Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 100: Rời đi cùng xây dựng
Đến nỗi cảm động đến rơi nước mắt? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian giống như dòng nước vậy, chậm rãi từ trong kẽ tay chạy đi, chớp mắt đã là hoàng hôn.
Thấy vậy, Nguyễn Thái chỉ có thể tiếc nuối buông ra trên tay thân thể mềm mại, đưa tay gãi đầu, cười xòa nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe được Khả Lỵ kinh hô, Nguyễn Thái hơi giải thích một cái, liền nhanh chóng quay người, tiếp tục đi tới.
Cảm nhận được trên da bỏng rát ánh nắng chậm rãi yếu đi một chút, lại nhìn xem bên cạnh chậm chạp đi tới Khả Lỵ.
Mà trên vai rắn nhỏ mặc dù không nghe được bọn hắn nói gì, nhưng cũng từ biểu cảm trên mặc nhìn ra vài thứ, vui vẻ kêu lên.
Nhìn xem trời chiều dần ngã về tây, Nguyễn Thái đưa mắt nhìn xem không xa to lớn rừng đã, trong lòng thở ra một hơi, may mắn nói:
Không, bây giờ phải nói là xác hào mới đúng.
"Hô~ May mà vẫn kịp, vẫn còn một chút thời gian trước khi trời tối."
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi sự thật đặt ở trước mặt, nếu như nói không buồn, cái kia là không thể nào, dù sao, hắn đã xem thuyền nhỏ như là nhà của mình rồi, làm sao có thể không buồn đây?
Laa~!
"Cmn!!!"
"Ân!"
Tạo thành một cái nóc nhà.
Nhìn tới đây, trong lòng Nguyễn Thái vô cùng phức tạp, trong lòng vô số từ ngữ muốn nói ra nhưng lại không nói được, cuối cùng hoá thành một tiếng đìu hiu thở dài, than:
Lắc lắc đầu, Nguyễn Thái cũng không lo lắng an nguy của các nàng.
Thu thập tâm tình một phen, Nguyễn Thái một bên trong lòng cùng Khả Lỵ nói chuyện, một bên mở miệng nói với Sopia.
"C... Cái kia... Có thể thả ta xuống được không?"
Khụ khụ... Không cần để ý phía trên.
Không để nàng phản ứng lại, Nguyễn Thái liền khom người xuống, một tay liền đem nàng bế lên.
Laa ~ (Đúng a~ Nhanh Đem Khả Lỵ để xuống.) (đọc tại Qidian-VP.com)
"Haizz~ Không nghĩ tới ngươi từ đầu bên kia lại bị cuốn tới đây, trước khi rời đi cũng không quên để lại quà tặng cho ta nữa, tạm biệt, bằng hữu!"
Cũng không có khả năng để thuyền nhỏ hoàn chỉnh như lúc ban đầu.
-----
Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn hắn một tí, mặc dù hắn chưa rèn luyện đến cực hạn, nhưng dù gì cũng thỏa đáng là 1 ⋆ a ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vài tiếng sau, mặt trời chậm rãi chìm vào giấc ngủ, để lại đêm đen bầu trời.
Nhìn xem Khả Lỵ bịch bịch mang theo rắn nhỏ, chạy chậm, trong lòng phiền muộn tâm tình đột nhiên tán đi.
"Haizz~"
Trong ngực Khả Lỵ nghe được Nguyễn Thái lời nói, đỏ mặt, nhu nhu yếu ớt hỏi:
Khả Lỵ thì hắn không biết, nhưng rắn nhỏ thì hắn rất rõ rành rành.
"Hô~ Xong, bất quá vẫn hơi kém một chút, về sau lại cải tiến a."
Nhưng cmn!!!
Giống như bị hai người vui vẻ lây nhiễm, Khả Lỵ cũng đi theo cười lên, gật đầu.
"Trước tiên tìm kiếm vị trí xây dựng nơi trú ẩn đã lại tính.
"Cái gì đó!"
Nguyên bản không lớn nhưng cùng không nhỏ thuyền biển lúc này bị nát thành mảnh vụn, chỉ còn lại phần đầu là hơi hoàn chỉnh một chút, lấp ngang giữa hai tảng đá.
Hít vài hơi lấy sức một chút, Nguyễn Thái chậm rãi đi ra nơi trú ẩn, hướng về phía không xa một rắn, một loli, phất tay kêu to.
"Haha~ Cái này cũng không trách ta Tốt a~ Các ngươi nghe ta giảo biện, không đúng, nghe ta giải thích!"
Đáng tiếc, Sopia cùng Khả Lỵ làm sao không biết Nguyễn Thái ý nghĩ trong lòng, cũng không nghe hắn giải thích liền dắt tay nhau chạy đi.
Nói được một nửa, Khả Lỵ cùng Sopia đều dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn, để cho hắn không thể không đổi lời nói.
"Sopia! Khả Lỵ! Trời tối rồi, nhanh trở về!"
Laa~! (Chào mừng, Khả Lỵ!)
Nguyễn Thái hơi nhíu mày một chút, thầm nói:
Tiếp đó cả hai cũng không chơi đùa nữa, vui vẻ chạy trở về.
Nhìn xem rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hớn hở chạy đông chạy tây nhìn xem xung quanh, Nguyễn Thái ú ớ một hồi, thở dài, hô to:
Trên đầu xinh đẹp đóa hoa cũng bất giác biến thành màu đỏ trộn lẫn thêm một chút phấn hồng màu sắc.
Vừa chạy được vài phút, trong mắt hình ảnh để hắn nhịn không được dừng bước lại, cmn kêu lên.
"Xem ra chỉ có thể dùng cách kia rồi."
Suy nghĩ phút chốc, Nguyễn Thái trong lòng nói một câu, liền đi tới trước mặt Khả Lỵ.
Qua vài phút, lúc này ba người đã rời hồ nước một đoạn khoảng cách. (đọc tại Qidian-VP.com)
-----
Nhìn xem vừa dựng xong đơn sơ nơi trú ẩn, Nguyễn Thái phủi phủi tay, lau đi mồ hồi trên trán, thở ra một hơi, lẩm bẩm nói:
Nghe vậy, Nguyễn Thái tính toán dùng tay phải xoa đầu nàng một cái, lúc này mới nhớ tới mình bây giờ chỉ có một tay mà thôi.
"Ah!"
Nhưng buồn thì lại như thế nào?
Không giống như Nguyễn Thái vụt vụt vài cái liền giống như bay, tốc độ có thể nói là vô cùng nhanh chóng.
Chuyển cảnh.
"Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi sao?"
Bất đắc dĩ mới bỏ đi ý nghĩ này, cười nhẹ nói:
"Ta... Ta thật sự có thể đi theo ngươi sao?"
Trên mặt Nguyễn Thái lặng lẽ kéo lên một cái, lộ ra nhàn nhạt cười nhẹ.
Ngươi đọc ngôn lù nhiều rồi a, mặc dù tính cảnh của nàng vô cùng ôn hòa nhưng cũng không đại biểu cho mềm yếu.
Bị Nguyễn Thái một đôi thâm thúy con ngươi nhìn chằm chằm, Khả Lỵ trong lòng nhịn không được hươu con xông loạn, thẹn thùng không thôi.
"Ta ...Ta, Aizz~ Cẩn thận một chút a!"
Rắn nhỏ lúc này cũng không quên nào nhiệt, đi ra hối thúc hắn nhanh chóng buông Khả Lỵ ra.
"Nên đi thôi."
Đừng nhìn các nàng nhỏ nhắn xinh xắn vậy thôi, bản thân thực lực cũng không kém.
Cũng không phải Khả Lỵ tốc độ không được, mà là đầy đất gỗ cây để cho nàng đi đường vô cùng khó khăn.
Treo ở trên hai tảng đá chính là hắn tâm tâm niệm niệm [Mạo Hiểm Hào] !
Hai người nhìn nhau một hồi, Khả Lỵ mới chậm rãi buông lỏng ra, ngập ngùng nói:
Nhìn xem Nguyễn Thái bóng lưng, Khả Lỵ chỉnh sửa lại rối bời đầu tóc, trong lòng tức giận kêu một câu, liền vội vàng đuổi theo.
Bất quá lần này nàng cũng không có ngượng ngùng cúi mặt xuống, ngược lại ngước mặt lên, nhìn thẳng Nguyễn Thái, hoàng kim đồng tử tràn đầy kiên định chi ý.
Lấy được Khả Lỵ trả lời, trong lòng Nguyễn Thái vui vẻ không thôi, nụ cười trên mặt cũng càng thêm rực rỡ, vui mừng hoan nghênh, nói:
Tiếp đó hắn cuối cùng cũng nhịn không được mở ra tà ác bàn tay, hướng hai người đầu nhỏ hung hăng xoa vài cái mới hài lòng sải bước rời đi.
Bận rộn vài tiếng đồng hồ, Nguyễn Thái cuối cùng cũng kết thúc công việc trên tau.
"Quá chậm! Cứ theo đà này, trời tối xuống chưa chắc đã đi tới rừng đá được."
Xoa xoa cay cay sống mũi, Nguyễn Thái nhanh chóng thu thập cảm xúc, bắt đầu bận rộn thu thập gỗ cây cùng tảng đá, vội vàng xây dựng nơi trú ẩn.
"C... Cảm ơn!"
Hình ảnh trước mắt hắn lúc này là hai viên to lớn hòn đá kề vào nhau, tạo thành hai cái bức tường thiên nhiên.
Mặc dù lời nói ngắn gọn, nhưng lại vô cùng chắc chắn, đây chính là hữu lực nhất trả lời.
Cảm nhận trên tay truyền đến non mềm, lành lạnh cảm xúc, Nguyễn Thái cũng không có một chút ý nghĩ đê hèn, nghiêm túc nhìn xem Khả Lỵ, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Khoảng cách lại vô cùng tốt đẹp, mặc dù gần biển nhưng sẽ không cần lo thủy triều dâng lên, ngập tới, có thể nói là địa điểm tuyệt hảo để xây nơi trú ẩn.
Chương 100: Rời đi cùng xây dựng
Đáp lại hắn là hai đạo mềm manh kêu to.
"Khụ khụ... Hơi thất lễ một chút, bất quá thời gian của chúng ta đang gấp, không thể lãng phí được nữa."
Thu hồi suy nghĩ, Nguyễn Thái trong lòng suy tính, liền bắt đầu bận rộn chạy xem xung quanh.
"A~!"
"Như vậy, chào mừng gia nhập 'Nguyễn Thái Đoàn Mạo Hiểm' !"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.