Thái Tử Phi Phá Án Như Thần
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 297: [Ngoại truyện] Hoàng Hậu Của Họ
Cô bé Tiểu Ngọc trong lòng Chu Vân Khắc cũng không chịu thua, liền giơ hai tay ra, nũng nịu: “Mẫu thân, Ngọc Nhi rất nhớ người!”
Tô Lưu Nguyệt cảm thấy hơi áy náy, khi nhìn thấy cô bé con đang cầm túi bánh trứng, nàng cũng không trách mắng gì, chỉ khẽ ho một tiếng rồi nói: “Hôm nay là lỗi của ta.
Nhìn con gái nhỏ đang ngước mắt trông chờ, hắn cười nói: “Được, con đi mua đi.”
“Thôi đi, không được nói những câu bá đạo tổng tài như thế này!”
Chương 297: [Ngoại truyện] Hoàng Hậu Của Họ
Trong giai đoạn đầu mở cửa, ta sẽ cử người hướng dẫn họ cách chọn địa điểm, cách trang trí cửa hàng, thậm chí ta có thể tạo tin đồn, công nhận rằng cửa hàng đó giống y như cửa hàng Mãn Nhất Phương do ta mở.”
Cô bé biết chỗ này không có ai nên mới dám thì thầm than phiền.
Khoảng bốn năm trước, sau khi ba cửa hàng Mãn Nhất Phương tại Tân Kinh thành đều vô cùng đông khách, hắn vốn nghĩ bước tiếp theo của Lưu Nguyệt sẽ là mở rộng hệ thống cửa hàng sang các châu khác của Đại Khánh.
“Ta không dám giao thêm việc cho nó nữa.”
Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, mặc chiếc áo váy màu hồng nhạt xen vàng, trông như một tiểu tiên đồng từ trên trời hạ phàm, nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh – một nam nhân tuy đã ngoài ba mươi nhưng vẫn tuấn tú phong lưu.
“Ừm.”
Họ chỉ cần cử một người đáng tin cậy quản lý những xưởng bánh này là đủ.
Họ như một cặp vợ chồng bình thường, tay trong tay trò chuyện những điều giản dị, rồi chậm rãi bước vào con phố nhộn nhịp, hòa vào dòng người tấp nập và nhanh chóng biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lính gác ngẩn người nhìn vị hoàng đế cao cao tại thượng đang bế trong lòng một tiểu tiên đồng xinh xắn.
Thấy cũng không có chuyện gì quan trọng, nên ta đưa Ngọc Nhi đến đón nàng về nhà.”
Thật tốt khi thấy họ hạnh phúc như vậy.
Nói xong, cô bé háo hức cắn một miếng bánh trứng lớn trước mặt Tô Lưu Nguyệt, chẳng còn chút dáng vẻ ăn dè dặt như trước.
Trời mới biết, ngay từ khi vừa ra khỏi hoàng cung, mùi hương nồng nàn của trứng sữa tỏa khắp đường đã khiến cô bé ch** n**c miếng không ngừng.
Chu Vân Khắc nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ta đã làm xong công việc sớm để chuẩn bị cho buổi dã ngoại hôm nay.
Chu Vân Khắc bật cười, đôi mắt khẽ cong lại, nói: “Lưu Nguyệt, đôi khi ta thật sự thắc mắc trong đầu nàng có gì mà lúc nào cũng nghĩ ra được nhiều ý tưởng kỳ quặc như vậy.”
Một xưởng bánh chỉ cần chọn vị trí tốt, ít nhất có thể cung cấp cho vài quận huyện lân cận.
Hắn còn nhớ, lúc họ mới thành thân, Lưu Nguyệt từng nói rằng Mãn Nhất Phương là tâm huyết của mẹ và ông ngoại nàng, nàng hy vọng có thể mở cửa hàng khắp Đại Khánh, để ai cũng biết đến cái tên này.
Nếu các món bánh ngọt đều do xưởng bánh của nàng phân phối thống nhất, thì sẽ không cần lo lắng về việc công thức bị tiết lộ và cũng đảm bảo được chất lượng đồng đều cho mỗi cửa hàng.
Chu Tiểu Ngọc chưa kịp vui mừng thì đã nghe phụ thân mình cười nói một câu tàn nhẫn: “Nhưng chỉ được ăn một chút thôi.
Chu Vân Khắc đáp với vẻ mặt thản nhiên: “Nhưng không có nghĩa là Thiên tử không sợ ai cả.”
Đúng lúc đó, nàng cảm thấy bàn tay bên phải đột nhiên ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xem ra bình thường hắn còn quá rảnh rỗi, có thời gian than thở với nàng.”
Mắt Lưu Nguyệt lập tức sáng lên, nàng hứng khởi nói: “Ta sẽ mở cửa cho việc nhượng quyền Mãn Nhất Phương… à, nhượng quyền có nghĩa là nếu ai đó cũng muốn mở một cửa hàng Mãn Nhất Phương, họ có thể trả cho ta một khoản tiền để nhận được quyền mở cửa hàng.
Như hắn từng nói, chỉ là đổi một danh hiệu khác để tiếp tục làm trâu làm ngựa cho thiên hạ.
Dù sao, nàng vẫn còn nhiều việc khác phải làm!
Ngọc Nhi chắc đã mong chờ buổi dã ngoại này lâu lắm rồi, đúng không?”
Chưa kể, tất cả các loại bánh ngọt đủ sức làm mưa làm gió ở Tân Kinh thành đều do chính tay nàng chế biến.
Mặc dù hắn và Lưu Nguyệt thường rất bận, thời gian dành cho con không nhiều, nhưng cô bé luôn biết tự tìm niềm vui, hiếm khi nào buồn bã hay cảm thấy tủi thân.
Hơn nữa, ai nói cửa hàng nhất định phải do chúng ta trực tiếp quản lý?”
Những năm gần đây, Lưu Nguyệt thường xuyên mở các xưởng bánh khắp Đại Khánh, hắn vẫn nghĩ nàng làm vậy chỉ để chuẩn bị cho việc mở cửa hàng ở các vùng khác.
Việc mở cửa hàng không hề dễ dàng, dù có sự giúp đỡ của biểu muội Tiết Uyển Linh và Viên chưởng quỹ đáng tin cậy, vẫn có nhiều việc cần nàng trực tiếp xử lý.
Chu Vân Khắc mỉm cười, lộ rõ vẻ mặt “ta đã biết trước”.
Lưu Nguyệt lập tức nhăn mũi: “Uyển Nhi tuy càng ngày càng giỏi giang, nhưng ai cũng có giới hạn, hơn nữa, gần đây đại cữu mẫu đã gặp ta mấy lần, ý tứ trong lời nói đều nhắc rằng Uyển Nhi bận quá, không có thời gian nghĩ đến việc lập gia đình.”
Hắn liếc mắt theo hướng nhìn của cô bé về phía cửa hàng Mãn Nhất Phương gần đó.
Tô Lưu Nguyệt nhanh chóng tóm tắt tình hình vụ án còn lại cho Lộ Doãn, sau đó bước đến với vẻ ngạc nhiên: “Sao hai cha con lại ra ngoài thế này?”
Miệng cô bé càng bĩu cao hơn, như có thể treo một chiếc ấm trà, thở dài: “Phụ thân và mẫu thân lúc nào cũng bận rộn, hiếm lắm mới có khi phụ thân rảnh, thì mẫu thân lại bận việc, thật là, con đúng là đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời.”
Lộ Doãn cũng giật mình, định tiến lên hành lễ, nhưng Chu Vân Khắc nhẹ lắc đầu, mắt không rời khỏi người phụ nữ bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao vẫn là trẻ con, nụ cười không thể kìm nén mà hiện rõ trên khóe môi.
Mở thêm chi nhánh ở các vùng khác, chắc chắn Lưu Nguyệt sẽ phải đích thân đến đó lo liệu.
Cuối cùng, cô bé biết mình không thể thắng nổi người cha quỷ quyệt sợ vợ, đành buồn bã ôm chiếc bánh trứng nướng thơm phức, nằm trong lòng cha, từng miếng cắn đều rất dè dặt, mỗi lần cắn lại nhìn cha với vẻ cảnh giác, sợ rằng cha sẽ đột nhiên bảo dừng lại.
Điều quan trọng nhất là họ có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Tiểu Ngọc tuy còn nhỏ nhưng rất biết nhìn sắc mặt người khác.
Ba cửa hàng ở Tân Kinh đã tiêu tốn không ít sức lực của ta, ta không muốn dồn hết thời gian vào việc này.”
Chu Vân Khắc đã tốn không ít thời gian để chuẩn bị tâm lý cho việc phải chịu đựng cảnh xa cách.
Chu Vân Khắc cười khẽ, thấp giọng nói: “Vậy Ngọc Nhi muốn phụ thân đền bù cho con thế nào?”
Rõ ràng biểu dì Uyển Linh đã kể, món bánh trứng nướng này là do mẫu thân nghĩ ra, mẫu thân còn biết làm rất nhiều món bánh ngon, nhưng lại không chịu cho cô bé ăn nhiều!
Không ai trong số họ có thể kìm được cảm thán—
Nhưng chàng lén ra ngoài thế này, Dung Nhược không có ý kiến gì sao?”
Năm năm sau, tại Tân Kinh thành của Đại Khánh quốc.
Tô Lưu Nguyệt nhướng mày một chút, không khỏi thầm nghĩ cô bé này đúng là lanh lợi, biết cách tận dụng cơ hội.
Nói xong, cô bé không kiềm được mà quay đầu nhìn về phía một cửa hàng bên đường, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Cửa hàng này không phải là cửa hàng đầu tiên mà Lưu Nguyệt mở, cũng không phải một trong những chi nhánh ban đầu.
Chu Tiểu Ngọc vừa nãy còn lo sợ khi gặp mẫu thân sẽ bị cấm không cho ăn bánh, nhưng lúc này nhìn thấy mẫu thân, mọi lo lắng lập tức tan biến.
Không ngờ, nàng lại đang ấp ủ một kế hoạch khổng lồ như vậy!
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cổng phủ Kinh Triệu, đôi mắt phượng khẽ cong lên, chứa đầy nụ cười ấm áp.
Hiểu con không ai bằng cha, hắn biết rõ tiểu nữ nhi của mình từ nhỏ đã tinh nghịch lanh lợi, mưu mẹo đủ điều.
Đôi mắt Chu Tiểu Ngọc lập tức sáng rực lên.
Lính canh không khỏi nhìn theo ánh mắt của hoàng thượng, thấy một người phụ nữ xinh đẹp, thanh nhã, với khí chất cao quý đang bước ra từ cổng cùng Lộ thiếu doãn.
Chu Vân Khắc cúi đầu nhìn đứa con gái bé bỏng đang bĩu môi, trên mặt đầy vẻ bất mãn, nhẹ nhàng cười nói: “Trong thành gần đây có một vụ án khó nhằn, Lộ thúc thúc và mọi người bó tay, chỉ đành nhờ đến mẫu thân con thôi.”
Lính canh nhận ra Chu Vân Khắc, lập tức cứng đờ người, định cúi đầu hành lễ thì thấy hắn nhẹ nhàng giơ ngón tay lên môi, mỉm cười ra hiệu “suỵt”.
Cô bé nắm chặt bàn tay lớn của phụ thân, lắc mạnh rồi nũng nịu: “Phụ thân, con muốn ăn bánh trứng nướng!”
Chu Vân Khắc ngẩn ra: “Nàng định giao việc mở cửa hàng cho biểu muội Uyển Linh sao?”
“Ta đã giao cho hắn cả đống việc từ hai ngày trước, chắc giờ hắn còn bận đến mức không có thời gian mà có ý kiến.”
Cô bé vui mừng hét to: “Mẫu thân!”
Những lính gác trước phủ Kinh Triệu ngơ ngác nhìn hoàng thượng và hoàng hậu.
Dù là hoàng thượng và hoàng hậu cao quý, xét cho cùng, họ vẫn chỉ là một đôi vợ chồng bình dị mà thôi.
“Cha… ừm, phụ thân…”
“Đúng vậy!”
Mẫu thân nói con ăn nhiều đồ ngọt quá, răng đã hỏng rồi, nếu cứ để vậy, mẫu thân sẽ mắng ta c·h·ế·t mất.”
Hôm nay là dịp hiếm có, chúng ta đi dạo phố, ăn tối rồi hãy về, coi như bù đắp cho Tiểu Ngọc.”
Cô bé ngước đầu lên, lắc lư và nói: “Mẫu thân đã hứa hôm nay sẽ cùng chúng ta đi dã ngoại, sao lại một mình bỏ đi nữa rồi?”
Đương nhiên, chúng ta chỉ cung cấp bán thành phẩm, họ vẫn phải tự nướng lần cuối để đảm bảo độ tươi ngon.”
Chu Vân Khắc nhìn nàng với vẻ mặt kiều diễm, không kìm lòng được mà kéo nàng vào lòng, cằm khẽ tựa lên đầu nàng, cười nói: “Ta biết nàng đã hy sinh rất nhiều vì ta, chỉ mong nàng luôn nể mặt ta và tiếp tục làm Hoàng hậu của ta.”
Lưu Nguyệt ngẩng cao cằm, mỉm cười tự đắc: “Tất nhiên rồi, nếu năm xưa ta không làm Hoàng hậu, chắc chắn ta sẽ trở thành một thương nhân thành công hoặc một thám tử tài ba. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Vân Khắc nhướng mày nhẹ nhàng.
“Phụ thân, mẫu thân, ‘bá đạo tổng tài’ là gì ạ?”
Chu Vân Khắc lập tức hiểu ra.
Chu Vân Khắc càng nghe càng không hiểu: “Không do nàng quản, chẳng lẽ nàng muốn người khác mở cửa hàng cho nàng?”
Thấy mẫu thân không nhắc đến việc nàng ăn bánh, cô bé liền cười tươi nói: “Không sao đâu ạ, bắt kẻ xấu cũng rất quan trọng mà!”
Sau khi Chu Vân Khắc đăng cơ, Dung Nhược thăng chức làm thừa tướng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hừ, mẫu thân ở đâu cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện này là không công bằng!
Nhìn sang bên cạnh, thấy Chu Vân Khắc đang mỉm cười dịu dàng nói: “Nàng xong việc rồi chứ?
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Tô Lưu Nguyệt dừng bước, quay đầu, lập tức nhận ra hai cha con, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên.
Hai cha con cứ thế nhàn nhã đi dạo đến cổng phủ Kinh Triệu.
Nét mặt của Tô Lưu Nguyệt dần trở nên mềm mại, khóe môi hơi cong lên, đáp: “Được thôi.
Nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào trong quá khứ, khóe môi Chu Vân Khắc không khỏi nhếch lên.
Nghĩ đến đây, Chu Vân Khắc không khỏi cảm phục vợ mình.
Để giúp vợ nếm thử hương vị các món bánh mới, Chu Vân Khắc, người vốn không thích đồ ngọt, đã phải miễn cưỡng trở thành một tín đồ bánh ngọt.
“Nhưng, ai nói rằng nhất định phải là ta hay Uyển Nhi mở cửa hàng?
Vì nể mặt chàng, ta mới chịu làm Hoàng hậu phiền phức này đấy.”
“Phì… Đúng là đồ máu lạnh, không trách sao Dung Nhược cứ gặp ta là than thở rằng chàng chẳng phải người, bảo ta phải tìm cách đánh thức lương tâm của chàng.”
Sao nàng có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng kỳ diệu đến thế.
“Wow…”
Thế nhưng, bất ngờ thay, Lưu Nguyệt lại nói với hắn bằng giọng ngạc nhiên: “Ai nói ta phải đích thân mở các cửa hàng đó chứ?
“…”
Chu Tiểu Ngọc: “…”
Chu Tiểu Ngọc ngẩn người, đầy vẻ u oán liếc nhìn cha: “Phụ thân, biểu dì Uyển Linh nói, Thiên tử là người lợi hại nhất trên đời.”
“Nhưng… các món bánh trong cửa hàng họ phải lấy từ xưởng bánh của chúng ta.
Nàng còn phải điều tra án, phải dành thời gian cho Ngọc Nhi, thỉnh thoảng còn phải tranh thủ làm một chút việc của Hoàng hậu nữa, khụ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.