Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Con mồi, thợ săn?
Nhưng bóng đen giống như còn chưa chơi chán, thỉnh thoảng dừng lại thân hình, nhìn xem giun biển hao hết trong người không khí, không thể không nói lên hít một hơi, lại bị vô tình nước mưa đánh xuống, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
"Hít ~Hô~ Thật lạnh, bất quá không sao, như vậy mới thú vị chứ."
"Tê~ S...Sopia... Ngươi đang làm gì vậy!"
"Bất quá thời tiết như vậy cũng tốt, thích hợp câu lên một chút biển sâu hải sinh, hi vọng lần này thuận lợi a."
Nói xong, hắn liền tức giận đùng đùng, bắt đầu đánh trả.
Nổi lên, b·ị đ·ánh xuống, lại nổi lên, lại b·ị đ·ánh xuống, hai bộ động tác không ngừng tái diễn, khiến cho giun biển phen cử động này tại dưới mặt nước vô cùng hút mắt, để cho nó đi vào thợ săn tầm mắt.
"Hô~ Nên đi câu cá."
Nói cho cùng thì nó vẫn chỉ là một con giun biển mà thôi, cố gắng chạy trốn như vậy, đủ để thấy d·ụ·c vọng cầu sinh của nó cường đại đến cỡ nào, lại vài phút trôi qua, thể lực của nó cũng đã bị hao hết, chỉ có thể tượng trưng vùng vẫy vài lần liền bất động nằm xuống, mặc kệ bản thân bị cuồn cuộn sóng biển cuốn trôi.
La~
"Ân, đã tiêu hóa xong rồi sao, nên làm nóng người rồi."
Đem Sopia nhẹ nhàng để lên giường, sờ sờ nàng bóng loáng mềm mại đầu rắn một hồi, hắn liền thở ra một hơi, quay đầu rời đi.
Bây giờ cũng chỉ mới qua buổi trưa, nhưng bầu trời vô cùng âm u, mây đen đầy trời, Nguyễn Thái ngẩng đầu lên nhìn xem một chút, liền chậc lưỡi than.
Không khỏi hốt hoảng, lắc lư thân thể càng thêm lợi hại, để cho chậm như sên bò tốc độ đề thăng lên rùa bò tốc độ, nhưng so tốc độ với đạo bóng đen kia vẫn là phí công, khoảng cách hai bên không ngừng rút ngắn, không tới vài chục giây liền sẽ bị nó đuổi kịp.
Không tới chốc lát, một bàn vài chục kg thịt cá liền biến mất hoàn toàn.
Boong thuyền.
Mà Sopia trải qua một trận ăn uống no nê đã không chút sức lực nào, chỉ có thể mặc hắn ôm lên để lên giường.
Đơn sơ quần lá vô cùng thông thoáng, Sopia không chút ngăn trở nào, dễ dàng chui xuống, chuẩn bị thưởng thức buổi trưa mỹ thực.
Ầm! Đùng !
Hơi thì thào một câu, hắn liền dùng sức vung ra cần câu, lưỡi câu xé rách mưa giông bão tố, giống như một đạo phi kiếm thẳng tiến không lui, chui vào ầm ầm màn mưa, tiếp đó chậm rãi chìm xuống mặt nước, nhìn thấy mồi giả rơi xuống, hắn liền theo thói quen đưa tay trái lên, điều chỉnh nón lá một chút,
Thời gia tại bóng đen chậm rãi đùa giỡn giun biển cứ thế trôi qua vài phút, mà khoảng cách hai bên đã không tới mười mét, chỉ cần bóng đen hơi dùng sức liền có thể bơi tới trước mặt giun biển, một ngụm cắn xuống, kết thúc giun biển con mồi vận mệnh.
"Ợ~ Chờ tiêu thực một chút liền ra ngoài câu cá, hắc, không biết thời tiết tốt như vậy sẽ câu lên được cá lớn gì đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà giun biển thấy thợ săn thỉnh thoảng dừng lại, trong lòng sợ hãi hơi hạ xuống, nhưng thân thể lắc lư cũng không có ngừng lại, chỉ có điều động tác so với phía trước chậm hơn rất nhiều.
Theo tinh thần tràn ra, dưới nước hình ảnh liền xuất hiện trong đầu hắn, từng đạo từng đạo đen mờ bóng cá từ mồi giả lao qua, để hắn nhịn không được cười lên, nói.
Chậc, đến cùng ai mới là thợ săn, ai mới là con mồi đây?
"Biết sợ chưa? cho chừa cái tội tham ăn."
"Haha, có cá. xem ra hôm nay lại là một ngày thu hoạch phong phú."
"Chậc, mưa này thật to, đều nhanh thành bão rồi, cũng không biết chừng nào thì tạnh."
Nhìn xem đã mệt mỏi, mềm ngoặt xuống rắn trắng, hắn nhịn không được cười lên một tiếng, liền thần thanh khí sảng đứng dậy dọn dẹp chiến trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trái ngược với không ngừng liều mạng giun biển, cái kia bóng đen ngược lại nhàn nhã tới gần, hiển nhiên nó muốn trêu đùa con giun nhỏ này, thỏa mãn săn mồi cảm giác, lại đem nó ăn vào bụng.
Vụt ~ (đọc tại Qidian-VP.com)
"Để bão tố lớn hơn nữa đi, bằng không quá nhàm chán."
Đáng thương giun biển cũng không biết mình đã đi vào bị săn con mồi, vẫn không biết mệt, lặn lên lấy không khí xong liền bị nước mưa đánh trồi xuống, nho nhỏ nâu cát thân thể không ngừng vặn vẹo tiến lên.
Cách đó không xa, cái kia khổng lồ bóng đen nhìn thấy con mồi sức cùng lực kiệt, không còn chạy trốn, trong lòng đùa giỡn d·ụ·c vọng cũng không còn, liền quyết định tiến lên đem giun biển nuốt vào bụng.
Chương 53: Con mồi, thợ săn?
Vụt~
Theo hắn nắm vuốt động tác, trên trời đột ngột xuất hiện một vệt màu tím ánh sáng lóe quá, chiếu rọi Nguyễn Thái dưới nón lá dương cương, góc cạnh khuôn mặt, tiếp đó kinh khủng ầm đùng âm thanh xuất hiện, vô cùng chói tai.
Lúc này một đạo bóng đen từ phía xa đột ngột lao vụt tới, thẳng hướng giun biển!
Vừa mới ôm Sopia, dự định để nàng xuống, thì tiểu rắn trắng lần nữa không an phận, uốn éo mềm mại thân rắn, từ trên tay hắn bò xuống dưới, ân, dưới hông...
Chớp mắt đã vài tiếng sau.
Vài chục phút sau, phát giác được dạ dày đã ngừng vận động, hắn bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị thả lỏng một phen.
Cuối cùng vẫn là một con côn trùng, giãy giụa cầu sinh mà thôi, làm sao có thể đối kháng được lực lượng của thiên nhiên đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng giật mình âm thanh cũng không có để hắn lung lay một chút nào, kiên định đứng thẳng nắm chắc trúc can, kích hoạt [Cảm Giác Cá].
Giun biển nhìn xem càng ngày càng gần khủng bố, sợ hãi không thôi, liều mạng lắc lư thân thể càng thêm điên cuồng, chỉ thấy hai cái đầu đít không ngừng va đập nhau, để lại từng đợt bọt khí chạy trốn.
Tuy mỗi lần hắn ăn rất nhiều, nhưng tiêu hóa cũng vô cùng nhanh, không tới nửa tiếng liền tiêu hóa hết trong bụng thức ăn, chỉ để lại ấm áp năng lượng, chậm rãi chảy xuôi trong cơ thể.
-----
Nhưng mặc kệ giun biển nổi lên bao nhiêu lần vẫn bị mưa to đánh xuống, không thể không nén lại đau đớn, cố gắng nổi lên mặt nước hít thở không khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đáng tiếc, mặc kệ nó ra sức ra sao, nhưng đối mặt nó là t·hiên t·ai bão tố, mà nó?
Nhìn xem mặt nước bị lốp bốp hạt mưa đánh trúng, vang lên từng đợt gợn sóng, hai mắt của hắn nhẹ híp lại, hít sâu một hơi lại thở ra, liền bắt đầu triển khai thế công.
Một con giun biển chậm rãi nổi lên mặt biển, tiếp đó không chút lưu tình liền bị mưa to đánh chìm xuống, bị nặng hạt mưa to không ngừng đập vào trên thân, giun biển đau đớn không ngừng vặn vẹo thân thể, lăn qua lăn lại.
Cảm nhận được sủng vật của mình b·ị đ·ánh thức, hắn nhịn không được giật mình một phen, hít sâu một hơi, lắp bắp nói.
Tham ăn rắn trắng lúc này đã bị hắn đút ăn no bụng, đã vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể yếu ớt kêu một tiếng, liền trơ mắt nhìn hắn đóng lại cánh cửa, theo cửa gỗ đóng lại, nàng cũng híp lại hai mắt, chìm vào giấc ngủ.
Bóng đen tốc độ vô cùng nhanh, vụt một tiếng liền xé rách màn nước, để lại từng viên bong bóng, mà giun biển giống như cảm giác được có sinh vật khủng bố đang hướng mình lao tới.
Nhưng đáp lại hắn chính là Sopia một ngụm cắn xuống, ngấu nghiến nhai nuốt sủng vật của hắn, hiển nhiên, con rắn tham ăn này đã đói bụng, muốn ăn nữa.
Từng đợt nước mưa không ngừng rửa xối đập vào trên áo tơi cũng không để hắn thay đổi ý nghĩ, ngược lại khiến tim của hắn đập càng nhanh hơn, gia tốc huyết dịch trong cơ thể lao nhanh, từng đợt nhiệt khí từ trong thân thể bốc hơi, xua tan lạnh lẽo không khí.
"Đã ngươi như vậy thì cũng đừng trách ta."
Lại vụt một tiếng, bóng đen dùng sức lao nhanh, hé miệng. một ngụm liền đem con mồi nuốt xuống, nho nhỏ tròng mắt tràn đầy săn mồi khoái cảm.
Nhìn xem trắng bong chén gỗ cùng mai rùa, hắn ợ nhẹ một cái, liền nằm xuống ôm lấy bụng đã phình to lên Sopia ôm vào ngực, chờ mong không thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.