Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chuong 141:[Rừng Tảo Hải Vực]
"Thành tựu? [Vùng Đất Mới]?"
Nghe được âm thanh quen thuộc Nguyễn Thái kinh ngạc sững sờ một chút.
Vội vàng mở ra giao diện nhìn xem.
[Vùng Đất Mới]
Phẩm chất: Lục
Giới thiệu: Một vùng đất mới đang chờ đợi ngươi khám phá, đến cùng là kinh động lòng người mạo hiểm hay là sinh mệnh cấm khu đây?
Công hiệu: + 5 điểm kỹ năng.
---
Đưa mắt nhanh chóng quét qua một cái, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi vui vẻ một chút.
Tuy công hiệu chỉ là cộng thêm vài điểm kỹ năng nhưng lại vô cùng thực dụng.
Hắn còn đang lo lắng làm sao kiếm được một chút điểm kỹ năng thăng cấp kỹ năng nữa đây.
Không nói hai lời, Nguyễn Thái nhanh chóng đem [Cảm Giác Cá] cùng [Cảm Xúc] thăng cấp một cái.
Vừa mới tới tay 5 điểm kỹ năng vụt một cái liền chỉ còn một điểm.
Bất quá hắn tiêu hao đổi lấy lợi tức căn bản không thể nào sánh được.
[Cảm Xúc] sau khi thăng cấp không chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc phức tạp hơn, khoảng cách còn kéo dài thêm một đoạn.
Có thể nó là tăng cường cực lớn.
Đã [Cảm Xúc] đề thăng lớn nhue vậy, còn [Cảm Giác Cá] thì sao?
Không cần nghĩ cũng biết thần kỹ này đề thăng so với [Cảm Xúc] lớn hơn rất nhiều.
Không chỉ tiêu hao khi sử dụng đại giảm, thậm chí hình ảnh quan sát được càng rõ ràng hơn, không như lúc trước chỉ nhìn thấy mờ ảo hình bóng.
Có thể nói là một lần đại thăng cấp.
Về phần 1 điểm kỹ năng còn lại, Nguyễn Thái hơi suy nghĩ một chút liền thở dài:
"Haizz~ Trước tiên liền giữ lại a, mặc dù có thể rút được thêm [Người Câu Cá] một cái kỹ năng, nhưng cũng có 50% thất bại, lại nói kỹ năng hiện tại đã đủ dùng rồi, không cần thiết tăng thêm, huống chi kỹ năng quý tại tinh mà không tại nhiều, cứ quyết định như vậy đi."
Nhẹ lắc đầu vài cái, Nguyễn Thái cũng không nghĩ nữa.
Cúi đầu xuống, nhìn thấy rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mặt nhỏ vui vẻ không ngừng nở nụ cười.
Hiển nhiên các nàng cũng giống như hắn, thu được thành tựu, cộng thêm 5 điểm kỹ năng mà vui mừng.
Chờ các nàng tiêu hao, sử dụng một chút thời gian, Nguyễn Thái cười nhẹ, nói:
"Tốt, đi ăn thôi."
Laa~
"Ân."
-----
Ngày hôm sau.
Thuyền nhỏ chậm rãi tiến lên, xuyên qua lam sắc mặt nước, tiếp cận mọc đầy lục sắc thực vật hải vực.
Theo thuyền nhỏ tiến vào hải vực mới, tâm tình của ba người bọn hắn cũng nhịn không được kích động lên một chút.
Cảm nhận được thuyền nhỏ tốc độ đột ngột chậm lại, giống như lâm vào vũng bùn.
Đưa mắt từ trên mạn thuyền nhìn xuống.
Nguyễn Thái phát hiện đáy thuyền lúc này đã bị dày đặc lục sắc tảo biển quấn chặt lấy, ngăn chặn lại thuyền nhỏ, để cho nó di chuyển vô cùng khó khăn.
Bất quá may mắn chính là đống này tảo xanh cũng không có cứng cỏi bao nhiêu, nhẹ nhàng bị thuyền nhỏ đè ép tiến lên.
Chỉ là tốc độ vô cùng chậm mà thôi, vấn đề không lớn.
Thấy vậy, trong lòng Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở ra mở hơi:
"Hô~ Cũng may thuyền nhỏ có thể bình ổn tiến lên, bằng không cũng chỉ có thể từ bỏ tiến vào hải vực này rồi."
Nhìn xem mọc xuyên mặt nước rậm rạp xanh lục tảo biển, Nguyễn Thái trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu thì thào:
"Ân, hải vực này đâu đâu cũng là lục sắc tảo biển, liền gọi nó là [Rừng Tảo Hải Vực] a."
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh hai cái nhóc con, nhìn thấy các nàng sáng long lanh mắt to, Nguyễn Thái nhẹ xoa các nàng đầu nhỏ, nói:
"Kế tiếp ta liền muốn xuống dưới nhìn xem một hồi, các ngươi cẩn thận một chút a, nếu có nguy hiểm thì nhanh chạy vào bên trong, chờ ta trở lại."
Nghe được Nguyễn Thái dặn dò, rắn nhỏ nhẹ giương đầu, đuôi nhỏ vỗ vỗ:
Laa~ (Ala ngươi cũng không phải không biết bản lĩnh của ta cùng với Khả Lỵ, ngươi cứ yên tâm a.)
Khả Lỵ nhu nhu tán đồng:
"Đúng vậy đó."
"Ta đi đây."
Nguyễn Thái cũng không nói gì thêm, chỉ nhếch miệng lên cười một cái liền thả người nhảy xuống, chui qua mặt nước.
Đối với rắn nhỏ cùng Khả Lỵ trong lòng hắn vô cùng yên tâm, đừng nhìn các nàng nhỏ nhắn, xinh xắn như vậy mà khinh thường.
Trải qua Nguyễn Thái hơn một tháng tự tay huấn luyện thực chiến, sức chiến đầu của các đã bay vọt về chất, đã không cần hắn lo lắng quan tâm.
Tủm!
Mát lạnh nước biển chớp mắt một cái liền bao phủ toàn thân, cực thấp nhiệt độ để cho Nguyễn Thái nhịn không được run nhẹ một cái.
"Tê~ Thật lạnh"
May mắn hắn quen thuộc khởi động nóng người trước khi xuống nước, bằng không lấy nước biển cực lạnh nhiệt độ chênh lệch, đã đầy đủ cho cơ bắp của hắn co rút mấy lần rồi.
Hơi thích ứng một hồi, Nguyễn Thái chậm rãi mở mắt ra, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Đập vào mắt hắn là một đống dài không biết bao nhiêu, từ phía dưới thâm trầm đáy biển kéo lên thẳng trong xanh mặt nước tảo biển.
Rung động hơn chính là, đống này khổng lồ rừng tảo, đâu đâu cũng có!
Lít nha lít nhít, giống như vô cùng vô tận.
Mỹ lệ mà thần bí, cuồng dã mà xinh đẹp.
Nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy, tâm thần Nguyễn Thái không khỏi giật lên vài cái.
Mặc dù khi ở trên thuyền nhỏ đã có dự đoán trước nhưng hắn không ngờ khi chính mình tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn nhịn không được ngây người trong phút chốc.
Quá rung động!
Mỗi cây tảo biển khổng lồ dài đến bao nhiêu mét?
Một ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét... Thậm chí có thể hơn mười ngàn mét!
Chỉ nghĩ thôi, trong lòng Nguyễn Thái liền rạo rực không thôi.
Quá hùng vĩ!
Bất quá Nguyễn Thái rất nhanh liền lấy lại tinh thần, lần này xuống nước cũng không phải ngắm cảnh mà là tìm hiểu thông tin, thuận tiện nhìn xem có tài nguyên gì tốt không.
Chỉ quét mắt một vòng, tuy không có phát hiện cái gì siêu phàm tài nguyên, nhưng trong lòng Nguyễn Thái lại vô cùng hài lòng.
Cáic khác không nói, chỉ nói riêng tài nguyên thì [Cuồng Bạo Hải Vực] kém xa hơn rất nhiều so với [Rừng Tảo Hải Vực].
Không chỉ sinh vật phong phú hơn, ngay cả các loại thủy thực cũng nhiều hơn rất nhiều.
Nguyễn Thái chỉ nhìn một cái liền vô cùng ngứa tay, tính toán đi lên thu thập một chút.
"Nhiều tài nguyên như vậy không thể thu thập ngay bây giờ được, đáng tiếc~"
Chỉ có điều hắn vô cùng rõ ràng mục đích của chuyến này, chỉ có thể trong lòng tiếc nuối than một tiếng.
Bất quá rất nhanh hắn cũng sẽ không còn than thở nữa, ngược lại hai mắt trợn to, sáng lên, nhìn chòng chọc vào cách đó không xa... Cây... trúc???
"Cmn!"
Nhìn thấy cái kia là đồ vật gì, Nguyễn Thái không khỏi kinh ngạc, trong lòng kinh động hô to.
Phát!!!
Lần này phát cmn tài rồi!!!
Nén xuống kích động tâm tình, Nguyễn Thái vội vàng xoay người bơi lên mặt nước, nhanh chóng leo lên thuyền.
Nhìn thấy Nguyễn Thái trở về, rắn nhỏ không kịp chờ đợi, hỏi thăm:
Laa~? (Thế nào Ala? Cảnh tượng dưới nước như thế nào?)
Khả Lỵ hỏi:
"Có phải hay không rất đẹp a?"
Nhìn thấy hai người thần sắc chờ mong, Nguyễn Thái hơi hơi bình phục cảm xúc một chút.
Nhếch miệng lên cười, không nhanh không chậm trả lời:
"Ân, hình ảnh dưới nước vô cùng mỹ lệ, có rảnh ta liền mang các ngươi đi nhìn một chút."
Dừng một chút, Nguyễn Thái tiếp tục nói:
"Bất quá bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, đó chính là câu cá!"
Nhìn thấy rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nghi hoặc ngoẹo đầu nhìn mình, Nguyễn Thái một bên mặc vào quần áo, một bên điều khiển thuyền nhỏ chậm rãi tiến về phía trước.
Giải thích:
"Ta ở dưới quan sát được..."
Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nghe được Nguyễn Thái nói ra nội dung, hai cái nhỏ nhắn mặt nhỏ kích động đỏ bừng lên, vui vẻ kêu lên.
Laa~! (Vậy còn chờ gì nữa! Mỹ thực ta tới đây)
"Không nghĩ tới lại còn có thú vị như vậy thực vật, thật chờ mong a."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.