Thà Là Ngọc Tỳ Vết - Cư Hữu Miêu
Cư Hữu Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
“A Ngọc, chúng ta không thể quay lại được nữa sao?”
Tước Nhi tỷ lại “chậc” một tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nghe nói gánh hát từ miền Nam đến kể rằng, nữ tử họ Liễu và tú tài họ Thẩm từng tốt với nhau một thời gian. Nhưng sau đó nàng ta chê hắn nghèo, lại không muốn chăm lo chuyện nhà, liền làm ầm lên một trận ở thư viện rồi bỏ đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Đình Chi vừa đi xuống được nửa cầu thang, nghe vậy liền ba bước gộp thành hai, lao đến trước mặt tiểu đồng, hỏi đi hỏi lại:
“Là ngươi hết lần này đến lần khác hạ thấp ta, nói ta thấp kém, bắt ta học quy củ, bảo ta phải nhu thuận, phải nhún nhường, không được tranh cãi, không được đấu đá, không được giành giật, như vậy mới miễn cưỡng trở thành một hòn đá không phạm lỗi.”
Nhưng ta biết, ta không phải là đá.
Hắn kinh hãi lùi lại hai bước, môi mấp máy mấy lần, nhưng không thốt được một lời nào.
Tiếng reo hò càng lúc càng xa, hướng về phía đông.
Ta là A Ngọc sáng lấp lánh.
Thần sắc của Thẩm Đình Chi đột nhiên thay đổi, bàn tay đang túm lấy cổ áo tiểu đồng nổi cả gân xanh:
“Giải nguyên? Ngươi nói là giải nguyên sao?”
Người báo hỷ liên tiếp xuất hiện, nào là kinh nguyên, nào là á nguyên... Lần lượt khoảng hai ba chục người báo danh đỗ đạt.
“Cái gì?!”
Cảnh tượng chúc tụng náo nhiệt lặp lại, nhưng giờ đây lại trở nên cực kỳ châm biếm.
Tiểu đồng bị hắn lay đến choáng váng, chỉ có thể gật đầu liên tục.
“Chạy mau, c·h·ó dại cắn người rồi!”
Không ngờ, khi ta vừa nhấc bước, Thẩm Đình Chi đã đỏ cả mắt, lao ra khỏi đám đông.
Thẩm Đình Chi thở phào, ngửa mặt lên trời cười lớn, xua tan bao uất nghẹn trong lòng.
Xung quanh, những người chúc mừng, xin thưởng, nịnh hót đều kéo đến, vây chặt lấy hắn như nước chảy không lọt.
“Hối hận.”
“Ngươi luôn chê ta không học vấn, không biết chữ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc dạy ta biết chữ.”
Mọi người nhìn nhau, rồi rầm rộ kéo nhau đi xem náo nhiệt.
Mọi người cùng ngồi lại tán gẫu đôi ba chuyện.
Ta mỉm cười, nụ cười bình thản: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh sáng trong mắt hắn tắt hẳn.
“Đều tại các ngươi! th* t*c, bẩn thỉu, nhất định phải đến nơi này phá hỏng khí chất thánh hiền của ta! Nếu không, với tài học của ta, sao có thể không đỗ được?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“A Ngọc, nghe nói hắn đã hai lần thi hương đều không đỗ, nàng đoán lần này có đỗ không?”
“Hai người là quan hệ gì? Gian phu d·â·m phụ sao?”
Ta chậm rãi nói, từng chữ một:
“Là... là Thẩm Tu... công tử... ở Bình Dương thành...”
Ta chỉ tay về phía nước trà đổ xuống đất, đã thấm sâu vào trong lớp đất.
Có người lớn tiếng reo:
“Giải nguyên! Thẩm công tử đỗ giải nguyên!”
“Đỗ rồi, đỗ rồi!”
“Là ngươi, đã ép ta vào trong cái gọi là quy củ đó.
Tước Nhi tỷ nhổ toẹt một cái:
Đôi mắt hắn bỗng sáng lên một tia hy vọng.
Ta vừa nhấm hạt dưa, vừa nghĩ, không lạ khi hắn lại đến tìm ta. Một người bỏ đi là do số mệnh, còn đến một người rồi lại đi, vậy chắc chắn là vấn đề ở bản thân hắn.
20
“Là Thẩm công tử ở Bình Dương thành! Thẩm công tử ở Bình Dương thành!”
Bỗng nhiên, đám đông trở nên xôn xao, có người lớn tiếng hô:
Chương 9
Phía sau, hình như ta nghe tiếng Tước Nhi tỷ và Thanh Dương nghiến răng.
“Cái gì?”
Tán chuyện xong, mọi người vẫn chưa thỏa mãn, liền quay qua dò hỏi:
“Thẩm Đình Chi, ngươi không dám dạy ta biết chữ, ngươi sợ điều gì?”
Ta dở khóc dở cười.
“Ngươi nói! Ai đỗ giải nguyên?!”
“Chuyện này ở trấn Bạch Thủy ai cũng biết, họ Thẩm giờ chẳng dám ngẩng đầu lên nữa.”
Ta tiếp lời:
Ngẩng đầu lên lần nữa, qua lớp người đông đúc, ánh mắt ta xa xăm chạm vào ánh mắt của Thẩm Đình Chi.
Ta lắc đầu, tiện thể hỏi:
Phía đông là Phúc Mãn Lâu, nơi các học trò dự thi thường trú ngụ.
Hắn lập tức nghẹn họng, hồi lâu mới nói:
“A Ngọc, một ngày nào đó, nàng có hối hận không?”
“Thật là trời không có mắt.”
Thà làm một viên ngọc có vết, còn hơn làm một hòn đá không tỳ vết.
Trong lòng ta chẳng có chút gợn sóng nào, chỉ khẽ xoay người, định rời đi.
“Là mình ngươi coi trọng quy củ.”
Ta khẽ gật đầu:
Ánh mắt hắn không còn vẻ nhún nhường chịu đựng như ngày nào, mà tràn đầy sự tự tin tự mãn, dáng vẻ phong độ ý khí ngút trời.
Ta an ủi tỷ, bảo đừng tức giận, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, chúng ta cứ sống tốt cuộc đời của chính mình là được.
Tiểu đồng bị siết đến mức nghẹt thở, cố gắng nói đứt quãng:
Hắn bế Lê Luyện, từng bước, từng bước rời khỏi, bước chân lảo đảo.
Trong góc sân có một cây ngọc lan cao lớn, bóng cây phủ xuống yên tĩnh.
Ta cắt ngang lời hắn:
Người báo tin là một tiểu đồng, chạy hết sức đến trước cửa khách đ**m, thở không ra hơi, lớn tiếng hét lên:
Độ ngẩng cằm của hắn ta rất quen thuộc, như thể đang chờ ta ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng.
Hồi lâu, hắn nhìn ta đăm đăm:
Mọi người túm lấy ta, vội vàng kéo chạy:
“Nàng ở gánh hát lâu ngày, mới có thể nói ra những lời th* t*c như vậy. A Ngọc, nàng trước đây luôn coi trọng quy củ…”
Đến cửa, hắn ngoái lại nhìn ta, hỏi:
Như núi non sụp đổ, Thẩm Đình Chi lảo đảo quay người lại, chỉ biết trân trối nhìn đám đông lướt qua hắn, đổ dồn về phía Thẩm Tu trên lầu hai.
Tưởng rằng náo nhiệt đến đây là kết thúc.
Tiểu Hắc nằm yên trong lòng ta, chậm rãi phát ra tiếng “grừ grừ” êm dịu.
“Ngươi xem nước này, có thể chảy ngược về trong chén không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hối hận vì đã không rời khỏi trấn Bạch Thủy sớm hơn.”
Nhưng không còn ai đến chúc mừng Thẩm Đình Chi nữa.
“Muội nói đúng, mỗi người có duyên phận riêng. Thật sảng khoái!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.