chưa biết chừng còn có yêu thú Huyền giai, hung hiểm vô cùng.
Y nghe xong quả nhiên đắn đo. Tu vi của y đã đến Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong, vì bận rộn mà chưa có thời gian đột phá.
Thanh văn liên hoa chính là bảo vật hiếm có không những giúp tăng tỉ lệ kết Nguyên hồn, mà còn giúp tinh lọc thức hải, an thần dưỡng tâm. Nếu thành công tấn giai, thực lực tăng mạnh, cuộc chiến sắp tới sẽ thêm phần chắc chắn.
Cuối cùng y hạ quyết định tham gia, dù gì yêu thú Huyền giai sinh hoạt chủ yếu ở sâu trong vùng trung gian và khu trung tâm, rất hiếm khi ra tới bên ngoài.
Cả bọn mười người gồm Quảng Thành và ba tâm phúc nữa có tu vi Hoàng giai tứ đẳng, năm người còn lại tu vi tam đẳng và nhị đẳng, cùng với Quân Võ giả ngũ đẳng đi ba ngày thì đến nơi.
…
Ốc đảo này nằm lọt thỏm trong một thung lũng, chỉ rộng hơn ngàn mét vuông. Bốn phía xung quanh đều là núi dễ công mà khó thủ, rơi xuống như rơi vào trong chậu không có đường thoát.
Mười người dừng cách ốc đảo khoảng năm trăm mét, dùng một ít hương dã thú che đi mùi nhân loại, vừa nghỉ ngơi vừa cẩn thận quan sát địa hình xung quanh.
“Quả nhiên là tử địa. Ngay cả yêu thú cũng chỉ đứng xung quanh chờ đợi mà không lao xuống c·ướp.” Quảng Thành cảm thán.
“Đều là yêu thú Hoàng giai. Hai con Cuồng liệt sư ngũ đẳng, một con Hoả viên lục đẳng, một con Thanh ưng ngũ đẳng, một con Phong ma lang ngũ đẳng.”
Một tâm phúc của Quảng Thành sau khi thám thính trở về báo lại.
“Hai ngày nữa sen mới nở. Đến lúc ấy ắt sẽ có yêu thú cường đại hơn nữa. Chúng ta cần chuẩn bị chu đáo một chút!” Quân cất tiếng.
“Vương giả của khu vực này mới có mình đầu Hoả viên kia tới đây, còn Lôi bằng và Song đầu lang chưa thấy. Rất có thể chúng đang ẩn mình chờ đợi.” Quảng Thành nhắc nhở.
Cả bọn nhanh chóng vẽ ra kế hoạch chi tiết. Mục đích chính là làm ngư ông đắc lợi, chờ đám yêu thú đánh nhau rã rời sẽ thừa cơ c·ướp bảo rồi nhanh chóng rút chạy. Yêu thú có thông minh đến mấy cũng không bằng người, nhất định sẽ mắc phải cạm bẫy mà bọn họ bố trí xung quanh.
…
“Đến rồi!”
Mọi người hướng mắt nhìn về phía bông hoa sen ở chính giữa ốc đảo.
Đoá hoa kiêu hãnh nằm trong một hố trũng thấp hẳn xuống, chỉ lộ ra phần hoa, không thấy cuống đâu cả. Từng đường vân trên cánh hoa dần hiện rõ toả ra ánh sáng xanh da trời rực rỡ. Trong không khí phảng phất một mùi hương dịu nhẹ vô cùng êm ái.
Cánh hoa thứ nhất đã mở ra. Sau khi tám cánh hoa hoàn toàn nở hết, hoa sẽ tồn tại trong một ngày rồi héo tàn, phải chờ ba bốn chục năm mới có cơ hội mọc lại.
Năm con yêu thú cường đại gầm gừ nhìn nhau không rời mắt, trên người chúng toả ra khí tức khủng bố đe doạ đối phương.
Mặc dù chỉ là Hoàng giai lục đẳng, nhưng nhờ trí tuệ vượt trội đồng loại mà Hoả viên được xem là một trong ba đại cự đầu của khu ngoại vi.
Nhưng hai con Cuồng sư kia cũng không phải mèo hen, hoả khí trên người chúng toả ra hoàn toàn không hề thua kém Hoả viên.
Còn Thanh ưng liên tục bay lượn trên không, rõ ràng chiếm được ưu thế lớn. Phong ma lang thì dường như đang thủ thế chờ chủ tướng của mình tới, chính là Song đầu phong ma lang biến dị vừa được Quảng Thành nhắc đến, thủ đoạn vô cùng xảo quyệt.
Bỗng một con Cuồng liệt sư gầm lên rồi lao xuống ốc đảo. Hoả viên lập tức nhảy theo, nắm đấm cuồn cuộn hoả diễm lao thẳng về phía cuồng sư. Ngay lập tức con còn lại há miệng phun ra một viên hoả cầu bắn về phía Hoả viên. Hoả viên tức giận xoay người v·a c·hạm với hoả cầu.
“UỲNH!!!”
Tiếng nổ vang trời, từ trong đám khói bụi Hoả viên lao nhanh ra ngoài bay thẳng về phía bông sen, trên người hoàn toàn không có v·ết t·hương gì.
“Thật thông minh! Hai con Cuồng sư một thu hút q·uấy r·ối, một t·ấn c·ông Hoả viên. Đáng tiếc Hoả viên kia vẫn hơn một bậc, lại biết mượn thế v·ụ n·ổ mà đẩy mình về phía trước! Không hổ danh là cự đầu.” Bọn Quảng Thành vừa xem vừa khen ngợi.
Thanh ưng và Phong ma lang vẫn bất động quan chiến. Hai con Cuồng liệt sư phối hợp ăn ý, liên tục q·uấy r·ối muốn tiêu hao sức lực Hoả viên. Đầu cự viên rất thông minh, luôn đứng xung quanh bông hoa sen khiến bọn chúng dè chừng không dám mạnh tay.
“Đã nở bốn cánh rồi! Hai con yêu thú kia chắc chắn không chờ được, nhất định sẽ tham chiến!”
Quả nhiên Thanh ưng hót lên một tiếng trong vắt rồi như một mũi tên xanh lao thẳng về phía Hoả viên. Phong ma lang cũng không do dự tru lên, há miệng bắn ra một luồng phong nhận sắc bén lao vào cuộc chiến. Bọn chúng muốn hạ kẻ mạnh nhất trước rồi cùng nhau tranh đoạt bảo vật.
Hai đánh một không chột cũng què, huống hồ Hoả viên một chọi bốn, ngay lập tức rơi vào hạ phong. Hoả cầu, phong nhận, thanh quang liên tục rơi vào lớp da lông vàng óng của nó, khiến nó gầm lên những tiếng đinh tai nhức óc.
Trên người Hoả viên dần xuất hiện những vết cháy sém, và trên da cũng lộ ra những vết trầy xước rỉ máu. Nó liên tục lùi lại về phía góc ốc đảo, lưng dựa vào vách núi che chắn phía sau, như vậy chỉ phải tập trung vào phía trước và trên không.
Nó nắm hai quyền, hoả diễm đỏ rực bùng cháy đánh chặn lại tất cả công kích từ xa của Thanh ưng và Phong ma lang.
Hai con Cuồng liệt sư thì thay phiên nhau lao vào đánh giáp lá cà, dùng hai chân trước và hàm răng sắc nhọn liên tục cắn xé vào thân thể của Hoả viên.
........