0
Nhìn thấy Nguyễn Thái một mặt mệt mỏi, trải qua một phen cực lực, cuối cùng mới đem cự vật dưới nước câu lên.
Hai cái nhóc con hai mắt không tự chủ được trợn to, phấn khích kêu lên:
"A~ Thành công, thành công rồi!"
Laa~! (Oa ~ Thật to!)
Hai cái tinh xảo mặt nhỏ kích động ửng hồng lên, sùng bái nhìn chằm chằm trước mặt to lớn bóng lưng.
Đáng tiếc, không chờ hai người nói cái gì, Nguyễn Thái thoải mái cười dài một hơi liền ngã bịch xuống sàn.
Vui mừng không khí cứ thê liền khựng lại, khiến cho hai cái nhóc con không biết làm sao.
Ara~?
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngây ngốc nhìn nhau vài giây đồng hồ rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mới phản ứng trở lại.
Giật mình kêu lên:
Laa~! (Ala!)
"Nguyễn Thái!"
Tiếp đó hai người liền dùng tốc độ thật nhanh chạy tới trước người Nguyễn Thái, hốt hoảng kiểm tra một phen.
Cũng may rắn nhỏ là 'Bác sĩ' vội vàng kiểm tra một hồi liền thở phào một hơi.
Lo lắng thần sắc cũng nhẹ nhõm buông lỏng xuống.
Laa~ (Hô ~ Ala không có chuyện gì, chẳng qua là thể lực hao hết mà ngất đi thôi, chỉ cần ngủ một hồi liền tỉnh dậy.)
Nghe vậy, Khả Lỵ mặt nhỏ cũng nhẹ nhàng buông xuống, vuốt vuốt lồng ngực, may mắn hô nhẹ:
"May mà Nguyễn Thái không có xảy ra chuyện gì."
Laa~? (Ầy ~ Trước tiên mặt kệ hắn a, bây giờ nên xử lý đồng này như thế nào?)
Nhỏ nhắn xinh đẹp khuôn mặt đi theo Sopia đuôi nhỏ chỉ chỉ phương hướng, Khả Lỵ hai mắt nhịn không được trừng to.
"Ah ~ ?!!"
Lúc này nàng mới phản ứng trở lại, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Đúng nga, vỡ vụn sàn gỗ cùng với trước mặt cự vật cần hai người xử lý một phen!
Rắn nhỏ xoa xoa đầu mình một hồi, nhẹ nhàng nói:
Laa ~ (Trước tiên chúng ta đem Ala khiêng vào trong, lại xử lý con cự vật này, về phần boong thuyền thì để hắn nhức đầu a.)
Khả Lỵ gật gù đồng ý:
"Ân đâu, ngươi nói có lý, cứ quyết định vậy đi!"
Cứ thế, hai cái nhóc con liền bắt đầu bận rộn, lu bù lên.
Chỉ dùng vài chục phút liền đem chiến trường quét dọn sạch sẽ.
Lau lau mồ hôi trên trán, hai người không hẹn thở dài một hơi, mệt mỏi kêu lên:
"A ~ Cuối cùng cũng xong~"
Laa~! (Hô ~ Mệt quá a!)
Trải qua dài đằng đẵng cùng với kích động một đêm, sau khi xử lý sự tình xong xuôi, hai người lúc này cũng đã mệt mỏi không thôi.
Cũng không làm gì nữa, vội vàng quay người chạy vào bên trong, nhảy một cái liền chui vào Nguyễn Thái lòng ngực, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
-----
Không biết qua bao lâu.
Ân ~ ? Đây là đâu?
Khẽ rên một tiếng, Nguyễn Thái trù trù chậm rãi mở mắt ra, ngây người trơ mắt một hồi mới lại tinh thần.
Đúng! [Tảo Mực] !!
Trong lòng hưng phấn vừa nhảy lên liền quét sạch cảm giác mệt mỏi cùng uể oải, khiến cho nội tâm của hắn phấn chấn bừng bừng cháy lên.
Bất quá cảm nhận được trong ngực hai cái mềm mại xúc cảm, Nguyễn Thái vô cùng lý trí, đè nén lại cảm xúc bùng nổ, chậm rãi xê dịch thân thể, nhẹ nhàng đứng rời đi.
Boong thuyền.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt hắn là loang lổ vỡ vụn sàn gỗ.
Nhìn tới đây, trong lòng Nguyễn Thái nhức nhói không thôi, che tim thì thầm:
"Cmn! Thuyền của ta a!"
Cuộn trào ký ức lúc này giống như nhận được tín hiệu, nhao nhao ùa về.
Nhớ tới đêm qua từng căn, từng căn to lớn xúc tu giống như liên miên mưa phùn, điên cuồn công kích đáy thuyền, cuối cùng lại phạm ngu xuẩn, bị hắn thành công câu lên bờ.
Một loại vừa vui vừa buồn, cảm xúc phức tạp để cho Nguyễn Thái nhăn nhó không thôi.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, thỏa mái cười lên:
"Ha ha ~ Ta vậy xoắn xuýt vấn đề này."
Nguyễn Thái cười nhạt chế nhạo mình vài cái.
"Nguyễn Thái a Nguyễn Thái, ngươi lui bước."
Nhẹ lắc đầu vài cái, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu suy nghĩ nên xử lý tình trạng trước mặt như thế nào.
[Tảo Mực] thì phải chờ hai cái nhóc con tỉnh dậy đã lại tính.
Bây giờ quan trọng hơn chính là boong thuyền bị đập nát.
Hồi tưởng lại [Tảo Mực] cái kia cuồng phong bão tố công kích, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi nghĩ lại mà sợ.
Cmn, may mà hắn cơ trí, khi chế tạo thuyền nhỏ, bởi vì lo lắng có sinh vật cường đại đánh xuyên đáy thuyền vấn đề, cho nên hắn liền quyết định tăng thêm ván gỗ mật độ.
Bằng không, boong thuyền chính là đáy thuyền hạ trạng.
Nhanh chóng thu hồi nỗi lòng, Nguyễn Thái ngẩng đầu nhìn xem rậm rạp rừng cây, để cho ấm áp ánh nắng chiếu vào trên mặt mình.
Vui mừng cười lên:
"Lần này vẫn là ta thắng!"
Quay người nhìn xem sau lưng của gỗ, Nguyễn Thái ôn nhu nở nụ cười, lẩn bẩm:
"Cho nên, tiếp tục tiến lên a, hành trình của ta, không, của chúng ta mới đúng, xuất phát!"
(Bộ này cứ như vậy liền kết thúc a, mặc dù đầu voi đuôi chuột, cũng không được hoàn mỹ cho lắm, nhưng ta vẫn phải vẽ lên một dấu chấm tròn, dù sao, có kết thúc thì mới có khởi đầu, không phải sao?
Hơn nữa, hành trình của chúng ta có lẽ đã có kết thúc, nhưng hành trình của Nguyễn Thái chỉ là vừa mới bắt đầu, hơn nữa mạo hiểm của bọn hắn chắc chắn sẽ đặc sắc hơn dưới ngòi bút của ta, mặc dù còn có thể viết thêm một chút, dài một chút, nhưng ta cảm thấy, thôi được rồi, có lẽ nên nói lời chia tay.
Tạm biệt, không đúng, phải nói là hẹn gặp lại 'ngươi' trong tác phẩm sau của ta, hắc hắc ~ dù sao cũng phải có kỷ niệm một chút (spoil một chút).
Cuối cùng là xin lỗi cùng hẹn gặp lại các đọc giả đã ủng hộ ta, chờ mong tác phẩm thứ hai của ta a, Người câu cá.)