Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Đường Tăng sơ luận Phật – Đạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Đường Tăng sơ luận Phật – Đạo


“Đường khác với Đạo ta ắt là tà đạo!”

Giải nghĩa rõ hơn thì “sắc” không đơn giản chỉ là sắc đẹp hoặc nhan sắc, mà “sắc” ở đây là chỉ sắc thái, là sự hiện hữu, sự thể hiện ra bên ngoài của sự vật hay nói thẳng ra chính là cái gọi là “hiện tượng” như đã nói ở trên. Vậy “không” là gì? “Không” hay “vô” trong hư vô là “bản chất” thực sự của “sắc”.

Đường Tăng nghe vậy lắc đầu, nói tiếp:

Chương 146: Đường Tăng sơ luận Phật – Đạo

Hỏi cả buổi trời, hoá ra lại là ba tên ngu ngơ cứng đầu, bảo thủ.

Hổ Lực, Lộc Lực, Dương Lực nghe Đường Tăng thuyết giảng mà như đề hồ quán đỉnh. Hoá ra bấy lâu nay bọn hắn lý giải sai hết cả. Nhưng cũng không trách bọn hắn được, sống ở một thế giới lấy thực lực vi tôn như hiện tại, thì bọn họ kiến giải như thế cũng là lẽ bình thường.

“Nếu ta nói, ta có thể chỉ ra điểm tương đồng giữa Đạo và Phật, các ngươi có tin không?”

“Thánh Nhân cũng vậy, ‘Thánh Nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu’ Thánh Nhân ở đây là chỉ cảnh giới giác ngộ, đã ngộ tận nhân quả, nhìn thấu hồng trần, khai phá được nguồn gốc căn bản của vạn sự vạn vật trên thế gian, đã không phải là người thường ham hơn thua, tranh đấu. Chứ không phải cái cảnh giới thực lực, pháp lực thần thông. Vì như đã thấy, Tam giáo tan đàn xẻ nghé cũng là vì ‘Thánh Nhân’ chưa phải là ‘Thánh Nhân’ đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Các ngươi giải thích câu đó như thế nào?”

“Đó chỉ là những kiến giải nông cạn mà bản thân bần tăng đúc kết ra được, chứ bậc Thánh Nhân, ấy còn nhìn xa hơn thế nữa!”

“Hiện tại bọn ta đã thua các ngài rồi, chẳng phải là đã làm mất mặt Đạo môn, làm cho tà đạo có cơ hội được truyền bá sang phương Đông sao?”

“Chuyện nào ra chuyện đó! Công ra công, tư ra tư. Chuyện ân công cứu bọn ta thì bọn ta tâm lĩnh, nhưng nhiệm vụ bảo vệ chánh đạo trước nguy cơ bành trướng của tà đạo, bọn ta cũng không thể nào quên.”

“Không dối gạt gì ân công, sư phụ bọn ta nói pháp tu của Phật môn là bàng môn tà đạo, không xứng với Đạo pháp chính tông. Bởi vậy, chuyện ân công cùng các hành giả đi lấy kinh từ Tây thổ về Đông thổ, chả khác nào truyền bá bàng môn tà đạo vào phương Đông ta, để đàn áp chánh đạo.”

Theo giải thích của Đường trưởng lão, nếu dịch thô cả đoạn đó ra thì sẽ là “sắc” không khác với “không” và “không” cũng không khác với “sắc” “sắc” chính là “không” và “không” cũng chính là “sắc”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Tăng nghe xong, gật gật đầu nói:

“Khẹc khẹc! Này này! Các ngươi quỳ dưới đó, gọi sư phụ ta là “ân công” nhưng lại nằng nặc gọi bọn ta là những kẻ truyền bá tà đạo, không phải là có hơi quá đáng sao?”

Nói tiếp chuyện Đường Tăng chất vấn ba yêu. Truy tra một buổi trời, bọn chúng vẫn không chịu nói, nên Đường Tăng đổi sang chủ đề khác:

Lúc này không chỉ ba yêu, mà hầu như những ai có tu hành quanh đây, nghe Đường Tăng nói, cũng bắt đầu chuyên chú xem xét. Tới một lúc sau, mọi người mới kh·iếp sợ phát hiện lời Đường Tăng nói là đúng. Đồng thời, mọi người cũng nhận ra rằng, thì ra trước giờ, hành vi nội thị chính là nhìn xuyên qua những thứ gọi là hạt phân tử gì đó này, nhưng bởi vì quá quen với nó, nên không chuyên tâm chú ý, vì thế mà chẳng ai thực sự xem nó là vấn đề cả.

“Ta không chắc những tên hòa thượng các ngươi nói, có thật sự dùng câu này với mục đích đó hay không, nhưng ta có thể khẳng định, câu này không chỉ đơn giản là như vậy.”

Ba tên quốc sư lắc đầu như trống bỏi, đáp.

Dương Lực nói thêm.

“Không tin! Không tin!” x3 (đọc tại Qidian-VP.com)

“Biết!” x3

“Mấy tên hòa thượng ta hay gặp, thường dùng câu đó để lừa mình, dối người mỗi khi thấy mỹ nữ.”

“Nhị huynh nói đúng! Theo ta, câu này mấy tên hòa thượng dùng để thôi miên bản thân, để hạ nhan sắc của người nữ tử, nhằm áp chế d·ụ·c vọng bản thân mà thôi!”

“Có!”

Lộc Lực bổ sung.

Đường Tăng nghe vậy cũng phì cười bảo:

Đường Tăng:…

Điều đó cũng bình thường, giống như việc không phải ai trong chúng ta, cũng tự nhiên “tự bản thân” nghĩ ra chuyện “con gà có trước hay quả trứng có trước” hoặc là tại sao quả táo lại không rơi qua trái, qua phải, lên trên mà cứ phải rơi xuống dưới vậy.

Chưa kể, như đã nói nhiều lần, đây là thế giới lấy thực lực vi tôn, nên những cái gì không liên quan trực tiếp đến để thăng thực lực, thì cũng sẽ bị giản lược qua, bị bỏ qua một bên, rồi từ từ chìm vào quên lãng. Để rồi, tất cả mọi người xem nó như một lẽ hiển nhiên, không cần bàn cãi.

Ở đây, Đường Tăng lại nói sâu hơn một chút về hai khái niệm, là ‘bản chất’ và ‘hiện tượng’. Nói ngắn gọn ‘bản chất’ là cái vốn có, cái nguyên bản phải có, còn ‘hiện tượng’ chỉ là cái thể hiện ra bên ngoài.

Hổ Lực đại tiên lẽ thẳng khí hùng dõng dạc.

“Nói đến đây có hơi khó hiểu nhỉ? Nhưng theo ta được biết, trong hằng hà sa số thế giới ngoài kia, có một thế giới mà nhân loại bình thường đã thực sự chứng minh được cái bản chất ‘hư vô’ này. Họ đã thực sự phá giải được rằng, cái bản thể của các sự vật, đều được cấu tạo từ các hạt nhỏ li ti mà mắt thường không thể nào thấy được, gọi là ‘phân tử’ ‘nguyên tử’... Tuy nhiên, chúng ta là người tu hành, nên các ngươi cứ dùng pháp nhãn hết sức chuyên chú, tập trung vào một điểm trên người thử xem, có giống ta nói không?”

“Xuỳ! Các ngươi nói vậy thì há trên đời này không phải đều là tà đạo sao?”

Thấy vậy, Đường Tăng dừng lại một chút, để 3 yêu cơ bản nắm được tinh yếu, rồi hỏi:

Ví dụ: tạm lấy tấm vải làm cái mốc “bản chất” thì những cái gọi là “áo hoa” “áo nâu” từ vải làm ra, chính là cái “hiện tượng” mà mình thấy bên ngoài. Người giàu sang phú quý thì áo hoa tha thướt, kẻ bần hàn thì áo nâu kiếm sống qua ngày.

Hổ Lực lúc này đã nói chuyện lại được, bèn quỳ thẳng lưng lên phân trần:

“Nếu các ngươi không muốn nói thì thôi, nhưng tại sao các ngươi cho rằng thua bọn ta là nỗi ô nhục lớn lao của Đạo môn?”

Ngộ Không nghe vậy thì toàn thân ngứa ngáy vô cùng, không nhịn được, nói:

Đường Tăng chậm rãi nói.

Tại sao ta lại nói như vậy? Đó là bởi vì chân Phật, tức bậc toàn tri, toàn giác, đã nhìn thấu được gốc rễ của vạn sự, vạn vật trên thế gian. Bởi vậy, Phật sẽ không chỉ đơn giản là nhìn vào cái sắc thái “hiện tượng” mà Phật còn thấu hiểu được đằng sau của sắc thái đó, cái “bản chất” thực sự của nó, chỉ là sự hiện hữu nhất thời, bất cứ lúc nào cũng có thể về lại vô mà thôi. Mà đã là hư vô thì chấp niệm với nó làm gì?

“Cũng vì lẽ đó, khi hay tin ân công chính là hòa thượng thỉnh kinh, huynh đệ bọn ta mới phải liều sống, liều c·hết ngăn cản.”

“Vậy theo các ngươi như thế nào là chánh đạo, như thế nào là tà đạo?”

Đường Tăng nghe vậy liền hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lại nói tới Phật pháp, chắc hẳn các ngươi đã đâu đó nghe qua đoạn ‘Sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc’ chứ?”

“Bởi vậy, khi bậc Thánh Nhân chân chính nhìn muôn dân trăm họ, đối xử với vạn vật thì ai cũng như ai, tất cả cũng chả khác c·h·ó rơm là mấy, đều là cái xác phàm cõi tạm, sao phải hơn thua tranh đấu, nặng bên này, nhẹ bên kia làm gì?”

Không để ba yêu kịp dị nghị, Đường Tăng hỏi tiếp:

Nhưng đối với Thánh Nhân, cho dù “áo hoa” hay “áo nâu” thì chẳng qua chỉ là một tấm vải khoác lên người, che đi cái thân thể t·rần t·ruồng để chống lạnh, chống nắng mà thôi? Kẻ áo hoa khi c·hết đi rồi liệu có đẹp như hoa? Người áo nâu chưa chắc gì đ·ã c·hết một cách tầm thường như cuộc đời của họ. Ấy rồi chung quy lại, không phải tất cả đều sẽ quy về hư vô hết hay sao?

“Cũng là một cách lý giải, nhưng mà… tầm bậy! Thánh Nhân nào lại đi giảng dạy thô lỗ như thế? Ngồi xuống tĩnh tọa mà nghe cho rõ đây.”

“Câu này quá dễ! ‘Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu’ ý nói vĩ lực của trời đất là vô cùng lớn lao, vạn vật chúng sinh đều như c·h·ó rơm khó mà sánh bằng. ‘Thánh Nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu’ tức là một khi đạt đến Thánh cảnh, phía dưới đều là giun dế, rơm rạ.”

Dương Lực nghe vậy liền vuốt vuốt, chòm râu dê, tự đắc đáp:

“Đạo nói ‘Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu’ tức rằng ‘thiên địa’ tuyệt nhiên không phải người, không có tâm tư, tình cảm, thất tình lục d·ụ·c, không ưu ái kẻ nào hơn kẻ nào. Nếu ngươi thấy có ngoại lệ, thì cũng là do nhân quả định số của người đó mà ra. Chứ thiên địa đâu có tình cảm chi mà trực tiếp can dự vào?”

Ba yêu lần lượt đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ồ? Vậy các ngươi chắc hẳn biết trong Đạo Kinh của Đạo môn có câu ‘Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thánh Nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu’ chứ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Đường Tăng sơ luận Phật – Đạo