Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Đóng thuyền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Đóng thuyền


"Chậc ~ 140- 150 cây gai nhọn a, cũng không biết canxi của nó từ đâu ra mà có thể mọc nhiều như vậy, hơn nữa cây nào cây nấy cùng dài gần nửa mét, quá kinh khủng!"

Lại lớn hơn nữa mà nói thì vừa tốn thời gian, còn không cần thiết.

"Chuẩn bị cũng không kém nhiều lắm, có thể khởi công rồi."

Lắc đầu, bẻ khớp khởi động vài cái, Nguyễn Thái điều chỉnh suy nghĩ trở lại, thở ra một hơi, nói:

Chương 137: Đóng thuyền

"Sinh hoạt chính là như vậy a, đâu đâu cũng là thú vui."

Trong lòng Nguyễn Thái bất đắc dĩ không thôi, chỉ có thể cưng chiều thở dài một tiếng, nhẹ nói:

Vù~ vù~

Sáng tỏ bầu trời lúc này cũng đã tiến vào chiều hoàng hôn.

Còn con bên phải thì phần đầu hơi hẹp, dài hơn, tại phần đỉnh lại kèm thêm chút ít lưỡi cưa nhìn giống như đầu kìm vậy.

Chỉ dùng thời gian gần chục phút, Nguyễn Thái liền mang theo hai cái nhóc con đi tới chỗ mục đích của mình.

Cmn, các ngươi thật biết chơi a, còn biết đấu bọ.

Ân, liền gọi nó là [Bọ Đầu Búa] a.

Tiếp đó đầu kìm nhân lúc đầu búa chưa phản ứng trở lại, thân thể nhanh chóng tiến lên, tính toán đem đầu búa lật úp.

"Cmn!"

Không chỉ không cần hao phí đồ óc, còn có thể tiết kiệm đi lượng lớn công việc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không nghĩ, thời gian cũng không còn sớm, nên trở về nấu cơm."

Chậc lưỡi cảm thán:

Laa~ (A~ Vậy mà hoà nhau, đầu kìm chỉ thiếu chút nữa thì thắng rồi, đáng tiếc.)

Rắc~ rắc~

Đầu búa giống như một con heo rừng, dũng mãnh lao tới, đập xuống, tính toán cho đầu kìm một kích trí mạng.

Ngươi tới, ta đi, ngươi đánh, ta né...

Rắn nhỏ tiếc nuối kêu lên

Khi mặt trời treo cao giữa không trung, Nguyễn Thái cũng chậm rãi đem một cây gai nhọn cuối cùng cắt xuống.

Đưa mắt nhìn xem xung quanh liền có thể phát hiện thì ra ở đây chính là một cái cảng xuống nước.

"Ta nữa!"

Lầm bầm suy tính một hồi, Nguyễn Thái mới hài lòng gật đầu:

Cẩn thận nghe lấy, còn có thể nghe được hai người thầm hô cố lên âm thanh.

Thành công giữ chặt thân thể, không để mình ngã xuống.

Nhìn rõ đầu đuôi câu chuyện, Nguyễn Thái cũng không làm sao, gãi gãi đầu.

Laa~! (Chờ ta một chút!)

Nguyễn Thái không khỏi hiếu kỳ.

Nghe được Nguyễn Thái kêu gọi, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ không khỏi tò mò, vội vàng kêu lên:

Thì phát hiện hai cái nhóc con lúc đang cúi đầu nhìn xem cái gì đó, thỉnh thoảng còn kinh hô một tiếng.

Con bên trái phần đầu vô cùng bình tròn, nhìn giống như đầu búa vậy.

Giống như nghĩ tới cái gì, Nguyễn Thái vội vàng quay đầu trở lại tìm kiếm hai người.

Mặc dù vô cùng đơn sơ nhưng đầy đủ chứa đựng một chiếc thuyền nhỏ rồi.

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hưng phấn gật gật đầu, nhu thuận đi theo sau hắn.

Phải biết hắn đối với đóng thuyền cũng không có một chút kinh nghiệm nào a!

Trái một búa, phải một kìm, cả hai diễn ra đại chiến hết sức căng thẳng .

Hơi hơi thu thập tâm tình, Nguyễn Thái ngẩng đầu nhìn xem trên không trung nóng bóng mặt trời, nội tâm không khỏi rạo rực một chút, lẩm bẩm:

Nhanh chóng đi tới sau lưng hai người, đưa mắt nhìn xuống.

Theo đầu búa cùng đầu kìm rời đi.

Hắn cũng không nói nhảm nữa, nhanh chóng thu thập một phen, hướng hai cái nhóc con đánh gọi một tiếng liền hướng về cách đó không xa, sải bước chạy đến.

"Đúng vậy a~ Mặc dù đầu búa mạnh hơn nhưng linh hoạt không đủ, nhiều lần kém chút liền bị đầu kìm mang đi, may mắn dựa vào sức mạnh thân thể lật trở về thế hòa."

Tiếp đó liền bị hắn nhanh tay, uốn nắn, kéo dài, định hình, để cho nguyên bản một thân thô to cây gỗ liền bị hắn chế tạo thành một đoạn cứng rắn khung xương.

"Ta đi đây."

Cho dù phía trước đã thiết kế xong bản vẽ cùng tính toán xong nguyên liệu tiêu hao nhưng Nguyễn Thái vẫn cẩn thận ước lượng lại một hồi.

Nói xong Nguyễn Thái lần nữa đưa tay vào trong balo móc ra một nắm bùn đầt, nhẹ nhàng đưa lên xoa xoa trước mặt cây gỗ.

Không biết qua bao lâu, cả hai đều phát hiện chính mình đều không thể làm gid được đối phương mới hậm hực tách ta, cánh cứng khẽ mở, đập mạnh vài cái liền bay đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ân, liền gọi nó là [Bọ Đầu Kìm] a.

Căng thẳng cơ bắp chợt buông lỏng ra, nhẹ nhõm thở phào một hơi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thấy hai cái nhóc con thảo luận hưng phấn như vậy, Nguyễn Thái cũng không có chen miệng vào.

Mang theo rắn nhỏ cùng Khả Lỵ trở vè nơi trú ẩn, trong lòng Nguyễn Thái thầm nghĩ:

"Haizz~ Đã các ngươi muốn đi theo xem vậy liền theo xem a."

"Ân, nếu lấy tiến độ như vậy tiến lên mà nói, hẳn là tầm một tháng liền có thể đem thuyền mới chế tạo xong rồi."

Mà chỗ đến của hắn cũng không xa, ngược lại cách bãi biển cùng với nơi trú ẩn vô cùng gần.

Ba người mê mẫn nhìn xem toàn bộ trận chiến mới hồi phục lại tinh thần.

Lấy hết toàn bộ gia sản trên người của hắn đến chế tạo một chiếc chất lượng thuyền mới thì nhiêu đây đã là cực hạn của hắn.

"A đúng, Sopia cùng Khả Lỵ đâu?"

"Ha~ Đã chiều rồi sao? Thời gian trôi qua thật nhanh a."

Nhìn như rất dài nhưng thật ra vô cùng nhanh, hắn cũng không cần phải cắt từng miếng gỗ sau đó dán chúng lại với nhau.

"Hô~ Bắt đầu thôi."

"Ân."

Cứng rắn giống như sắt thép thân gỗ theo Nguyễn Thái xoa bóp, từng chút một chậm rãi mềm hóa.

Chỉ dùng một thời gian một tháng liền có thể chế tạo một chiếc thuyền mới, hơn nữa chất lượng cũng không tệ, có thể thấy Nguyễn Thái nghịch thiên cỡ nào! (đọc tại Qidian-VP.com)

Laa~ (Ân.)

Chỉ cần dựa vào [Mềm Hoá Dịch Bùn] liền có thể nhẹ nhõm uốn nắn, tạo hình rồi.

Mặc dù cũng chỉ có thể tạo ra một chiếc thuyền nhỏ nhưng tính đâu vào đấy thì chiếc thuyền mới này không chỉ tốt hơn thuyền cũ của hắn.

Thể tích còn lớn hơn một chút, đầy đủ hắn xây dựng thêm một chút khu vực rồi.

-----

"Ân, dài cỡ tầm 20 mét, rộng 7-8 mét, cao hơn 10 mét hẳn là có thể đem nguyên liệu lợi dụng sạch sẽ."

Trong lòng hô to.

Đương nhiên đầu bùa cũng không phải đèn đã cạn dầu, cường tráng thân thể mang tới cường đại lực lượng để nó thành công gượng chống đầu kìm thế công.

Nói thì ngắn nhưng thời gian thì vô cùng dài, sau khi đem một đoạn cuối khúc gỗ bóp chặt lại đã là hơn vài tiếng sau.

Lau lau trên trán mồ hôi, cảm nhận nóng gắt nhiệt độ đã dịu đi rất nhiều, lúc này Nguyễn Thái mới lấy lại tinh thần, hà một hơi, thì thào:

Đáng tiếc đầu kìm đã dự phán trước dự phán của nó, nhanh nhẹn nâng người lên, đỡ lấy đầu búa trầm trọng một kích.

Mà hai con bọ này giống như phát điên vậy, không ngừng nâng người lên, phát khởi tiến công.

Lại dây dưa một hồi, cả hai liền lùi lại, hồi phục thể lực một chút, tiếp đó bắt đầu một vòng mới cảm xúc mạnh mẽ t·ấn c·ông.

Huống chi Nguyễn Thái chỉ dùng mấy ngày liền có thể xây được cái này cảng xuống nước cũng đã khá lắm rồi.

"Tốt, tốt, trước tiên trở về đã, thời gian cũng không còn sớm."

"Ân, ân." (x2)

Nhẹ nhếch mép, Nguyễn Thái cười nhạt, nói:

Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái lần nữa nhếch miệng lên, vui vẻ dắt lấy Khả Lỵ tay nhỏ, ôm chặt Sopia thân mềm, hừ hừ ca khúc, sải bước rời đi.

Nhìn xem trước mặt nằm ngổn ngang hơn một trăm căn gai nhọn, Nguyễn Thái nhịn không được nhếch miệng lên cười.

Sau khi đi tới trong cảng, Nguyễn Thái không nhanh không chậm đem [Cây Sắt Khổng] từ trong balo lấy ra.

Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy hình ảnh trước mắt, khuôn mặt nhịn không được co rút lại vài cái.

"Hô~ Xong." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bất quá nói đi nói lại, hai con bọ này chiến đấu nhìn thật đã ghiền.

Hai con lớn chừng nắm tay côn trùng, mày sắc vàng nhạt, có hình dạng giống như bọ cánh cứng, hơi khác chính là trên đầu sừng nhọn biến thành trầm trọng, giống như độn khí.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Đóng thuyền