Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 107: [Cua Đá]

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: [Cua Đá]


Mặc dù còn có 2 con cá lớn trong balo, nhưng không phải đến tình huống bất đắc dĩ, hắn sẽ không lấy ra ăn.

Rắn nhỏ vội vàng hỏi:

Đang tại hai người vui mừng thảo luận thời điểm, một tiếng du dương âm thanh đột ngột vang lên.

Một đêm vui sướng cứ thế trôi qua.

Ngược lại giống như tiến vào một loại âm cảnh, tự mình lênh đênh giữa mênh mông biển lớn.

Đi được một đoạn, rắn nhỏ hai mắt sáng lên, hưng phấn kêu hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Cua Đá]

Chương 107: [Cua Đá]

Aa~!

Vung đi trong đầu ý nghĩ hèn mọn, Nguyễn Thái mặt đầy ý cười nhìn xem hai người hí hoáy mới được trang sức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Công dụng: Có thể ăn, gạch cua có nhỏ nhẹ thẩm mỹ công dụng (Ăn).

Theo âm tiếp cuối cùng kết thúc, Nguyễn Thái chậm rãi thở ra một hơi, nhìn xem ngây ngốc hai người, nhẹ xoa đầu các nàng, ngữ khí ôn nhu hỏi:

Sau lưng đột ngột vang lên âm thanh chốt mở, cắt đứt suy nghĩ trong đầu, Nguyễn Thái cũng không có để ý, nhẹ quay đầu lại nhìn xem.

Bị hai nàng nhìn chằm chằm một hồi, Nguyễn Thái gãi gãi đầu vài cái, hỏi:

Cấp bậc: 1 ⋆

Bên trong vũng nước lúc này đang nằm một con to bự [Cua Đá] thể tích đều nhanh lấp đầy vũng nước.

Đưa tay xoa cằm quan sát rắn nhỏ vài cái, Nguyễn Thái hài lòng, gật đầu:

~

"Tỉnh? Tỉnh rồi thì rửa mặt a, hai con mèo lười."

Nghe được rắn nhỏ tiếng kêu, Nguyễn Thái cùng Khả Lỵ nhanh chóng chạy đến cạnh nàng.

"Làm tốt lắm Sopia!"

Nhìn xem thịt các xì xì nhỏ xuống ngào ngạt dầu mỡ, Nguyễn Thái cũng không có thèm ăn một chút nào, khó chịu chậc lưỡi một cái, thì thào:

Đáng tiếc, Nguyễn Thái kinh nghiệm bắt cua vô cùng phong phù, tay trái cầm thật chặt [Cua Đá] góc c·hết, mặc kệ nó vùng vẫy dữ dội đến cỡ nào, cũng khó thoát khỏi c·ái c·hết.

Cũng may mấy ngày trước vừa mới thu được một đống tươi mới nấm rừng, thay thay cái khẩu vị, thỏa mãn đầu lưỡi một chút.

Nói xong, hắn liền đi đến một bên, dùng sức đẩy ra tảng đó.

Đáng tiếc hắn bây giờ chỉ có thể sử dụng mộy tay, bằng không liền... Khụ khụ.

Thấy vậy, Nguyễn Thái cười nhạt một cái, ngữ khí trêu đùa, nói:

Laa~? (Thế nào Ala? Đẹp không?)

Cạch~

"Oaaa~!" (x2)

Lại một cái buổi sáng vui vẻ trôi qua.

Tiếp đó nó liền cảm nhận thân thể bay lên, không khỏi hoảng hốt, vội vàng vùng vẫy chân càng vài cái.

Nhưng, nho nhỏ vũng nước lại để cho Nguyễn Thái kinh hỉ một trận.

Giống như tự mình trải qua muôn vàn khó khăn vẫn không sợ hãi chùn bước, từng bước một đi tới, kiên định nhìn xem cảnh sắc phía trước!

"Hắc hắc~ Ăn được hay không, buổi tối sẽ biết."

Nói xong, hắn liền đem trong tay tù ốc đưa tới trước mặt các nàng.

Laa~!

"Ân."

Chỉ thấy Khả Lỵ vuốt vuốt nhập nhèm hai mắt đi ra.

"Ta! Ta! Mang cho ta!"

Cúi đầu xuống, chọc chọc Khả Lỵ ngây ngô khuôn mặt vài cái, lại gãi gãi Sopia đầu nhỏ một hồi, Nguyễn Thái mới nhẹ nhàng xê dịch thân thể đứng dậy.

"Như thế nào? Nghe được không?"

Sau khi đánh răng s·ú·c miệng một phen, Nguyễn Thái liền bắt đầu nấu ăn.

"Oáp~ Ha ~ Hi vọng hôm nay thu hoạch phong phú a~"

Cuối cùng vẫn là rắn nhỏ nhịn không được, mở miệng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Laa~ (Khả Lỵ, ngươi thử trước a~)

Để cho hai người không hẹn mà ngừng lại, tò mò quay người nhìn xem.

-----

Nhìn xem Nguyễn Thái thành công đem vòng dây buộc lên, rắn nhỏ nhịn không được vui vẻ, vội vàng vung vẫy đuôi nhỏ vài cái, kêu lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Thái không biết từ lúc nào đã cầm lên một cái tù ốc, hai mắt nhắm lại chậm rãi thổi hơi vào bên trong.

"Cảm ơn!"

Hôm nay rảnh rỗi, hắn quyết định trước tiên liền từ rừng đá tìm tòi một vòng, sau đó lại hướng về bên trái thăm dò đi tới.

Chậm rãi mở ra nặng nề mí mắt, nhìn xem trong phòng mờ mờ ánh sáng không gian, Nguyễn Thái há miệng ngáp một hơi, lẩm bẩm:

Rắn nhỏ nhìn xem đưa tới trước mặt tù ốc, cũng không có nhanh chonga nhận lấy, mà là nhường cho bên cạnh, hai mắt nhìn chòng chọc ốc biển loli.

Mà Khả Lỵ lại ôn nhuận rất nhiều, hai má hơi phiếm hồng, nhu nhu gật đầu liền mang theo rắn nhỏ bắt đầu vệ sinh.

Khả Lỵ thẹn thùng một chút, cũng không có từ chối, cảm ơn một tiếng liền nhận lấy.

"Chậc~ Cũng không biết hôm nay có tìm được nguyên liệu gì mới không."

"Xong rồi, đi thôi."

Laa~? (Bài này gọi là gì a? Ala~)

Nguyễn Thái ai đến cũng không có cự tuyệt, tiếp nhận Khả Lỵ đưa tới vòng tay, nhẹ nhàng buộc lên tay nàng.

"Ân~ Không tệ, rất đẹp."

Lại nhanh chóng đem [Cua Đá] cầm lên tay ước lượng một chút, Nguyễn Thái liền thu hồi, trên mặt nụ cười càng thêm càng rỡ, hướng hai nàng, nhẹ nói:

Tiễn [Cua Đá] thanh thản về tây thiên.

Bài hát này, hắn cũng chỉ dùng một hồi thời gian liền sáng tác ra mà thôi, cũng không để ý tên gọi là gì, bây giờ rắn nhỏ hỏi tới, hắn cũng tiện tay thêm lên.

Đi ra bên ngoài.

"Đi thôi!"

Dịu nhẹ vi vu âm thanh giống như tiếng sáo nhưng lại trầm trọng hơn một chút, từng đạo nghe như hỗn loạn âm tiết chậm rãi vang lên, không chỉ không có để người nghe khó chịu.

Nghĩ như vậy, rắn nhỏ động lực tràn đầy, kêu lên

Chuyện gì? Ai đang quấy rầy ta ngủ... Ahhhh!!!!

~

Nhìn xem trước mặt bị tảng đá che lấp vũng nước, Nguyễn Thái vui mừng, khen ngợi rắn nhỏ một cái.

"Tên? Ta còn chưa nghĩ tới, nếu thật muốn tên mà nói, thì gọi là a."

Nguyên liệu thì vẫn là như cũ, nấm cùng thịt cá, không có gì mới cả.

Mà rắn nhỏ thì nhìn hắn một chút, thấy trên mặt hắn rực rỡ nụ cười, trong lòng không khỏi chờ mong lên, chẳng lẽ con này xấu xí sinh vật ăn rất ngon?

Khi thì lên cao sóng biển nhấp nhô trùng điệp, khi thì trầm thấp yên tĩnh r·ơi x·uống b·iển sâu, nhưng bất kể thế biến hóa thế nào cũng để cho người nhịn không được mà máu nóng sôi trào.

Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ sau khi nghe xong lời của hắn, lần nữa nhịn không được kinh ngạc kêu lên.

To lớn tảng đá nhẹ nhàng ma sát vài tiếng liền bị Nguyễn Thái đẩy ra, lộ ra che lấp nho nhỏ vũng nước.

Sáng hôm sau.

Phẩm chất: Trắng

Nguyễn Thái cẩn thận dẫn theo rắn nhỏ cùng Khả Lỵ chậm rãi tiến lên, một bên láu lia hai mắt, nhìn xem có hố nước nào không.

Trông thấy rắn nhỏ trên đuôi xinh đẹp trang sức, Khả Lỵ hai mắt sáng lên, nhịn không được chờ mong, hấp tấp lao đến bên cạnh, hối thúc Nguyễn Thái nhanh đeo lên cho nàng.

Vũng nước diện tích cũng không lớn, chỉ bằng chậu nước mà thôi.

Bất quá không sao, hôm qua hắn phải bận rộn xây dựng nơi trú ẩn, cho nên cũng không thật tốt tìm xem xung quanh có gì.

Hai đôi bảo thạch mắt to sáng lung linh, sùng bái nhìn hắn.

Nghĩ tới cái kia mềm mại, non mềm lại trong veo thịt cua, khoé miệng Nguyễn Thái nhịn không được chảy ra nước mắt.

Nhìn xem Nguyễn Thái một bộ động tác, thuần thúc kết thúc [Cua Đá] tính mệnh, không để cho nó đau đớn một chút, Khả Lỵ hai mắt hơi lấp lóe một chút, nhẹ gật đầu.

"Cmn! Trúng mánh!"

Rừng đá.

Laa~(Đi thôi!)

Laa~ (Ta mới không phải mèo lười, ta là rắn lười!)

Laa~ (Ala! Bên này!)

Giới thiệu: Một loại cua biển có giáp xác cứng như đá, đương nhiên, đằng sau dày nặng lớp giáp chính là non mềm chất thịt.

Lúc này rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mới từ trong âm cảng đi ra, nghe được Nguyễn Thái thăm hỏi, cả hai không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Nghe được Nguyễn Thái châm chọc, rắn nhỏ tức giận phản bác.

Vài phút sau.

"Ân."

Laa~ (Hơn nữa còn rất vừa người!)

Rắn nhỏ lúc này cũng đã tỉnh dậy, miệng nhỏ khẽ ngáp, chậm rãi đi theo sau lưng Khả Lỵ.

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhìn xem Nguyễn Thái b·iểu t·ình, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, cái này đen xù xì sinh vật có thể ăn được sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Bất quá đây cũng không phải cách lâu dài, không nói ăn ngán hay không ăn ngán, liền nói vật tư của hắn đều nhanh ăn hết sạch, lại không tìm thêm thức ăn mới, sợ là chỉ có nước cạp đất sống qua ngày mà thôi.

Mà lúc này con [Cua Đá] này vẫn chưa phát hiện nguy hiểm đang tới gần, mơ mơ màng nhìn xem trước mặt mấy cái sinh vật.

"Có khoa trương như vậy sao? Ầy~ Các ngươi muốn thử không?"

"Thật đẹp!"

"Ân!" (x2)

Lạch~ cạch~

Tiếp đó Nguyễn Thái cũng không dài dòng gì nữa, để các nàng cẩn thận lui ra sau một chút, chính mình đi tới sau lưng [Cua Đá].

Trông thấy cái này to lớn con cua, Nguyễn Thái nhịn không được vui vẻ một trận, cmn kêu lên:

Nhanh chóng đem cua đá đè xuống đất, lấy chân đè lên, Nguyễn Thái nhanh chóng cầm ra dao phay, xoẹt một tiếng.

Nghe được rắn nhỏ âm thanh, Nguyễn Thái mới lấy lại tinh thần, nhìn xem hai người đang nghi hoặc nhìn mình, hắn cũng không có giải thích, chỉ hắc hắc cười lên, thần bí nói:

Sau khi kiểm tra không có bỏ quên vật gì, Nguyễn Thái thở một hơi, nhẹ kêu một tiếng:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: [Cua Đá]