Thà Là Ngọc Tỳ Vết - Cư Hữu Miêu
Cư Hữu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Nàng ấy là một người không biết chữ, th* t*c quen rồi.”
Giọng nói trên đầu lạnh như sương:
Đó là sắc thái mà ta chưa từng thấy bao giờ.
Liễu Đường vẫn giữ gương mặt lạnh lùng:
Đợi đến khi ông lão bán kẹo hồ lô lần thứ ba đi ngang qua ngõ, ta mới trông thấy bóng dáng Thẩm Đình Chi.
Những lời chạm đến nỗi khổ trong lòng, khiến Thẩm Đình Chi mím môi, sắc mặt thoáng u ám.
Ta dụi mắt, nhìn lại kỹ. Lông thỏ trắng muốt tôn lên gương mặt hồng phấn, đôi môi anh đào. Nàng mặc chiếc váy lụa xanh biếc, dáng đi uyển chuyển, mang theo khí chất đầy học thức.
Giữa trời đông giá rét, ta lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, từ đó để lại chứng đau nhức mỗi khi trời âm u.
“Chiêu cũ rích thế này, không biết là diễn cho ai xem.”
Lần trước ta vì đợi quá lâu, mới bước vào vài bước, hắn đã nổi trận lôi đình, phạt ta nằm trên nền gạch lạnh suốt ba ngày.
Biết chữ thật tốt, chỉ tiếc là ta… (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nương bên cạnh khẽ cười:
Ta không kịp phản ứng, đờ người ra.
Trong viện văng vẳng tiếng đọc sách, nơi đây chỉ có tiếng gió xào xạc qua bụi trúc.
Thẩm Đình Chi trước giờ đối với ta luôn lạnh nhạt và giữ kẽ, lúc này lại dịu giọng dỗ dành nàng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Đình Chi cười nói:
Lại hầm nhừ đến mềm mại, nước canh đậm đà thơm ngát, cớ sao lại không sạch?
Ta loạng choạng vài bước, vịn tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Nhưng, lời của người đọc sách nói, luôn luôn đúng cả.
Chỉ trích ta thì không sao, nhưng ta sợ nhất Thẩm Đình Chi vì ta mà mất đi danh tiếng hiền đức.
“Ở đâu ra thôn phụ thô lỗ thế này, thật là bất kính! Ta là môn sinh của Khổng Mạnh, ai ai cũng tôn xưng ta là Liễu tiên sinh, chứ không phải thứ chỉ biết giặt đồ nấu cơm như cái gọi là cô nương gì đó.”
Mọi người đều nói ta vận khí tốt, nhặt được một lang quân như ý.
Dung mạo tuấn tú, tài học hơn người.
“Vậy… ngày mai ăn cá, có được không?”
Liễu Đường lập tức nhíu mày, lùi lại mấy bước, đưa tay áo che miệng, chán ghét nói:
Nhưng hắn không hề dành cho ta dù chỉ một cái nhìn, chỉ lo bông đùa với Liễu Đường:
“Đã không tài không học, giờ đến lễ nghi cũng quên. Xem ra phạt nàng vẫn chưa đủ.”
“Ngươi đúng là biết che chở, đây là trách ta ức h.i.ế.p nàng ta sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thẩm lang quân tài hoa tuyệt thế, sao lại cưới một nữ tử… chẳng thể bước chân vào chốn cao nhã như thế này?”
Như trăng sáng lạnh lẽo trên trời, lại như đóa sen tĩnh lặng trong hồ.
Miếng thịt lợn ấy là ta sáng sớm chưa tỏ mặt người đã đứng trước sạp nhà đồ tể Vương, khó nhọc lắm mới giành được khúc thịt đùi sau thượng hạng, tốn hẳn hai mươi văn tiền.
Ánh mắt của hắn dịu dàng, ấm áp như gió xuân tháng ba.
Ta hiểu, đây là vì nàng khinh ta không biết chữ, không xứng đáng nói chuyện cùng nàng.
Ta biết mình phải biết điều, nghe lời, học quy củ, trở nên thật tốt thật tốt, mới xứng với hắn.
Ta cúi đầu, buồn bã.
Ta sững sờ.
Ngưỡng cửa bằng đá xanh dài và thấp, ta nhấc chân thử so, chẳng qua chỉ nửa bước cao.
“Không phải ta muốn phạt nàng, nhưng đã là thê tử của ta, thì phải mọi việc đều giữ gìn phẩm hạnh, giữ trinh tiết và chỉnh tề, hành xử biết liêm sỉ, nếu không thì sao xứng đáng với ta?
“Được rồi, được rồi, Liễu đại tiên sinh, cần gì chấp nhặt với nàng ấy.
Cô nương…
“Từ nay về sau đừng cãi lời, làm ta nổi giận nữa.”
Hắn phong thái như gió xuân, vừa nói vừa cười, tự nhiên tháo chiếc áo khoác lông thỏ cẩn thận khoác lên vai cô nương bên cạnh.
Vội vàng chỉnh lại bộ áo thô bằng vải gai nhăn nhúm trên người, ta cẩn thận nặn ra một nụ cười:
Vội vàng muốn vãn hồi, ta hai tay dâng hộp cơm lên, sốt sắng mở ra, thịt xương hầm trắng ngần vẫn còn tỏa hơi nóng.
Liễu Đường lúc này mới “phì” một tiếng cười, nhìn ta từ trên xuống dưới:
Ta theo thói quen đưa ánh mắt tìm kiếm sự trợ giúp từ Thẩm Đình Chi.
Quy củ của người đọc sách thật quá khó học.
“Thịt lợn không sạch, làm sao có thể ăn được?”
Ồ, hẳn là nữ tiên sinh kia.
Không trách Thẩm Đình Chi luôn khen nàng, còn phá lệ cho nàng vào thư viện.
“Bước phải chững chạc, đứng phải đoan trang. Ta ngày thường dạy dỗ nàng ra sao, ngồi thụp xuống như thế này là thế nào?!”
Liễu Đường khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi nơi khác.
Hai người cùng bước vào thư viện, nép trong bóng trúc, giống như một đôi ngọc bích trời sinh.
Ta tìm một góc tường, ngồi xuống, ôm hộp cơm vào lòng, giữ lấy chút hơi ấm ít ỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta vội vàng đứng lên, nhưng bất chợt chân tê nhức, ngã chúi về phía trước.
Thẩm Đình Chi lộ vẻ chán ghét:
Hắn là phu tử của thư viện, cũng là người duy nhất trong trấn Bạch Thủy đỗ tú tài.
Nữ tử kia lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mày mảnh nhíu lại, giọng điệu gay gắt:
Sao dạo này, từ “cô nương” lại thành lời đắc tội người khác thế này?
Ta có chút sốt ruột, đầu ngõ gió lớn, đồ ăn lạnh rất nhanh.
Thẩm Đình Chi thương xót, vừa xoa bóp chân cho ta vừa nghiêm nghị răn dạy:
Thật đẹp.
Theo bản năng, ta đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Thẩm Đình Chi, nhưng hắn nhanh chóng rút tay lại, ánh mắt khẽ liếc về phía bên cạnh.
Lần đó khi mang cơm trưa cho phu quân, ta gặp được nữ tiên sinh mới đến.
Đang suy nghĩ m.ô.n.g lung, bỗng trước mặt xuất hiện một đôi giày vân.
“Thẩm Lang, Thẩm Lang.”
Nhưng nhớ đến lời Thẩm Đình Chi, ta đành rụt chân về.
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
“Thịt lợn vốn dĩ hạ tiện, nhưng chiều nay còn phải dạy học, ăn chút gì đó kẻo làm đói bụng của Liễu tiên sinh, một bậc hiền nhân.”
Hắn nói, thư viện là nơi dành cho học vấn, nữ nhân bước vào là làm nhục thánh hiền.
Ta không hiểu ý, cũng không dám hỏi, chỉ cảm thấy xấu hổ, lại thêm mất mặt.
“Nói gì vậy, Liễu đại tiên sinh chịu hạ mình giáo huấn tiện nội, đó là phúc khí của nàng ấy.”
Vậy ngày mai, rốt cuộc có ăn cá hay không đây?
Thư viện sao lại có cô nương? Thẩm Đình Chi rõ ràng nói…
Ta mở to mắt nhìn.
“Ta không cố ý, hôm nay gió lớn…”
Còn ta, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Nếu không phải khi nhỏ cha mẹ hắn qua đời, được nhà ta thu nhận, hắn mang ơn, thì làm sao ta có thể gả cho hắn được.
Ta cũng nghĩ vậy.
Ta nắm chặt tay, cúi đầu hỏi nhỏ:
Ta rụt lại góc tường.
Nhưng gió lạnh tháng ba thổi qua, làm người không chịu nổi.
“Xin lỗi, Liễu… Liễu tiên sinh, ta nhìn người là một cô nương nên… Không, không phải, ý ta là, mặc dù người là nữ tử, nhưng tất nhiên người là tiên sinh…”
Chương 1 (đọc tại Qidian-VP.com)
Liễu Đường cười đến run rẩy, dịu dàng trách mắng, lại tựa yếu ớt vào người Thẩm Đình Chi.
“Vị này hẳn là cô nương họ Liễu?”
Bằng hữu của Thẩm Đình Chi cũng thường như vậy, chẳng phải chuyện lạ.
Ta nhón chân, níu cửa sau gọi khẽ.
Càng nói càng rối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.