Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146


“Đàn ông 30 tuổi kết hôn cũng không muộn, còn có rất nhiều sao nam 40 tuổi vẫn chưa kết hôn.”

Sau khi hai người thanh toán xong, rời đi rất xa, phóng viên vẫn đứng tại chỗ, đang suy nghĩ vấn đề hai bọn họ có chút quen mắt.

Nghĩ đến cả buổi biểu diễn của Lục Úc, cô đã lo lắng cho anh hai rồi.

Thời gian một tuần, rất lâu.

Đạo diễn Lưu Đát đối với việc đóng phim là người rất nghiêm khắc, một chút sai sót đều sẽ sửa lại cho đến khi ông ấy hài lòng mới thôi.

“Đâu có xa, mấy năm nữa rất nhanh sẽ trôi qua.” Lâm Mạt hì hì nói, “Dù sao tớ phải làm phù dâu.”

Phóng viên đuổi kịp đến, thở hổn hển.

Sẽ không bị nhận ra rồi chứ?

Công việc của Lục Úc sau Tết cũng không nhẹ, thường xuyên đến nơi khác tham gia chương trình, tháng ba còn nhận một bộ phim điện ảnh, là kiểu lực lượng đặc biệt, đạo diễn nổi tiếng trong giới chủ đạo quay.

Trong đó còn có một bức ảnh hai người dựa rất gần, mối quan hệ của hai người đàn ông ám muội như thế, có vẻ quan hệ không đơn giản.

Không thể có được một đáp án chính xác.

Chủ yếu kể về nhân vật nam chính vì để hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ, từ một thiếu niên nổi loạn, dần dần trở thành một người đàn ông trưởng thành và có trách nhiệm.

Lần trước Tô Chi ra ngoài xem phim cùng Lục Úc, chưa bị người ta nhận ra, cô liền đánh bạo.

“Tiểu Úc, “Quân đội” khởi quay vào tháng 3, còn hơn 1 tháng nữa, vừa khéo cậu tranh thủ lúc rảnh rỗi này đến chương trình giải trí “Tôi là quân nhân”, để trải nghiệm trước một chút cuộc sống làm người lính.”

“Cậu làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Chi mỉm cười gật đầu, “Được, đúng lúc bụng đói rồi, về nhà ăn lẩu đi.”

Tô Chi gật đầu, bước rất nhanh qua đó, cô kiểm tra tình trạng của bác gái trước, hô hấp rất yếu ớt, cô ấn phần tim cho bà ấy, một lần hai lần, kỹ thuật rất đúng chuẩn.

Phía sau có âm thanh truyền đến.

Hầu hết người đến mua rau đều là các cô chú, rất ít người trẻ tuổi, vừa đi đến liền nghe thấy các cô chú đang tranh cãi giá rau với nhân viên bán hàng.

“Để anh.”

Hai người vừa chuẩn bị đi, liền nghe thấy tiếng la hét cứu mạng từ bên cạnh truyền đến, giống như có ai đó xảy ra chuyện rồi.

Khu rau củ nằm ở vị trí trong cùng, hai người đi thẳng đến đó.

Chu Hồi, “?”

Cả hai đi trong đám đông như những cặp đôi bình thường, bởi vì chiều cao nổi bật, thỉnh thoảng sẽ thu hút một số người qua đường ngoảnh đầu lại, nhưng ai nhận ra bọn họ.

“Nguyệt Nguyệt, điều mà câu nói có thể sẽ không xảy ra trên người thần tượng của tôi.” Lâm Mạt xua tay.

Cô vẫn chưa được 23 tuổi, bàn về chuyện kết hôn có sớm quá không?

Tô Chi đi về phía Lục Úc trong một trang vỗ tay, anh cười nói, “Giỏi lắm, chúng ta về thôi.”

Tô Chi, “Muốn trai đẹp, thi đỗ đại học thành phố trước rồi nói, tùy cậu chọn.”

*

Có điều Tô Quân Bạch tham gia cũng không ảnh gì tới anh, ngược lại anh có thể lợi dụng chương trình giải trí lần này để giữ mối quan hệ tốt đẹp với Tô Quân Bạch, để anh bớt oán hận một chút.

“Tháng ba anh có thể phải bế quan một tuần, không thể lúc nào cũng liên lạc với em, nếu nhớ anh có thể xem phát sóng trực tiếp.”

An Nguyệt Nguyệt cũng thời gian đón Tết mới biết tin này, lúc đó cô ấy rất buồn bã, có chút không có cách nào chấp nhận được chuyện Chi Chi đang hẹn hò.

Lâm Mạt a một tiếng, “Lỡ như cậu học lên tiến sĩ, thần tượng sắp 30 tuổi rồi.”

“Đi thôi.”

Lại đến bên cạnh mua ít đồ ăn vặt và đồ uống, đầy thu hoạch.

Tô Chi liếc nhìn Lục Úc bên cạnh, nếu bị người ta nhận ra, lại là một chuyện phiền phức.

Bây giờ là tháng hai tháng ba, nhiệt độ phù hợp, thỉnh thoảng có gió thổi qua, rất dễ chịu.

Chương 146

Tô Chi nhận được tin nhắn, đang ở thư viện ôn tập bài tập cho Lâm Mạt và An Nguyệt Nguyệt.

“Em qua đó xem thử, anh chờ ở đây đừng đi lung tung.”

Lục Úc mặc kệ vẻ mặt cực sốc của anh ta, gửi tin nhắn nói chuyện này với Tô Chi.

Hai người quay đầu lại nhìn rất ăn ý, nhìn thấy bác gái vừa cãi nhau với nhân viên bán hàng đang nằm trên mặt đất, người xung quanh không dám đi về phía trước, chỉ có một người tỉnh táo kêu người gọi điện thoại.

“Cô ơi, còn chỗ nào khó chịu không?”

“Sẽ không làm lỡ quá nhiều thời của cậu đâu, 5 phút thì có thể kết thúc rồi.”

Sau khi hỏi xong, anh ta hiểu được ánh mắt của Lục Úc, cảm xúc này chính là không nỡ cắt đứt liên lạc với Tô Chi.

Khung cảnh thật sự náo nhiệt, đã rất lâu Lục Úc không trải nhận được cảm giác chân thật này, còn có tâm trạng vui vẻ đi mua sắm cùng nhau.

Nghe thấy bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm, Tô Chi gõ bàn một cái, “Lạc đề rồi, học bài.”

Tô Chi đang chọn rau, đều là nguyên liệu cho món lẩu.

“Có bao giờ nghĩ, nếu không cứu người trở về, cậu sẽ làm thế nào?”

“Không tồi trời ơi.”

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách dứt khoát của Tô Chi, anh ở trước mặt cô cũng không dè dặt như lúc đầu.

Anh cau mày.

“…”

Tô Chi không trả lời, lỡ như bị anh ta tung lên mạng thì tiêu rồi, cô không muốn người ta cởi nick phụ.

“Chậm vài năm nữa đi, chí ít phải sau khi tớ học xong.”

“…”

Gần đây công việc của anh hai cũng rất bận rộn, năm nay anh định tổ chức buổi hòa nhạc, đang chọn thời kỳ thích hợp.

“Thật không ngờ cậu và thần tượng của tớ hẹn hò lâu như vậy, lúc nào kết hôn, tớ muốn làm phù dâu.”

Khi chọn đồ ăn vặt, Tô Chi và Lục Úc bị hai bé gái dòm ngó, hai người vẫn luôn nhìn về phía hai bọn họ với một vẻ mặt phấn khích không giải thích được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc cô đang làm sơ cứu, đám người vây xem còn lấy điện thoại ra quay video lại.

Tô Chi lắc đầu từ chối câu trả lời này, nếu nhận ra phỏng chừng sớm đã hét lên rồi.

Còn có người đàn ông bên cạnh cô cũng cho anh ta một cảm giác quen thuộc.

Vừa rồi bị bọn họ yêu cầu xoá những bức ảnh đi, thực ra anh ta vẫn giữ lại mấy tấm, không trả lời phỏng vấn của anh ta, vậy anh ta sẽ lấy đề tài này để xuất bản.

“Anh đẹp trang mặc đồ đen chờ một chút.”

“Kỹ thuật của cậu rất chuyên nghiệp, học y sao?”

Trước khi Lục Úc tham gia chương trình giải trí “Tôi là quân nhân”, hai người hẹn gặp ở ngôi nhà nhỏ của Tô Chi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hai ngày trước em nghe anh hai nói anh ấy cũng tham gia chương trình giải trí “Tôi là quân nhân”, hai người không phải lại sắp gặp nhau.”

Một số hiểu biết về quân nhân, anh cũng chỉ giới hạn trên mạng, vừa khéo Chu Hồi đã nhận một chương trình giải trí phát sóng trực tiếp về thể loại quân nhân cho anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Muốn đi siêu thị trải nghiệm thử không?”

Sức khoẻ của anh có được hai không?

Phỏng vấn thì quên đi.

Thành tích của An Nguyệt Nguyệt phát huy rất ổn định, vượt qua điểm chuẩn của Bắc Đại, nếu vẫn cứ giữ vững, đỗ Bắc Đại không vấn đề gì.

“Vất vả rồi, đợi đến khi anh đến chương trình giải trí, em sẽ làm một bữa ngon cho anh.”

Nghĩ đến Tô Quân Bạch vai không thể gánh, tay không thể nhấc, chương trình giải trí này đối với anh mà nói có lẽ là một cực hình.

Tô Chi, “Hay là đến bệnh viện xem thử đi ạ, đảm bảo một chút.”

Nếu không kỳ này lấy vấn đề đồng tính viết đề tài đúng hay sai, đại đa số đều thích xem loại tin tức nóng hổi này.

Lâm Mạt hai tay cầu nguyện, “Vật thì tốt nha, ông trời ban cho tớ một anh đẹp trai đi, cầu xin đó.”

Còn có một phóng viên chen lấn ở trong đó, anh ta làm chương trình thời sự xã hội, gần đây không có tin tức nào nóng hổi, loại chuyện tích cực nhiệt tình giúp đỡ người khác này nhất định phải tuyên dương ra ngoài.

Nấu lẩu, mỗi nguyên liệu đương nhiên phải tự mình chọn thì càng tốt hơn.

Phóng viên vẫn không từ bỏ, đi theo bước chân của bọn họ, vẫn ở một bên hỏi.

Tô Chi và anh đều đội mũ lưỡi trai cùng kiểu, cũng cải trang giống nhau.

Tô Chi, “Nói không chừng cậu còn kết hôn trước tớ.”

Chu Hồi, “Sao vậy? cậu có ý kiến gì sao?”

Đi bộ đến siêu thị, vào cuối tuần, rất nhiều người đến siêu thị, khung cảnh rất náo nhiệt.

“Thật xin lỗi, tôi không có thời gian.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Úc, “Chuẩn bị thêm mấy cái điện thoại, tôi cần dùng.”

“Chi Chi, câu hỏi này làm như thế nào á?”

Bác gái cũng biết vừa rồi ngất đi như thế nào, “Chàng trai trả, là cháu đã cứu tôi à, tôi bị choáng, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Tô Chi đang bận cứu người nên không để ý đến tình hình xung quanh, bà cô đang được cô cứu cuối cùng đã tỉnh lại rồi, chỉ có điều cơ thể vẫn rất yếu.

“Xin chào, tôi là phóng viên của đài truyền hình khu Nam Thành Bắc Kinh, vừa rồi nhìn thấy cậu đang cứu người, có thể phỏng vấn cậu không?”

“Không cần lo lắng vấn đề ở chung giữa bọn anh, anh sẽ chăm sóc cậu ta hơn.”

Gần đây Lâm Mạt học hành trở nên nghiêm túc, luyện đề cũng rất nhiều, thành tích thi tự nhiên cũng được nâng cao, nhưng muốn vào Bắc Đại thì hơi khó.

Tô Chi, “…”

Hoàn thành việc học là nguyện vọng trước đây của cô, nhất định phải kết thúc.

Tô Chi tin Lục Úc có thể sống chung thật tốt với anh hai.

Đến hôn lễ của thần tượng làm phù dâu cho chị em, đơn giản chính là bước lên con đường đỉnh cao của cuộc sống.

“Mua cũng tàm tạm rồi, chúng ta về thôi.”

“Anh hai em cũng tham gia?”

“Không sao, anh bận việc của anh đi.”

“Hôm nay chúng ta ăn lẩu đi, em phát hiện một gói nêm lẩu cực kỳ ngon, chúng ta tự mình nấu.”

Lúc Tô Chi lướt phát sóng trực tiếp thì nhìn thấy đề xuất của người chủ trì, cô đã theo dõi người chủ trì này, nguyên liệu mà cô ấy giới thiệu đều không tồi.

Thời khắc quan trọng của hai người chị em, Tô Chi đương nhiên sẽ không vắng mặt, mỗi tuần đều hẹn cùng nhau học bài và luyện đề, hy vọng bọn họ sau ba tháng sẽ có một thành tích thật tốt.

Thời gian quay phim không thể nghịch điện thoại, phải giao nộp, bởi vì phát sóng trực tiếp, ngoại trừ thời gian ngủ, lúc khác đều được mở.

“Lỡ như thì sao?” An Nguyệt Nguyệt cũng nói.

Hai người tay trong tay đi thang máy xuống lầu, gần nhà có siêu thị, đi bộ 10 phút nên không cần lái xe.

Anh ta cầm máy quay quay phim về phía Tô Chi, còn quay một đoạn video ngắn, định sau khi Tô Chi cứu người xong, lại đến phỏng vấn cô, bài tin tức xã hội hôm nay đã có thể báo cáo kết quả rồi.

Tô Chi nhìn anh cười một cái, không khách sáo với anh, bèn đưa cho anh.

“Đều nghe em hết.” Lục Úc lấy điện thoại ra, “Đặt món ở trên mạng?”

30 phút sau, Lục Úc cải trang xong ra ngoài, anh thay một bộ quần áo chưa bao giờ mặc trước mặt công chúng, lại còn đội tóc giả, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, rất khó để nhận ra đó là anh.

Đám người vây xem vừa gọi điện thoại, xe cấp cứu rất nhanh đã đến và đưa bác gái đi bệnh viện.

Lục Úc, “Chú ý an toàn.”

Tiết học học kỳ sau của sinh viên năm nhất tăng thêm một vài lớp, mỗi ngày Tô Chi đều đơn giản là trường học, ở nhà và thư viện.

“Xin hỏi…”

Lục Úc đã tìm hiểu về chương trình giải trí này trước đó, trong thời gian quay phim một tuần, do một giáo viên quân đội tiến hành huấn luyện họ, hoàn toàn hạn chế hành động của họ theo yêu cầu của quân đội.

“Được.”

Anh ta xem ảnh và video trong máy ảnh, không có câu trả lời của người có liên quan, chỉ có thể tự anh ta biên soạn rồi.

Nếu không thể chơi điện thoại, anh không thể mỗi ngày đều video với Tô Chi.

Tô Chi lấy một chiếc xe đẩy ở cổng dùng để bỏ nguyên liệu, vẫn chưa đẩy đã bị Lục Úc lấy qua rồi.

Anh ta tha thiết nhìn Tô Chi, cô bịt kỹ quá không nhìn thấy mặt được, nhưng nhìn vào ánh mắt của cô, có một loại cảm giác quen thuộc.

Lâm Mạt quay đầu, thấy Tô Chi đang nói chuyện phiếm, dường như còn rất vui vẻ.

Tô Chi từng học một số kỹ thuật sơ cứu, được giáo viên ở trên lớp chứng thực rồi, kỹ thuật đều rất đúng chuẩn.

Tô Chi, “…”

“Nói chuyện với ai đấy? Tớ đoán là thần tượng của tớ.”

Sau Tết, Tô Chi và Lục Úc đều bận rộn.

Cô nháy mắt nhìn Tô Chi.

Tiểu Úc à! Cậu hết thuốc chữa rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146