Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Mỹ thực
Phủi phủi tay, đem đồ vật thu thập sạch sẽ, Nguyễn Thái ngoảnh đầu sang nhìn xem đang bận rộn hai cái nhóc con.
Cũng không cần hắn trợ giúp cái gì, hai người rất nhanh liền đem cao lớn, khổng lồ rùa đen an bài đâu vào đấy.
Nhìn xem to lớn cự vậtlúc này đã bị một đống to lớn thực vật trói chặt thành bánh trưng.
Nguyễn Thái hài lòng cười cười, hướng hai cái nhóc con chậc lưỡi cảm thán:
"Ân, nhanh như vậy liền đem nó chế phục rồi? Chậc chậc~ Lợi hại!"
Phải biết, đây chính là lớn gần ba mươi mét cự vật a.
Thể tích đều nhanh lớn bằng thuyền nhỏ rồi, kinh khủng cỡ nào.
Cũng may ba người bọn hắn cũng không phải người bình thường, hơn nữa mỗi ngày đều chú tâm rèn luyện cho nên năng lực thực chiến cùng năng lực hành động vô cùng xuất sắc.
Chỉ là một con hơi lớn rùa đen, ngay cả năng lực đặc thù cũng không có, ân, ngoại trừ sức mạnh rất lớn ra thì không còn gì khác.
Đối với loại này tứ chi phát triển cự vật, Nguyễn Thái đã đem một đống phương pháp đối phó dạy cho hai người, cho nên rắn nhỏ cùng Khả Lỵ chỉ hơi cật lực động thủ một chút liền đem rùa lớn bắt lại.
Laa~? Laa~ (Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn nhìn ta với Khả Lỵ là ai? Chút chuyện nhỏ này, vài phút liền xong.)
Nghe được Nguyễn Thái khen ngợi âm thanh, rắn nhỏ vui vẻ giương giương đầu nhỏ, đắc ý kêu lên.
Khả Lỵ cũng bị rắn nhỏ lây nhiễm tâm tình, trên đầu hoa nhỏ biến thành trong suốt lam sắc, vui mừng cười lên:
"Hừ ~ hừ ~ Dù sao mấy tháng nay rèn luyện cũng không phải để trưng a."
Laa~! (Đúng đó, đúng đó!)
Nhìn xem hai cái nhóc con ngươi một lời, ta một lời giống như đang tranh công, hướng mình khoe khoang, Nguyễn Thái cũng không nhịn được nhếch lên khóe miệng, liên tục gật đầu:
"Ân, ân, các ngươi lợi hại nhất."
Tiếp đó hắn liền đưa ra mình tội ác bàn tay, xoa nắn hai người đầu nhỏ vài cái, ôn nhu nói:
"Các ngươi chắc hẳn cũng đã mệt lắm a, đi nghỉ ngơi trước đi, chờ ta xử lý xong con rùa đen này liền nấu cơm."
Cảm nhận trên đầu ấm áp bàn tay, lại nghe được Nguyễn Thái ôn hòa, quan tâm giọng nói.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng không còn nói nữa, nhu thuận gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười lên:
Laa~ (Tốt a~ Bất quá ngươi phải nhanh một chút a, ta đều nhanh đói dẹp bụng rồi~ hi hi ~)
"Ân đâu, ân đâu, câu được con rùa này rất mệt a."
"Được rồi, được rồi, nghe các ngươi, ta sẽ nhanh chóng xử lý xong, các ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Khoát khoát tay đuổi đi hai người, Nguyễn Thái không nhanh không chậm dời ánh mắt xuống, cẩn thận quan sát con này rùa đen.
---
[Rùa Khổng Lồ]
Phẩm chất: Trắng
Cấp bậc: 3 ⋆
Giới thiệu: Một con bình thường rùa biển sau khi hấp thụ một chút năng lượng đặc thù liền xảy ra không thể nghịch biến hoá, ân, ngoại trừ làn da biến đen ra thì cũng không còn gì khác.
Công dụng: Có thể ăn.
---
Nói sao ta?
Hmmm...
Trầm tư vài giây đồng hồ, sọ não Nguyễn Thái không khỏi đau đớn một chút.
Con [Rùa Khổng Lồ] này ngoại trừ thể tích to lớn ra thì ngay cả một cái công dụng đặc biệt cũng không có.
Cũng may, khuyết điểm của nó đồng thời cũng là ưu điểm của nó.
Thể tích lớn đồng nghĩa với việc thịt nhiều a!
Mặc dù hương vị cũng không quá ngon, nhưng ít nhất cũng không quá tệ, có thể vào thực đơn.
Nhưng vấn đề là...
Đây là gần ba mươi mét rùa biển a!
Chỉ riêng thể tích của nó thôi cũng là một vấn đề rồi.
Vắt óc suy nghĩ một hồi, Nguyễn Thái chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
"Haizz ~ Đau đầu a."
Vỗ vỗ đầu vài cái, hắn cũng không còn xoắn xuýt vấn để này nữa.
"Ầy~ Không nghĩ, trước tiên động thủ đã lại tính."
Tốn một chút thời gian mà thôi, vấn đề không lớn.
Huống chi, dựa theo sức mạnh hiện tại của hắn cùng với sắc bén dao phay, muốn đem con rùa lớn này xử lý xong xuôi cũng không khó khăn gì cả.
Ân, có thể tại trước khi tời tối, kết thúc công việc.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Thái liền xoắn tay áo lên, nhẹ nhàng nhảy xuống, bắt đầu công việc đồ tể.
Vẫn quy củ cũ, trước tiên cho nó một cái c·h·ế·t không đau lại tính.
...
Thời gian không biết qua bao lâu, theo màn đêm dần dần buông xuống.
Lúc này Nguyễn Thái cũng đã xử hoàn tất công việc, vội vàng tẩy rửa một cái liền ngựa không ngừng vó, bắt đầu nấu ăn.
Theo nóng bỏng hoả diễm chập chùng nhảy múa, từng đợt thơm ngào ngạt hương thịt không bị khống chêa, bắt đầu phiêu trán trong không khí.
Hai mắt mở to, nhìn chòng chòng vào trên bếp to lớn nồi mai rùa, bụng nhỏ của Sopia không nhịn được mà kêu lên.
Ùng ~ ục ~ ục ~
Cảm nhận dạ dày không ngừng sôi trào, rắn nhỏ cũng không nhịn được nữa, chờ mong nhìn xem Nguyễn Thái:
Laa~? (Có thể ăn được chưa Ala?)
Ùng ục~ ục ~
Nàng vừa nói xong, Khả Lỵ bên cạnh cũng không chịu thua kèm, bụng nhỏ ùng ục kêu lên.
Khiến cho Khả Lỵ ngường ngụng cúi mặt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ta... Ta cũng đói..."
Nhìn xem hai người phản ứng khả ái, Nguyễn Thái nhịn không được cười lên, trêu chọc:
"Ha ~ ha~ Hai cái quỷ tham ăn."
Vuốt vuốt hai người đầu nhỏ, hắn tiếp tục nói:
"Các ngươi trước tiên liền ăn cái này a, còn món này phải chờ thêm một chút nữa mới được, bằng không hương vị sẽ kém đi rất nhiều."
Nói xong, Nguyễn Thái liền nhẹ nhàng gỡ xuống bên cạnh đã chín vàng óng ánh xiên thịt nướng.
Đến nỗi là thịt gì?
Cái này còn cần nói sao?
Hôm nay thu hoạch nhiều thịt rùa như vậy, không ăn chẳng lẽ để trưng?
Cmn! Trừ đi n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cùng xác rùa thì đống thịt này cũng phải nặng gần chục tấn chứ ít.
Cũng may balo hệ thống ra sức, cho nên Nguyễn Thái liền cười không ngậm được miệng, đắc ý thu vào đồng này phong phú thịt rùa.
Tiếp đó chính là hình ảnh hiện tại.
Một nồi canh thuốc rùa lớn!
Khong nói cái này, trở lại mạch truyện.
Hai cái nhóc con bụng đã đói mốc meo, nhìn thấy Nguyễn Thái đưa tới thịt nướng, hai người liền vội vàng đưa tay tiếp lấy, tiếp đó nhanh chóng cắn một ngụm.
Laa~ (Bẹp~ Hương vị cũng không tệ lắm, dai dai, chất thịt căng đầy.)
"Ân đâu, mặc dù không ngon bằng phía trước mất món mỹ thực kia, nhưng ăn cũng vô cùng ngon."
Vui vẻ nhìn xem hai cái nhóc con ăn miệng đầy dầu mở, hắn mới hài lòng đưa ánh về.
Nhìn xem không ngừng sôi trào nước nóng, Nguyễn Thái nhắm mắt lại, nhẹ ngửi trong khí đậm đà hương thơm cùng mùi thuốc.
"Lại thêm hai phút nữa liền có thể ăn rồi."
Lẩm bẩm một hồi, thời gian rất nhanh lại trôi qua.
"Tốt, có thể ăn rồi."
Hai cái nhóc con nhanh chóng xử lý sạch trong tay thịt nướng, hai đôi bảo thạch mắt to lom lom nhìn xem nồi lớn, hoan hô kêy lên:
Laa~! (A! Cuối cùng cũng có thể ăn!)
"Lại không ăn nữa, ta liền c·h·ế·t đói rồi!"
Đem mai rùa bưng ra bàn, ba người bọn hắn cũng không nói nhảm nữa, nhanh chóng động đũa, tính toán thử xem cái này nấu mấy tiếng thang rùa ngon cỡ nào.
Liếm liếm khô khốc bờ môi, Nguyễn Thái nhẹ nhàng múc ra một muỗng nóng hỏi nước canh, cẩn thận đưa vào miệng, phẩm vị một phen.
!!!
Một loại ấm áp mà thanh thoát hương vị chậm rãi lấp đầy đầu lưỡi, nhanh chóng xung kích vị giác của hắn.
Nguyễn Thái kinh ngạc trợn mắt lên.
"Cmn! Hương vị ngon như vậy!"
Đậm đà hương thịt cùng với nồng đậm mùi biển cả kết hợp lại với khổ khổ thảo dược, không chỉ khiến cho mùi tanh trong thịt mất hết, còn khiến nước canh xuyên qua dày đặc biểu bì, hòa quyện lại với nhau, tạo thành một món thượng hảo mỹ thực.
Ực~
Nhanh chóng thu hồi cảm xúc, Nguyễn Thái nhinn không được mà nhấp nhô yết hầu một cái, thèm thuồng nhìn xem mỹ thực trước mặt.
Còn chờ gì nữa, ăn a!!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.