Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 133: Thời tiết ác liệt
Tuy hành động của hắn rất mau lẹ, chit đung không tới một giây liền hoàn thành toàn bộ động tác trên.
Bốp ~ bốp~
"Ha~ Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Không nghĩ, nấu cơm!"
"Lượt ta! Draw!"
Laa~ (Hahaha~ Quá mắc cười)
Lắc lắc đầu, Nguyễn Thái cũng không có từ bỏ ý định ra ngoài nhìn xem một chút.
Cảm giác nhói nhói để cho Nguyễn Thái nhẹ nheo mắt lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Cho dù đáng giá, hắn cũng không muốn làm như vậy.
Vội vàng nhăn mặt lại, đem hai mắt đóng chặt, đồng thời phản ứng trên tay vô cùng cấp tốc, cạch một cái liền đem cửa kéo trở về.
Cảm nhận được trên mặt đập mạnh hạt cát không còn nữa Nguyễn Thái vội vàng đưa tay lau đi trên mặt đất cát.
Nguyễn Thái:
Ù~ ù~
Nói xong, hai cái nhóc con nhịn không được nữa.
Chưa chờ hắn nhìn xem cảnh tượng bên ngoài, một đợt gió cát nhân lúc cửa gỗ mở ra, nhanh chóng chớp nhoáng chui vào bên trong.
Hơn một ngày sau.
Lại cùng hai người đùa giỡn một hồi, Nguyễn Thái đưa tay lên lau đi trên mặt các nàng tro đen vài cái, nhẹ nói:
Liên miên cuồng bạo gió cát không ngừng sượt qua thân thể của hắn.
Một, hai ngày mà thôi, hắn chờ được.
Chưa chờ hắn nói xong, rắn nhỏ liền kêu nhẹ một tiếng:
Cuồng bạo gió cát theo cửa gỗ đóng lại cũng đã mất đi ngọn nguồn, nhanh chóng yếu bớt, tan đi.
Vù~ vù~
Đâu đâu cũng là cuồng phong, thổi mạnh đầy trời bụi cát bay tứ tung.
Nặng trĩu mí mắt động động vài cái, Nguyễn Thái lười biếng mở mắt ra.
Laaa~? (Hừ hừ ~ Ngươi tưởng ta sẽ nói như vậy sao, Ala? Không, ngươi sao rồi.)
Lẩm bẩm vài câu, Nguyễn Thái liền nhẹ nhàng cẩn thận đem hai người dịch ra, đứng người lên.
"Lượt ta, tứ quý A."
"Lượt ta, tứ quý K! Theo quy tắt, ngươi double 2 sẽ bị ta chặt thành một nữa, ha ha, c·h·ế·t đi!"
Sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại, cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà tiến nhanh.
Còn không bằng chờ đợi [Mưa Cát] đi qua, lại thám hiểm đảo nhỏ, câu chút cá cũng không muộn.
[Thời gian: 00: 03: 23]
"Cmn!"
Trầm mặc suy tư vài giây, Nguyễn Thái thở dài:
Đập cho Nguyễn Thái một mặt bụi cát.
Quả nhiên như hắn nghĩ, hai cái nhóc con này thông đồng lại với nhau, bạo sát hắn.
Khó chịu chậc lưỡi một cái, thì thào:
Laa~! (Khả Lỵ!)
"Chậc~ Xem ra hôm nay khả năng cao là hết chơi rồi."
Chăm chú quan sát một hồi, trong lòng Nguyễn Thái hơi hơi gật gù đắc ý, khoé miệng không tự chủ nhếch lên cười nhẹ:
Vù ~ vù ~ vù ~
Hắn cũng không cần phải chịu khó như vậy, dù sao thực phẩm, tài nguyên trong người của hắn vẫn còn rất nhiều.
Khả Lỵ gật gật đầu, đem trong tay bốn lá A quăng lên bàn.
Sau khi chuẩn bị một hồi, hắn không chút do dự mở ra cửa gỗ, vụt một cái liền nhanh chóng lách người đi ra bên ngoài.
Lại quan sát thêm vài giây, ngoại trừ nhìn thấy thời tiết càng thêm ác liệt thì cũng không còn phát hiện gì khác, Nguyễn Thái liền vội vàng mở cửa ra chạy vào bên trong.
Nhìn xem dưới chân đã nâng cao thêm vài tầng cát vàng, trong lòng Nguyễn Thái thầm than:
Cảm nhận một đống đất cát sắp bay vào mặt mình, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi hô to một tiếng.
Huống chi tài nguyên của [Sự Kiện Thế Giới] đã hình thành theo thời gian trôi qua, kết thúc cũng sẽ không đi theo biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng hôm sau.
Thời gian từng giây, từng phút chậm rãi đi tới.
"Chẳng lẽ là... !!!"
Phủi phủi một hồi hắn cảm thấy không sai biệt lắm mới chậm rãi mở mắt ra.
"Haizz~ Quả nhiên như ta nghĩ, thời tiết bên ngoài lúc này vô cùng tệ hại, không thích hợp ra cửa dạo chơi a."
Ngáp nhẹ một hơi.
Laa~(Hihi, ai bảo ngươi thắng nhiều như vậy.)
Đau đớn cùng ngứa ngáy để cho da mặt của Nguyễn Thái khó chịu rút rút vài cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hô~ Kém chút nữa bữa sáng liền ăn cát rồi."
Nhìn thấy Sopia giương lên mặt nhỏ, trong lòng Nguyễn Thái thầm hô không ổn.
"Ân, đúng vậy, còn trét lọ lên mặt hai ta nhiều như vậy, đáng đời."
Đương nhiên hắn cũng có thể cưỡng ép treo lên đầy trời gió cát, từng bước gian nan đi tới bãi biển, câu câu cá.
"Đáng tiếc thời tiết này quá ác liệt, không thích hợp ra biển câu cá cùng thám hiểm."
"Haizz~ Ta thua, các ngươi tới đi."
"Tốt, thời gian cũng không kém nhiều lắm, hẳn là có thể ra ngoài rồi."
Liếc mắt nhìn xem giao diện một cái, Nguyễn Thái chậm rãi đứng người lên.
"Hô~ Cũng may tốt hơn tưởng tượng của ta rất nhiều, không đến mức bị đất cát chặn lấy cửa chính."
Các nàng một bên nói, một bên không kịp chờ đợi, đưa tay từ đáy mai rùa chà xát một hồi, để cho trắng nõn đuôi rắn cùng tay nhỏ biến thành đen xì.
Không có mưa to, không có sấm chớp.
-----
"Chậc~ Mặc dù thời tiết này cũng không mấy tốt đẹp nhưng cũng có một phen khác phong cảnh rung động!"
Nghe được Nguyễn Thái đầu hàng, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ vui vẻ nhảy cẫng lên, hoan hô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đưa lên chính mình tội ác bàn tay, tại trên mặt hắn bôi chùi một hồi mới hài lòng dừng lại.
Tiếp đó hắn cũng không nói gì nữa, đưa tay lên mở ra chốt gỗ.
Kiên định, từng bước đi về phía trước.
Mặc dù thời tiết so với mưa cát cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Theo thời gian đi tới một ngày mới, đồng hồ sinh học của hắn đúng hẹn mà vang lên.
Nếu như thời tiết là mưa bão thì hắn cũng không quan trọng bao nhiêu, chắc chắc vui vẻ xuyên lấy ngập trời bạo vũ, hí hửng quăng lấy cần câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nào giống như [Mưa Cát]?
Cửa gỗ chậm rãi bị hắn kéo ra một tia.
"Oáp~ Lại một ngày mới."
Nhìn xem thành quả của mình cùng Khả Lỵ, rắn nhỏ ôm bụng cười to.
Nguyễn Thái đưa tay lên không trung, tính toán nói cái gì lại nói không thành tiếng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
Lúc này bọn hắn đang vây quanh bàn đá nhốn nháo vui vẻ chơi đùa trên tay bài gỗ.
"Xem ra mấy ngày nay phải ở trong nơi trú ẩn trôi qua rồi."
Nguyễn Thái mặc dù bị hai cái nhóc con vẽ bậy cũng không có tức giận chút nào, ngược lạo nhếch miệng lên, hưởng thụ cái này không khí sung sướng.
Chỉ có mịt mù đất cát.
Gãi gãi khó chịu đầu tóc vài cái, Nguyễn Thái cúi đầu xuống, nhìn xem yên tĩnh nằm trong ngực mình hai cái khả ái manh vật.
Lại qua vài giây.
Hình như ta đi ngầm studio thì phải? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 133: Thời tiết ác liệt
Lại.
Khả Lỵ cũng nhìn thấy trên mặt Nguyễn Thái vẽ bậy, cũng nhịn không được cười nhẹ vài cái.
Gãi gãi đầu, Nguyễn Thái phát hiện mình suy nghĩ hơi nhiều, vội vàng lắc đầu cắt đứt:
Cọt kẹt vài tiếng
"Ân, nên rời giường, cũng không biết lúc này bên ngoài như thế nào a, hi vọng thời tiết đừng quá kém."
Bầu trời u ám như đêm đen, len lỏi chút ít ánh sáng vẩy xuống mặt đất.
Không nói câu được một đống cá lớn, nhưng chắc chắn sẽ câu được một đống cá nhỏ!
Kêu rên một hồi, rắn nhỏ đột nhiên dừng lại, đắc ý nhìn hắn một cái, hừ hừ cười lên:
Nhưng ngươi phải biết, đây cũng là thời tiết của thủy sinh kiếm ăn a.
Nhưng bị phun cát đầy mặt là hắn không có cách nào tránh khỏi.
Nguyễn Thái chậc lưỡi, cảm thán:
Chỉ chớp mắt một cái, Nguyễn Thái cùng hai cái nhóc con đã núp ở trong nhà nhỏ hai ngày.
Nghe được Nguyễn Thái lời nói, rắn nhỏ xiết chặt đuôi rắn, tuyệt vọng kêu lên:
Từng bước, từng bước, chậm rãi đi tới cửa chính.
Nhìn xem trước mặt đóng chặt cửa gỗ, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi nhẹ nhõm thở ra một hơi:
Ngữ khí nhu nhu:
Laa~!! (Đôi heo của ta!!!)
Mềm mại lớp cát giống hư tuyết phủ, nhìn như dày trọng nhưng thật ra vô cùng lỏng lẻo, không có công cụ đặc biệt, muốn hành tẩu vô cùng khó khăn.
"Xem ra mấy ngày nay thật muốn ở trong nơi trú ẩn trôi qua rồi."
Nhưng, đáng giá không?
Bại cục đã định, hắn cũng không muốn vùng vẫy giãy c·h·ế·t nữa, giơ tay chịu thua.
"Ân!"
Phủi phủi đi trên người rậm rạp bụi đất, Nguyễn Thái thở nhẹ một hơi:
Không chỉ phải chịu đựng mặt mũi đầy cát không nói, khả năng cao còn có thể ăn chút cát vào miệng.
Nghĩ tới vài giây trước cuồng bạo gió cát, tâm tình của hắn chớp mắt một cái liền trầm xuống.
Nghe được từ bên kia tầng gỗ không ngừng truyền đến chói tai tiếng gió, Nguyễn Thái nhịn không được nhíu mày lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.