Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Thu hoạch
Mở cửa đi vào trong.
Chương 116: Thu hoạch
Sau khi thu thập một phen, Nguyễn Thái liền mang theo hai người, cất bước hướng về hướng trái đi thẳng tới.
"Ực~ Không hổ là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chỉ riêng tản mát ra hương thơm thôi cũng khiến người thèm thuồng, hơn nữa chất thịt sau khi nấu chín lại giống như pha lê lấp lánh, hút~"
Haizz~
"Tiêu thực cũng đã xong xuôi rồi, nên đi."
Nghe vậy, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nghiêm túc gật đầu một cái, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Nếu như tính toán thời gian mà nói.
"Hô~ Ân!."
"Đã ngủ rồi a~"
Ah~!
Tiếp đó hắn cũng không khách khí chút nàonằm xuống, nhẹ nhàng ôm hai nàng.
Đưa mắt nhìn xem xung quanh rậm rạp chồi non, Nguyễn Thái liền cúi người xuống, bắt đầu chậm rãi bới lên dưới chân đất cát.
Nguyễn Thái vỗ vỗ bên cạnh hai cái manh vật đầu nhỏ, nhẹ nói:
"Chậc~ Thật thơm!"
Thì bây giờ cũng chỉ mới hơn sáu giờ mà thôi, vô cùng sớm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắc hắc~
Lau đi trên trán vài giọt mồ hôi, nhìn xem đầy đất cành gỗ, Nguyễn Thái lắc đầu thở ra một hơi, nói:
Nặng nề đống lại mí mắt, th·iếp đi.
Nhưng cảm nhận được trên người truyền đến cảm giác ấm áp, các nàng liền yên tĩnh trở lại.
Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đột ngột bị Nguyễn Thái ôm vào ngực, thân thể hơi cử động vài cái.
Nhìn xem hai người vui thích, khả ái mân mê nón lá bộ dáng, Nguyễn Thái nhịn không được đưa tay bóp mặt các nàng một cái.
Ngẩng đầu lên nhìn xem mặt trời vẫy xuống nhu hòa ánh nắng.
Đối với trên đầu nón lá nàng cũng không có mới lạ cái gì, dù sao phía trước nàng từng nhìn thấy Nguyễn Thái đeo lên cái này rồi.
"Ha~ Xem ra hôm nay không có thu hoạch gì lớn rồi, Sopia, Khả Lỵ, nghỉ ngơi một hồi a."
Trong veo cảm giác để hai mắt hắn sáng lên, chậc lưỡi cảm thán:
Tiến lên một đoạn khoảng cách, Nguyễn Thái lúc này mới nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu kêu to một tiếng.
Laa~! Laa! (Ngươi dám! Khả Lỵ, chúng ta đi!)
"Đúng! Kém chút nữa quên cái này, ầy, cho các ngươi."
Không gì bằng một ngụm canh nóng giữa buổi sáng lạnh lẽo.
Oáp~
Nguyễn Thái hài lòng gật đầu một cái:
Nhìn xem trong mai rùa trong suốt thịt cá, Nguyễn Thái nhịn không được ực một cái, liếm liếm khoé môi, thì thào:
Hắn lựa chọn ở đây nghỉ ngơi có hai nguyên do, thứ nhất, cả buổi sáng cho tới trưa đều bận rộn một hồi, chính xác nên nghỉ ngơi một chút.
Từ sáng cho tới trưa, ba người bọn hắn không ngừng không nghỉ, chậm rãi dò xét hết khu vực bên trái, đáng tiếc, ngoại trừ thuận tay thu thập một chút nấm rừng cùng với một chút cứng rắn nguyên liệu gỗ thì cũng không còn thu hoạch gì khác.
Khoé miệng Nguyễn Thái hơi kéo lên, cười nhẹ lẩm bẩm:
Nói được một hồi, hắn cũng không dằn được nữa, đưa tay múc một ngụm nước canh, húp vào miệng.
Nhìn xem rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhập nhèm vuốt vuốt khoé mắt, khoé miệng Nguyễn Thái nhẹ câu lên, cười đùa:
Laa~! (Đi thôi!)
Mà Khả Lỵ thì vô cùng mới lạ gỡ xuống trên đầu nón lá, kinh ngạc kêu lên, tiếp đó giống như phản ứng trở lại, đối với Nguyễn Thái vui vẻ, ngọt ngào cười lên:
Thuận tay đem nón lá úp lên đầu, Nguyễn Thái cũng không quay đầu, tiến về phía trước.
Nóng bóng nhưng lại vô cùng ấm áp canh cá mang theo đậm đà ngọt ngào hương vị chậm rãi xuyên qua cổ họng, trượt vào dạ dày.
Nhưng ai bảo bọn hắn còn có mảng lớn khu vực chưa tìm tòi đây?
Tiếp đó liền xoắn tay áo, không nhanh không chậm, từng bước một đốt lửa lên, nấu ăn.
Cũng may lần này không giống hôm qua, Nguyễn Thái như nguyện kêu tỉnh hai cái nhóc con từ trong mộng đẹp tỉnh dậy.
Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ lúc này mới phản ứng trở lại.
Laa~ (Cảm ơn Ala~) (đọc tại Qidian-VP.com)
Để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nghỉ ngơi một hồi, còn mình thì thuận tiện thu thập lấy, cớ sao mà không làm đây?
Cười cười nói một câu:
Nhìn xem hai cái bóng lưng hấp tấp đi xa, Nguyễn Thái lắc lắc đầu, thở dài một hơi.
"Ha~ Nên đi nấu cơm." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hắc~ Nhanh đi vệ sinh, lại chậm ta liền ăn hết a~"
Lại tham lam húp thêm vài ngụm, hưởng thụ trên đầu lưỡi cực hạn vị giác một hồi, Nguyễn Thái mới chậm rãi dừng lại, thở ra một hơi, nói:
Nhìn xem hai cái khả ái nhóc con ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Laa~ ! (Tốt!)
Như mọi hôm, vẫn là đồng hồ sinh học của Nguyễn Thái đúng giờ mở lên.
Nghe được hắn kêu gọi, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhẹ gật đầu kêu lên, tiếp đó liền vui vẻ cùng nhau chạy xung quanh hái lấy nấm rừng.
-----
Chớp mắt một cái, mặt trời đã treo cao trên không.
Thất thần phút chốc, Nguyễn Thái lấy lại tinh thần, lẩm bẩm:
Đương nhiên, cũng có một chút tài nguyên may mắn không bị sóng biển cuốn trôi, ẩn núp ở một nơi nào đó... Chẳng hạn dưới chân hắn?
Phân biệt cho hai người đeo lên, nhìn xem hai người tinh xảo khuôn mặt kết hợp với chính mình tự tay đặc chế nón lá.
Mấy ngày trước [Đại Phong Bạo] s·óng t·hần bao trùm toàn bộ đảo nhỏ, không chỉ mang đi lượng lớn sinh vật, còn mang đi một chút siêu phàm tài nguyên, đánh bay tới chỗ không biết nào đó.
Cúi đầu xuống nhìn xem trong ngực mình hai cái manh vật, cười nhạt một cái.
Ah~
Tiếp đó liền vội vàng kéo lấy vẫn còn mơ hồ Khả Lỵ đi ra.
"Đây là cái gì? Nhìn thật thú vị~ A~ Cảm ơn Nguyễn Thái!"
Thứ hai, đương nhiên là ở đây có bảo bối rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp đó hắn liền từ trong balo lấy ra ba cái kích cỡ bất đồng nón lá.
Giống như rắn nhỏ cùng Khả Lỵ tìm được [Tre Trăm Tầng] vậy, không biết từ nơi nào bị sóng biển cuốn tới đây, may mắn bị hai người nhặt được.
"Ân." (x2)
-----
Rất nhanh, một nồi óng ánh nóng hổi thơm ngát canh cá bị hắn bưng lên bàn đá.
Tính toán mở mắt ra xem.
Nói không thất vọng là giả, dù sao nguyên một tòa chưa khai hoang đảo hoang, làm sao lại không có một chút tài nguyên nào chứ?
Nghe tới mỹ thực bị hắn ăn hết, rắn nhỏ mông lung tinh thần chớp mắt liền tỉnh táo, nhảy dựng kêu lên:
Sáng hôm sau.
Một đêm yên bình cứ thế trôi qua.
Thời gian là vàng, là bạc, không thể lãng phí được.
Nói xong, Nguyễn Thái cũng không dài dòng gì nữa, quay người đi vào trong.
Nhưng tại hắn suy nghĩ một hồi, liền hiểu rõ nguyên do.
"Hô~ Nên đi gọi Sopia cùng Khả Lỵ ra ăn rồi, lại chậm một hồi nữa canh liền sẽ nguội, đến lúc đó muốn ngon lại như vậy cũng khó."
Sopia dùng đuôi nhỏ vuốt ve vành mũ vài cái, vui vẻ kêu lên:
"Ân, không tệ, rất phù hợp các ngươi."
Ấm áp nước canh từng chút một xua tan trầm thấp nhiệt độ cơ thể, để người toàn thân ấm áp sảng khoái không thôi.
Có sao nói vậy.
Mà hắn đây?
Ngáp dài một hơi, Nguyễn Thái mới chậm rãi mở mắt ra, mông lung nhìn xem trước mặt mờ nhạt hình ảnh.
Cũng không có đùa giỡn các nàng, Nguyễn Thái nhu hòa dịch ra thân thể, chậm rãi đứng người lên, bắt đầu vệ sinh một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trôi qua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.