Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 139: Xuất phát!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Xuất phát!


Hắn liền hưng phấn kéo lấy hai người, hào hứng chạy tới cảng thuyền.

Nếu như nói hai lần trước áp s·ú·c cảm giác đau là 10 cùng 100, thì lần này đau đớn là 10000!

Hơi ngây người một hồi, Nguyễn Thái mới lấy lại tinh thần, hai mắt sáng lên, hô nhẹ:

Nguyên bản điều điều hô hấp theo [Áp S·ú·c Pháp] khởi động chậm rãi gấp rút lên.

Từng đạo suy nghĩ mê hoặc không ngừng chảy vào đầu để cho Nguyễn Thái mê mang không thôi.

Cảm nhận thân thể tràn ngậo sức mạnh, Nguyễn Thái cũng không hề mải mai để ý.

Nhìn thấy Nguyễn Thái sắc mặt vui mừng, không ngừng cười to.

Vui vẻ ôm lên rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đi ra ngoài.

"Xuất phát!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ đợi bọt nước tan đi, một chiếc ngân sắc thuyền buồm liền đậu vào mắt ba người.

Cảm nhận được hai người nồng đậm cảm xúc quan tâm, Nguyễn Thái nhếch miệng cười nhạt, chắc chắn:

"Nhanh, nhanh, sự tình đã xử lý xong xuôi, tài nguyên cũng đã thu thập sạch sẽ, đã có thể xuất phát rồi!"

Rầm!!!

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng không có lưu luyến chút nào.

Không biết qua bao lâu.

"Ân? Ta đây là đang làm gì?"

"Thân thể của ta, ý chí của ta, các ngươi phải cố lên cho ta!! Phá!!!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nặng nề thuyền buồm ù ù vài tiếng liền từ trên lục địa hạ xuống mặt nước.

Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ nhe răng lên cười liền nhanh chóng nằm xuống, bắt đầu lần áp s·ú·c cuối cùng, cực hạn áp s·ú·c.

"Đương nhiên, yên tâm, không có vấn đề gì cả, chỉ hơi đau một chút mà thôi."

"Không được! Ta là ai? Ta là Nguyễn Thái, là truyền kỳ thám hiểm gia, làm sao có thể chịu thua trước thành công được!"

Ah!!!!!!!!

Toàn bộ thân thể, linh hồn của giống như tiến vào biển sâu, vụt một cái liền bị nặng nề áp lực đè ép, nén xuống.

Hắn vội vàng quay đầu quan sát.

Kích động cười to:

"Đi, đi, tiếp tục ăn tiệc."

Giống như hắn nói vậy, hẳn là... Chỉ hơi đau một chút thôi a?

Để cho Nguyễn Thái kiên định ý chia cùng dẻo dai nhẫn nại cũng không nhịn được nữa.

"Ah~ Xuất phát!"

Nếu như hắn ngất đi thì cũng không cần chịu đau đớn như vậy nữa, có thể an tâm ngủ một giấc.

Đem sự tình của mình dặn dò cho hai cái nhóc con, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đều không hẹn mà cùng lộ ra b·iểu t·ình lo lắng.

Không chờ hai nàng hỏi tiếp, Nguyễn Thái nhẹ nhàng xoa hai người đầu nhỏ một cái nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lòng không ngừng suy nghĩ bây giờ liền có thể ngất đi thì tốt biết mấy.

Mang theo đối với kế tiếp mạo hiểm chờ mong, Nguyễn Thái mang theo hai cái hưng phấn không ngừng kêu lên rắn nhỏ cùng Khả Lỵ, không nhanh không chậm lên thuyền.

Bất quá cảm xúc của Nguyễn Thái đang vô cùng vui sướng, không có để ý bên cạnh mình lúc nào đã có thêm một người một rắn.

"Thật, thật 1000% hơn nữa thời gian cũng sẽ không kéo dài quá lâu, dài lắm cũng nửa tiếng là cùng, các ngươi yên tâm a."

"Hô~ May mà không sao, kém chút doạ ngất Khả Lỵ rồi."

Đau như muốn xé tim gan để cho hắn ngoại trừ đau thì cũng không nghĩ được cái gì khác, chỉ có thể không ngừng thô trọng thở dốc, gầm thét gào lên, phát tiết.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Thái vội vàng cảm nhận thân thể của mình, cảm nhận được từ trong linh hồn đến cơ bắp sung mãn lực lượng, Nguyễn Thái cũng không nhịn được nữa.

"Ha~ khụ khụ~ "

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng không có nói gì nữa, nhẹ gật đầu một cái liền chậm rãi lùi ra xa.

"Thật chờ mong a~"

Nghe được Nguyễn Thái không đáng tin cậy trả lời, rắn nhỏ nội tâm không chắc, mở miệng kêu lên:

Đưa tay ôn nhu xoa hai người đầu nhỏ, Nguyễn Thái tiếp tục nói:

Phừng phực cháy lên.

Lại ăn uống no nê thêm một trận, Nguyễn Thái liền vội vàng mặc vào quần áo, nhanh chóng đem đồ vật thu thập sạch sec.

"Ân."

Nói thì nói như thế nhưng hai người khuôn mặt không hề có một tia ghét bỏ nào, ngược lại híp mắt lại hưởng thụ Nguyễn Thái truyền đến nóng bóng hormone.

Thậm chí hắn còn từng xuất hiện suy nghĩ buông bỏ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Đau! Quá đau! Thật cmn đau!

Đau đớn gầm lên một tiếng, toàn thân bắt đầu vặn vẹo, vùng vẫy, hi vọng thông qua phương thức như vậy hòa dịu một chút đau đớn.

"Thành công! Ta thành công rồi! Hahaha..."

Nguyễn Thái chậm rãi ra hai mắt, không tự chủ được thì thào một câu:

Hắn đã ở trên hòn đảo này quá lâu, vòng quay bánh lái nên bắt đầu chuyển động.

Giống như cơ thể của hắn đang tự chủ hô hấp vậy!

Ngẩng đầu nhìn xem treo cao nóng mặt trời lại nhìn phương xa mênh mông biển lên.

"Sẽ không có chuyện gì chứ?"

Lo lắng nhìn xem Nguyễn Thái cởi sạch quần áo trên người, chỉ để lại một cái quần cộc.

Hai mắt lấp lóe, trong lòng vô cùng chờ mong.

Khi vừa nghĩ tới chính mình cố gắng như vậy, thành công chỉ trong tầm tay liền bị chính mình bỏ lỡ vụt mất, Nguyễn Thái mới giật mình tỉnh giấc, không cam lòng gào to:

"Tốt, ta muốn bắt đầu."

-----

Nguyễn Thái tự tin: (đọc tại Qidian-VP.com)

Laa~? (Thật không có chuyện gì sao?)

Đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến hai tiếng quan tâm âm thanh, Nguyễn Thái không kịp phản ứng, sặc bọt vài cái.

Hô~ hô ~

Đau như muốn xé tạc hết toàn bộ mọi thứ, từ thân thể đến linh hồn, từ làn da đến n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.

Long lanh mắt to lo lắng không thôi nhìn hắn.

"Đúng rồi, ta đang tại áp s·ú·c thuộc tính!"

Liên miên đau đớn để cho Nguyễn Thái bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Đưa mắt nhìn xem trước mặt mới tinh, tràn ngậo cảm giác kiên cố [Tiến Lên Hào] trong ngực Nguyễn Thái giống như đốt lên một ngọn lửa.

Theo Nguyễn Thái kiên định ý chí không ngừng tiến tới, trong cơ thể của hắn giống như có vật gì tan vỡ, rắc rắc kêu lên.

Nhìn xem Nguyễn Thái sung mãn cùng với mượt mà thân thể, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ lúc này cũng không có tâm tư thưởng thức bọn chúng mị lực tư thái.

Từng thớ làn da, bắp thịt, mạch máu, xương cốt, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g... Lấy mắt thường có thể thấy không ngừng phập phồng lên xuống, giống như...

Laa~! (Quá tốt rồi, Ala không có xảy ra chuyện gì!)

Khả Lỵ điềm đạm nhìn hắn một hồi, nhu nhu hỏi:

Rắc ~ rắc ~

Hắn cũng không chần nữa, nhẹ nhàng đưa tay lên, dùng sức thả ra chốt mở.

To lớn trọng lượng đột nhiên đập xuống để cho nhấp nhô nước biển ầm vang nổ tung.

Khuôn mặt đỏ bừng, dữ tợn cắn chặt hàm răng, khe khẽ rên rỉ vài tiếng, cố gắng nén xuống đau đớn, không để cho mình kêu ra.

Nguyễn Thái đây?

Chuẩn bị xong xuôi, Nguyễn Thái đưa mắt nhìn xem cách đó không xa hai cái nhóc con.

Nhìn xem trước mắt hai cái nhóc con mặt mũi tràn đầy vui vẻ nhưng trong mắt lại tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.

Chương 139: Xuất phát!

Cực hạn xé rách cùng đau đớn để cho Nguyễn Thái nhịn không được sắc mặt nhăn lại.

Nghe tới có thể hạ thuyền xuất phát rời đi hòn đảo nhỏ này.

"Ân, hơn nữa vừa mới xong đây, lại ăn nữa bụng nhỏ liền no bể a."

"Nếu không thì nằm xuống nghỉ một chút? Dù sao thì nằm xuống liền không còn cảm thấy đau đớn nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Thái bất giác liền thu liễm lại cảm xúc, nhàn nhạt cười nhẹ:

Laa~ (Thật là, người Ala hôi muốn c·hết, còn ôm chặt như vậy.)

Laa~! (Xuất phát!)

"Yên tâm a~"

Laa~ (Được rồi.)

Trong lòng rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng nhịn không được vui vẻ, mặt nhỏ cười lên:

"Cảm ơn các ngươi."

Laa~ (Hút~ Mỹ thực, ta tới đây.)

Đè xuống gấp gáp cảm xúc, Nguyễn Thái tinh tế quan sát chính mình tự tay chế tạo [Tiến Lên Hào].

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 139: Xuất phát!