Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 135: Nấu ăn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Nấu ăn


Cho nên Nguyễn Thái chỉ hơi nghĩ nghĩ liền lắc đầu bỏ đi ý nghĩ này.

Hô~ (đọc tại Qidian-VP.com)

Không biết qua bao lâu.

Mặc dù ngoại trừ nhìn thú vị ra thì nó cũng không còn công dụng gì khác, thỏa đáng rác rưởi.

Bên trong nơi trú ẩn.

Không nhanh không chậm nhưng lại vô cùng tiết tấu, đem từng đoạn mượt mà thịt cá băm thành mạt.

Ngược lại vô cùng giống rùa vậy, nhưng nó khác với rùa chính là ở chỗ nó trực tiếp sử dụng xương cốt của mình biến thành v·ũ k·hí, phòng vệ động vật săn mồi săn bắt.

Tiếp đó lại bận rộn, thêm nước, đốt lửa một đống công việc.

Sau khi đem da cá quăng vào balo, Nguyễn Thái cũng không chậm trễ, tiếp tục công việc phân giải.

Cho nên hắn cũng không thể giống như rút lông, từng cọng từng cọng gỡ ra gai nhọn.

Sụt~ sụt ~

Mà lúc này Nguyễn Thái mới chậm rãi đem miếng thịt cuối cùng từ trên trắng nõn khung xương cắt xuống.

Gai nhọn của [Cá Gai Cát] trên thực chất là xương cốt của nó mà không phải giống như các loại khí quan như lông tóc, có thể mọc ra tiêu hao.

Hai cái xinh xắn, tinh xảo mũi nhỏ khẽ động vài cái.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không đần độn mà chỉ bỏ một vị cay vào tẩm ướt, như vậy không chỉ không có nâng lên hương vị của [Trùng Cát] ngược lại còn bị đậm đà vị cay lấn áp.

Không kịp nghĩ nhiều, hai cái nhóc con liền vội vàng rời giường, men theo hương khí, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mà sau khi hoàn thành, Nguyễn Thái liền đem bát gỗ để sang một bên.

Thỏa đáng siêu cấp gia vị.

Nhìn thấy trong tay rách rưới da cá, Nguyễn Thái nhếch miệng lên, cười nhạt:

Khác với xương cá có hình răng cưa thông thường, xương của nó giống như một quả bóng gai vậy, căng phồng lên, chống đỡ toàn bộ thân thể.

Da của [Cá Gai Cát] không giống như da cá bình thường, mềm mại đầy mỡ.

Không tới chốc lát, một bàn mấy chục kg thịt cá liền bị Nguyễn Thái nắn thành từng viên to đều, tròn xoe cá viên trải lên bàn.

"Hắc~ Còn rất thú vị."

Lau đi mồ hôi trên trán, Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở ra một hơi, thì thào: (đọc tại Qidian-VP.com)

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đang bình tĩnh hưởng thụ lấy mộng đẹp của mình.

Chỉ cần là đồ vật trong tay hắn thì đều sẽ có thể phát sáng.

Cho nên cũng thành công tiết kiệm thời gian tách rời n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của hắn.

Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận mà uyển chuyển.

Ngửi lấy trong không khí ngọt ngào hương thơm vài cái, tiếp đó giống như phát hiện cái gì.

Không chút do dự liền băm nhuyễn, bỏ vào trong bát gỗ, trộn đều, đem từng con béo mập [Trùng Cát] thấm ướt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bất quá hắn cũng không phải không có cách.

Giống như nghĩ tới cái gì.

Tham lam tranh nhau ngửi lấy trong không khí ngọt ngào hương vị.

Chương 135: Nấu ăn

Đó chính là [Cá Gai Cát]!

"Mỹ thực!"

Một đao lại một đao, không ngừng cắt xuống từng mảng lớn mềm mại thịt cá.

Hai đôi bảo thạch mắt to sáng lên, ực một cái, kinh hỉ kêu lên.

Vậy thì ta không động, trực tiếp cắt xé thịt cá là được rồi.

Mà hương vị của cái gia vị này đó chính là, cay!

Theo Nguyễn Thái đè xuống lưỡi dao, từng tiếng xé rách âm thanh không ngừng vang lên, nhanh chóng tách rời [Cá Gai Cát] làn da.

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ u mê, chậm rãi mở mắt ra, mông lung nhìn xem trần nhà.

Thôi được rồi.

Cái gia vị này ngoại trừ hương vị lớn hơn gấp nhiều lần, đậm hơn rất nhiều lần thì cũng không còn công hiệu gì khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hít thở sâu vài hơi, Nguyễn Thái điều khiển cánh tay của mình nhẹ xuống.

Chỉ có điều muốn lấy ra n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của nó so với tách rời thịt cá không biết khó hơn gấp bao nhiêu lần.

Tay trái chống lấy thân cá làm điểm tựa, để cho tay phải điều khiển lưỡi đao nhảy múa, hoa lệ lướt qua thảm đỏ sân khấu.

Đây chính là vài ngày trước hắn liền nghĩ rõ biện pháp phân giải [Cá Gai Cát] cho nên không chút hàm hồ nào liền nhanh chóng động thủ.

-----

Mặt trời cũng bắt đầu tỉnh giấc, chậm rãi dâng lên, chiếu sáng u ám đại địa.

Sau khi sơ bộ hoàn thành chuẩn bị tiền kì, Nguyễn Thái xoắn tay áo lên, nhẹ nhàng đem nguyên liệu nấu ăn lấy ra.

Buổi sáng hôm nay hắn ngoại trừ xử lý [Trùng Cát] thì còn cái gì?

"Ha~ Kế tiếp liền thêm hương liệu nữa là có thể vào nồi rồi."

Laa~? (Mùi gì?)

Lại vài chục phút trôi qua.

Cho nên sau khi đem đống siêu phàm gia vị này bỏ vào, Nguyễn Thái liền nhanh chóng liên tiếp bỏ vào một đống gia vị khác.

Laa~! (Là Ala!)

Nghĩ đến liền làm, đầu tiên hắn đem phía trước mình thu thập được siêu phàm gia vị lấy ra.

"Thơm quá a!"

Cho dù rác rưởi thì sao?

Đột ngột từng đạo hương khí không thể thấy bằng mắt thường từ bên ngoài phiêu vào, chậm rãi du đãng trước người các nàng.

Vụt~ sực ~

Trung hoà, kết hợp hương vị của bọn chúng lại với nhau.

Nói xong, Nguyễn Thái vội vàng chà rửa dụng vài cái liền nhanh chóng trở về nơi trú ẩn.

Nhìn xem trong bát gỗ trắng nõn, tròn trịa [Trùng Cát] Nguyễn Thái xoa xoa cằm, suy nghĩ nên làm gì với tụi đây.

Cảm nhận trong mũi truyền tới cảm giác thơm ngon không thời khắc nào mà k·hông k·ích thích thèm ăn của hai nảng.

Nghĩ một hồi, Nguyễn Thái liền trương mắt lên, gật đầu:

"Kế tiếp mới là chuyện khó đây."

Tiếp đó Nguyễn Thái lại đem từng đống thịt mạt nắm vào tay, thuần thục bóp thành từng viên to tròn cá viên.

Chỉ dùng một cái chớp mắt, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ liền từ trong mơ màng tỉnh người dậy.

Từng miếng thịt cá giống như bảo thạch vậy, tại dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh sáng lên.

Dù sao cấp bậc của [Cá Gai Cát] còn tại đó, nói thế nào da của nó cũng là nguyên liệu tuyệt hảo a.

Gai nhọn cứng rắn đúng không?

Chậm rãi đem sắc bén lưỡi dao cắt ra sần sùi da cá.

Nhưng hắn là ai?

Nhìn xem trước mặt cá lớn đã mất đi màu nâu lớp da, lộ ra bên trong hồng hào, mềm mại thịt mỡ cùng với toàn thân gai nhọn, Nguyễn Thái nhíu mày lẩm bẩm:

Sau khi cẩn thận hao tốn hơn chục phút, Nguyễn Thái lúc này mới thành công tách ra một tấm loang loang lỗ lỗ da cá.

Hà một tiếng, nhìn xem thành quả cả buổi của mình, Nguyễn Thái vui vẻ, nhẹ nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơn nữa còn là thượng phẩm phân bón!

Mặc dù hơi đáng tiếc một chút, dù sao có một chút n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của nó vẫn có thể ăn được.

Đến nỗi dùng [Cá Gai Cát] thịt cá làm thành món gì thì hắn đã suy nghĩ xong xuôi.

"Hô~ Xong, thời gian vẫn còn đủ, xem ra tay nghề của ta lại tiến bộ thêm một bước rồi, hắc hắc ~ kế tiếp liền nên trở về nấu ăn rồi."

Ngược lại vô cùng thô ráp, giống như da cá sấu vậy, dai dẳng, không ăn được.

"Ân, quyết định, liền nó, [Trủng Cát Chiên]!"

Xương của [Cá Gai Cát] giống như da của nó vậy... Vô cùng thú vị.

Tinh túy của [Cá Gai Cát] toàn bộ đều nằm trong thịt của nó, tốn thời gian gần một tiếng đã đủ rồi, không cần thiết lãng phí tiếp nữa.

Tấm da cá này chỉ cần hơi sơ chế lại một chút rồi vò nát liền có thể làm phân bón cho cây rồi.

Cười cười vài cái, Nguyễn Thái liền đem cái này rác rưởi da cá thu vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 135: Nấu ăn