Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Phản công
May mà thân can làm từ [Tre Trăm Tầng] tính bền dẻo có thể nói là đỉnh bên trong đỉnh.
Nhìn thấy mỹ thực tới miệng cứ thế liền bay đi, xung quanh một đống ngốc trệ mặt cá đưa mắt nhìn chăm chú con này can đảm hải sinh một hồi, cũng không dây dưa gì nữa, quay người rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có câu nói rất hay.
Không phải sao?
Từng đoạn tinh tế dây câu lấy đang lấy tốc độ chóng mặt từ trong trục quay bay ra, kéo dài khoảng cách hai bên.
"Ha~ Một hồi trở về liền phải tăng thêm độ dài a, 5000 mét vẫn quá ngắn."
Theo Nguyễn Thái lần nữa chăm chú, hai cái cường tráng cánh tay cũng lần nữa bạo phát ra lực lượng to lớn.
"Thật mạnh!"
Bằng không đổi thành thông thường thân can, hắn cũng không dám chơi như vậy a.
Mềm dẻo, bền bỉ thân can dưới hai cổ sức mạnh lôi kéo, chớp mắt một cái liền uốn cong thành một đạo vòng cung.
Tay phải không nhanh không chậm, từng chút một xoay tròn trục quay.
Đã lâu không có cảm giác kích động lần nữa xuất hiện.
Bất quá bản năng sinh tồn vẫn để bọn chúng dè dặt một chút, không có mạo hiểm tiến lên ăn hết cái này từ trên trời rơi xuống mỹ thực, trù trừ cẩn thận lấy.
(Thủy chữ, không hứng thú có thể lướt qua xuống dưới)
Ah~!?
Nhìn xem dây câu lần nữa kéo căng chặt hơn, Nguyễn Thái hơi nhíu mày một chút liền buông lỏng kéo chặt hai tay.
Nhịp tim nhanh chóng gia tốc đập nhanh, bịch bịch vang lên.
Từng đôi ánh mắt nóng bỏng, tham lam không thời khắc nào mà không chú ý tới nó.
Đúng vậy, chính là khiêu chiến!
Bên cạnh rắn vừa cùng với Khả Lỵ vừa mới quăng ra lưỡi câu liền nghe được Nguyễn Thái âm thanh hưng phấn, không khỏi kinh ngạc kêu lên:
Hai tay nắm chặt, chậm rãi chuyển động.
Tính toán chạy lên, một ngụm liền đem con này thơm ngon giun biển nuốt vào bụng.
Không nói bền bỉ bao nhiêu, nhưng độ dài của dây cây mới ước tính chừng năm ngàn mét.
Cuối cùng là chính mình tự tay chế tạo một cái mồi giả đến hoàn thành lần khiêu chiến này.
(Đang kẹt ý một chút, nên thủy hơi nhiều) (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng cũng có một con hải sinh nhịn không được dụ hoặc, vẫy mạnh thân thể, nhanh chóng lao tới, đem giun biển một ngụm nuốt xuống.
Đem kỹ năng đóng lại, Nguyễn Thái liếm liếm khô khốc bờ môi, nghiêm túc nhìn xem phía xa mặt biển.
Đừng lấy yêu thích của ngươi, khiêu khích chuyên nghiệp của ta.
Có người đã từng nói với hắn, câu cá là tu tâm dưỡng tính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nó chắc chắn bền hơn cùng dài hơn dây câu tơi cá!
"Cắn câu! Hơn nữa còn là cá lớn!"
Chớp mắt một cái, cự vật dưới nước đã bơi xa hơn nghìn mét.
Nguyễn Thái không kinh không được a.
Chương 127: Phản công
Nho nhỏ nâu nâu thân thể nhịn không được sợ hãi mà run rẩy lẩy bẩy, kh·iếp đảm tiến lên, hi vọng đám này kinh khủng sinh vật đừng chú ý tới nó.
Laa~!? (Nhanh như vậy!?)
Khoé miệng nhếch lên, Nguyễn Thái vội vàng thu hồi suy nghĩ, bắt đầu đánh lên phản công trống trận (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng Nguyễn Thái căng thẳng chủ yếu là cự vật dưới nước có thể cắn đứt chính mình chú tâm chế tạo dây câu.
Nhìn xem xung quanh mồi câu không ngừng lướt qua hình bóng.
Mảnh mai dây câu lúc này giống như một sợi cứng rắn dây thừng, băng băng căng chặt, đem Nguyễn Thái sức mạnh cùng dưới nước cự vật lực lượng biến thành một trận kéo co.
Nhưng nó đâu có biết rằng, nó lúc này giống như một cái tinh mỹ, thơm ngon báng kem, không ngừng thu hút xung quanh người đói khát.
Vù~ vù~
Lấy thuộc tính của hắn hiện tại, tay không tấc sắt đơn đấu một chút thấp kém 3 ⋆ sinh vật đều được.
Quá trình có thể nói là vô cùng phức tạp, đầu tiên là tìm hiểu trong nước có bao nhiêu loại cá, tiếp đó lại học tập tập, thức ăn ưa thích, tập tính, phương thức sinh sôi... của chúng nó.
Đi cmn tu, cmn dưỡng, đồ chơi gì a?
500... 580... 640...
Hắn thích câu cá chính là thích nhất cùng dưới nước sinh vật đấu trí đấu dũng, mà không phải ngồi ngây người cả một ngày như thằng ngốc rồi tay không mà về.
-----
Cảm nhận trên tay truyền đến lực kéo, khoé miệng Nguyễn Thái nhịn không được vui vẻ kéo lên, hô nhẹ một tiếng:
Mà dưới nước cự vật lần nữa cảm nhận lực kéo trong miệng lần nữa tăng lên.
Tuy dây câu của cần câu mới không tinh xảo hayđặc thù bằng tơi cá.
Từ đầu tới đuôi đều phải tìm hiểu một lượt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn xem xoay nhanh trục quay đang chậm rãi dừng lại, trong lòng Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở phào một hơi:
Mà giun biển lúc này giống như biết được số phận sắp tới của mình vậy, nho nhỏ thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Bờ môi không ngừng mở lên, chập xuống, lẩm bẩm tính toán khoảng cách.
Gương mặt hơi nhíu lại, dùng sức nắm chặt cần câu, chậm rãi kéo lên.
"Ha~ Xem ra hôm nay sẽ không trắng tay mà về rồi."
Nếu như ngươi không câu lên cá, đây không phải là do cá, mà là do ngươi.
Hắn câu cá, cũng không phải chỉ ngồi không một chỗ, thả mồi, vung can.
Tiếp đó hai người liền vội vàng buông ra cần câu trong tay, hấp tấp chạy tới nhìn xem.
Nhẹ nhấp nhô yết hầu một cái, Nguyễn Thái căng thẳng nhìn xem cần câu trên tay, không nói, không nghĩ, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào trên trục xoay.
"Hô~ 4800 mét a, chậc, thể lực cùng tốc độ thật khủng kh·iếp, may mà dây câu đủ dài, bằng không liền hết chơi rồi."
Bất quá, như vậy mới thú vị chứ.
"Hô~ Haha~ Tới đi! Để ta xem xem, là ngươi mạnh hơn, hay là ta mạnh hơn!"
Dù sao dây câu mới mặc dù bền bỉ, nhưng cũng không có khả năng so với một đống sắc bén hàm răng a?
Máu đỏ trong người Nguyễn Thái nhịn không được bắt đầu ùng ục lao nhanh, bốc lên nóng bỏng nhiệt khí.
Hưng phấn cười lên, thì thào:
Khoé miệng Nguyễn Thái nhẹ giật lên, hà một hơi, lẩm bẩm:
Ngươi quá cùi bắp thì trách ai?
Từng giây, từng giây tí tách trôi qua.
"Bây giờ, tới lượt ta!"
-----
Ực~
Tay trái nhè nhẹ động đậy cần câu điều khiển dưới nước mồi giả.
Lần nữa đem đã căng thành vòng cung thân can cong xuống thêm một đoạn.
-----
Thám hiểm, câu cá cùng mỹ thực, hắn toàn bộ đều yêu thích, cũng toàn tâm đều chuyên chú vào bên trong.
Khụ khụ, không thủy nữa, trở về mạch truyện.
Theo lưỡi câu chìm xuống, Nguyễn Thái nhanh chóng kích hoạt kỹ năng của mình.
Vài phút trôi qua.
Trải qua một đoạn thời gian quan sát, một đám sinh vật đều phát hiện được mỹ thực trước mặt này không có nguy hiểm chút nào cả, thậm chí có vài con bạo gan tiến lên, mổ mổ vài cái thăm dò.
Đau đớn kích thích để nó vùng vẫy càng thêm lợi hại, cũng không còn bất động đứng cùng hắn so đấu lực lượng nữa.
Chỉ mới 1/5 mà thôi, vấn đề không lớn.
Câu cá, chính là sử dụng một thanh nhỏ yếu cần câu, thông qua sử dụng kỹ xảo, sức lực cùng trí tuệ, từng chút một chinh phục dưới nước cá lớn.
Nhưng...
Nặng nè thở ra một hơi, Nguyễn Thái hưng phấn cười lên:
Mà Nguyễn Thái lúc này đã không rảnh trả lời các nàng.
Nhưng đó chính là đơn đấu, mà không phải là câu cá.
Nhanh chóng đung đưa thân thể lao nhanh lặn xuống.
Cong gập thân can theo Nguyễn Thái lui bước, cũng nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, kèm theo đó là không ngừng xoay tròn trục quay.
Nếu như dây câu mới có thể giống như tơi cá thì tốt biết mấy, không cần lo lắng cự vật phát hiện dây câu.
-----
Đối với hắn mà nói, không có loài cá nào mà hắn không câu lên được, ân, ngoại trừ cá c·hết, thì toàn bộ hắn đều có câu lên, quan trọng là thời gian nhiều hay ít mà thôi.
Vù~ Vụt~
Nhiêu đây cũng có thể thấy rõ Nguyễn Thái đối với câu cá truy cầu cuồng nhiệt.
Chính hắn đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, nhưng không thể mải mai kéo động cự vật dưới nước, lại còn bị nó cuồng b·ạo l·ực lượng kéo trở về.
Lại qua hơn vài phút, cảm nhận lực kéo từ lưỡi câu không những không có yếu bớt, ngược lại đang nhanh chóng tăng thêm, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi kinh, thán lên:
Từng chút một để cho mồi giả phô bày ra bản thân mỹ vị, không ngừng câu dẫn lấy tham lam, đói khát hải sinh.
Bất quá Nguyễn Thái lúc này cũng không lo lắng chút nào.
Giờ khắc này, Nguyễn Thái cảm giác mình giống như hóa thành một con giun biển, đang không ngừng ngoạ nguậy né tránh không ngừng sượt qua kẻ săn mồi khổng lồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.