Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 130: [Cá Lay Thơn]

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: [Cá Lay Thơn]


Nhớ lại phía trước Nguyễn Thái dặn dò hình ảnh.

[Cá Lay Thơn]

Cá lớn cảm nhận được trong miệng cảm giác gò bó yếu bớt, không nói hai lời liền dùng hết tốc lực, lao thẳng về phía trước.

Tuy không nhìn thấy cá cắn câu là hình dáng gì, nhưng từ thân can độ cong, Khả Lỵ vô cùng chắc chắn rắn nhỏ câu được cá chính là một con cá lớn.

"Đúng đúng, Sopia ngươi là tuyệt nhất."

Thể lực ã đến sức cùng lực kiệt tình trạng.

Mà theo cá lớn bị rắn nhỏ câu lên, Nguyễn Thái cùng Khả Lỵ cũng nhịn không được nữa, kích động nhảy lên:

Laa~(Mệt mỏi quá a~) (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe được hai người khẩn trương âm thanh, nguyên bản đã kiệt lực thân rắn bỗng chốc lại tràn đầy lực lượng.

Theo thời gian từng giây, từng phút chậm rãi trôi qua.

"Lên!"

Nhưng muốn giống cần câu của rắn nhỏ cong xuống như thế, nhất định phải là một con cá lớn!

"Tập trung! Dây câu đều nhanh hết rồi kìa!"

Sopia mệt mỏi xụ mặt xuống, lần nữa nhăn mặt kéo lấy cần câu, toàn lực xoay chuyển ổ quay.

Mà Sopia lúc này cũng đã ước lượng xong cá lớn lực lượng, vội vàng buông lỏng xiết chặt ổ quay.

Biểu tình sẽ như thế nào đây, chắc hẳn sẽ rất thú vị a?

Đưa tay nhẹ vuốt ve, Nguyễn Thái nhẹ gật đầu:

Vuốt vuốt Khả Lỵ mềm mại tóc vàng, thuận tiện đưa tay chọc chọc trên đầu nàng màu lam [Mệnh Hoa] một chút, Nguyễn Thái ngữ khí nhẹ nhàng, ôn nhu nói:

Giới thiệu: Một loại đặc thù cá biển, đáng tiếc, tuy dáng ngoài của nó vô cùng mỹ lệ nhưng chất thịt của nó lại vô cùng trái ngược, hương vị vô cùng kém, bất quá làn da của nó vô cùng đặc biệt, có thể thu hút xung quanh một chút sinh vật đến để thanh trừ trên người vết cặn.

Giằng co vài chục phút, thể lực của cá lớnddax bị rắn nhỏ hao mòn đi sạch sẽ, chỉ cần nàng dùng sức kéo lên liền có thể thành công câu được nó.

Nhìn xem treo trên lưỡi câu thành quả, Khả Lỵ ngọt ngào cười lên một tiếng.

Nguyễn Thái cùng Khả Lỵ đứng tại sau lưng căng thẳng nhìn chằm chằm càng ngày càng gần dây câu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Quá tốt rồi, thành công!"

"Rồi rồi, thể lực của ngươi cũng đã hết rồi, một hồi cũng đừng câu nữa, nhìn xem Sopia câu cá a."

Cảm nhận được trên trán nhỏ nhẹ đau đớn, rắn nhỏ mới lấy tinh thần, tính toán dùng đuôi của mình xoa xoa hòa dịu một chút.

Khả Lỵ híp mắt lại hưởng thụ:

Sau khi xem xong rắn nhỏ câu lên cá lớn thông tin.

Tiếp đó nàng liền quay đầu sáng nhìn xem rắn nhỏ.

Nhìn thấy Sopia giương lên mặt nhỏ, không khách khí liền đem ngón giữa cùng ngón cong lại, búng một cái.

Từng chút một thả ra dây câu.

Phẩm chất: Lục (đọc tại Qidian-VP.com)

Vui vẻ híp mắt lại, rắn nhỏ nhẹ kêu một tiếng:

Chương 130: [Cá Lay Thơn]

Một đạo bóng đen từ trong nước bị rắn nhỏ kéo lên, văng lên tung tóe bọt nước.

Dù sao nàng cũng đã tự mình thể nghiệm qua, câu được vài con cá.

Laa~ (Haha~ Cũng không nhìn xem ta là ai? Một con cá mà thôi!)

Vừa nói xong, thân thể nàng cũng không chống được nữa, mềm nhũn gục xuống.

Hô hấp không tự chủ được nhẹ xuống, cổ vũ cho nàng.

Vút~ vù ~ vù~

Thật không nghĩ tới a, rắn nhỏ vậy mà câu lên cho hắn một cái bảo bối!

Nhẹ cúi đẩu xuống, Nguyễn Thái liền Sopia mặt nhỏ mặc dù đã tràn đầy mệt mỏi nhưng trên mặt lại tràn đầy chờ mong, cầu hắn khen ngợi.

A~ Kém chút quên, cũng không biết rắn nhỏ sau khi biết chính mình tân tân khổ khổ câu lên cá lớn vậy mà ăn không ngon.

So với [Cá Chuồn Sáu Cánh] đẹp hơn rất nhiều!

Laa~! (Đây chính là cảm giác câu cá sao, thật thú vị!)

"Sopia, cố lên!"

"Hihi~ Cảm ơn."

Mà thông tin của con cá lớn lúc này cũng xuất hiện trước mặt hắn.

Không chờ nàng vui vẻ nghĩ xong, rắn nhỏ liền nghe được bên cạnh vang lên một tiếng kích động âm thanh.

Cũng không nhịn được nữa, mang theo tâm tình vui vẻ ngồi bệch xuống đất, mặt nhỏ mệt mỏi, thở dốc vài hơi, hướng Nguyễn Thái cầu cứu:

La~ a (Hô~ Thể lực ~ của con cá này thật nhiều."

-----

Khiến cho mềm dẻo thân can lúc này đã gập cong lại một khúc, thiếu chút nữa liền có thể kẹp lại với nhau rồi.

Rắn nhỏ cũng không có đưa tay ngăn cản, mặt nhoe chăm chú, nghiêm túc quan sát lấy trạng thái của dây câu.

Chỉ hơi kéo lên một chút, cự vật dưới nước liền đau đớn không thôi, thân thể lăn lộn dữ dội một hồi khiến cho mặt biển văng lên tung tóe bọt nước.

Phốc!

Cũng không có tiến lên trợ giúp nàng, đưa tay lên xoa cằm, quan sát rắn nhỏ cần câu.

Đuôi rắn chậm rãi chuyển động ổ quay, ước lượng một chút sức mạnh của con cá lớn cắn câu này như thế nào.

"Chà~ Xem ra rắn nhỏ lần này câu được cá lớn a!"

Laa~! (Hì hì~ Chờ xem a, không chỉ lớn, mà còn vô cùng ngon miệng nữa đây!)

Thời gian chuyển đổi.

Cũng may Nguyễn Thái phản ứng nhanh chóng, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, đồng thời thuận tay cầm lấy cần câu.

Chưa chờ nàng nói tiếp, Nguyễn Thái đã đem Khả Lỵ câu được cá thu thập xong xuôi.

Rắn nhỏ mặc dù chỉ là lần đầu câu cá, nhưng đầu óc của nàng vô cùng nhanh nhạy.

Rắn nhỏ gầm lên một tiếng, kêu to:

Miệng nhỏ không ngừng mở ra, liên tục thở dốc hít lấy không khí.

Một loại cảm giác thành tựu để cho nàng vui vẻ cười lên:

Rắn nhỏ nghe được hai ngừng vui mừng âm thanh, cũng không kịp để ý treo trên cần câu cá lớn.

Laa~! (Biết!)

Đáng tiếc lúc này trạng thái của nàng cũng không khác nó là bao.

Nguyễn Thái thở nhẹ một hơi, cảm thán:

Đuôi nhỏ dùng sức cong lại, kéo chặt cần câu.

"Ân! Sopia cố lên!!"

Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái không khỏi vui vẻ, cười thầm vài tiếng.

Nguyên bản mệt mỏi mặt nhỏ giống như nghỉ ngơi một giấc.

"Hô~ Nguyễn Thái, nhanh nhanh, hô~ giúp ta ~ hô~ gỡ nó xuống~"

Mượt mà giống như giọt nước thân thể to lớn kết hợp với ám lam sắc màu da, cùng với sặc sỡ ban chấm, nhìn giống như một đoạn sao trời, vô cùng hút mắt.

Nhìn xem Sopia mặt nhỏ lộ ra nụ cười hưng phấn, Nguyễn Thái nhẹ nhếch miệng lên.

Xoa xoa Sopia đầu nhỏ, Nguyễn Thái nhẹ nhàng đem nàng đưa cho Khả Lỵ, chính mình thì quay người sang nhìn xem rắn nhỏ cây lên cá lớn.

Mềm mại mặt nhỏ nhẹ nhếch lên một viền vòng cung, hưng phấn kêu nhẹ:

Nhìn xem rắn nhỏ cố gắng, cuộn lại thân thể, dùng hết sức mạnh kéo lấy cần câu.

Laa~! (Thật mạnh!)

---

Nghe được Khả Lỵ sùng bái âm thanh, rắn nhỏ hơi hơi ngước đầu, đắc ý cười lên:

Quá đẹp!

Nó không biết mình ăn trúng phải cái gì, muốn nhả cũng nhả không được, chỉ có thể hoảng hốt lao nhanh chạy trốn.

Khả Lỵ lúc này vừa mới cật lực, thành công đem cắn câu cá nhỏ câu lên, nhịn không được vui sướng mà hô to: (đọc tại Qidian-VP.com)

Đáng tiếc đuôi nhỏ của nàng lúc này đang xiết chặt cần câu, muốn động cũng động không được, chỉ có thể miết miệng kêu lên một tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Công dụng: Có thể ăn, làn da (Có thể chế tạo thành một chút vật phẩm đặc thù.)

Cảm nhận trên đuôi càng ngày càng nặng cần câu.

Laaa~!!! (Lên cho ta!!!)

Ngoại hình so với con [Cá Gai Cát] phía trước hắn câu được không biết mỹ lệ hơn gấp bao nhiêu lần.

Hơn nữa vô cùng lớn!

"Oa~! Sopia, ngươi thật lợi hại, vậy mà câu được con cá lớn như thế!"

Kích động hai mắt sáng lên, kinh ngạc một tiếng:

Kế đó là lộng lẫy vảy cá cùng vây cá, không chỉ mỹ lệ còn mang theo một loại cuồng dã mỹ cảm, để cho Nguyễn Thái không khỏi tấm tắc một phen.

"Sopia thành công câu lên cá lớn rồi!"

Cảm nhận trên đuôi truyền đến cường đại lực kéo, Sopia vội vàng dùng thân thể mềm mại của mình, quấn chặt hòn đá bên cạnh.

Cấp bậc: 1 ⋆

Nguyễn Thái cũng nhin. Không được kinh ngạc trong lòng, hai mắt không ngừng lấp lóe.

Phốc!

"Ầy~ Ngươi nghĩ ngơi một hồi a, ta trước tiên đem con cá lớn này thu thập cái đã."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 130: [Cá Lay Thơn]