Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Gãy? Gãy!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Gãy? Gãy!


Chương 61: Gãy? Gãy! (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai chân chậm rãi ghìm xuống, cân bằng thân thể, từng tiếng thô trọng hô hấp từ trong miệng hắn thở ra, nhìn xem phía xa tối thui màn nước, tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được trên dây câu vùng vẫy cảm xúc, khó chịu hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm một câu.

Nguyên bản tự tin, cười nhạt b·iểu t·ình chớp mắt liền xụ xuống, trầm mặc một hồi, nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, Nguyễn Thái chần chờ một chút, thì thầm nói, cái kia dương cương, soái khí khuôn mặt lúc này đã dính đầy nước mưa, ẩm ướt b·iểu t·ình bất giác nhiều thêm vài giọt nước, cũng không biết là nước mưa hay là mồ hôi nữa.

Bất quá nó làm cũng không phải phí công, kịch liệt giẫy giụa khiến cho Nguyễn Thái kéo nó về tiến độ chậm lại một chút, bất quá vẫn lấy mắt thường có thể thấy tốc độ kéo về.

Mềm mại tơ cá lúc này giống như một thanh dao sắc, nhẹ nhàng cứa ra hắn thô ráp làn da, theo hắn nắm chặt dây câu, một đạo đỏ tươi v·ết m·áu từ lòng bàn tay hắn chảy ra, nhiễm đỏ màu xám dây câu, từng đạo nhói nhói từ trên tay không ngừng truyền đến, nhưng hắn vẫn không có buông tay, cắn răng, hai tay nắm chặt dây câu.

Hắn cũng không phải người xem kiếm như vợ, cho nên rất nhanh liền bình thản xuống, chuyên chú chuẩn bị câu được con cá lớn này, không phụ lòng trúc can vì hắn mà hi sinh bản thân mình.

Không chỉ vậy, xác xuất thành công để câu được con cá lớn này vô cùng nhỏ, gần như bằng không vậy, cần câu chịu không nổi lực lượng của nó, dây câu chịu không nổi tốc độ của nó, hắn lấy cái gì câu nó đây?

Răng~ rắc ~ (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần nữa nghe được âm thanh này, sắc mặt hắn chớp mắt liền tái đi, mở to mắt nhìn xem trong tay tơ cá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng hắn điên rồi sao?

Trúc can: Cmn, ta cảm ơn ngươi a.

"Đã đến bước này rồi sao?"

"Khônggggggg!!! Cần câu của ta!"

Vô cùng lời, đáng giá hắn được cược một phen, cho nên hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, liền dùng hết toàn lực, quyết tâm câu được nó.

"Hô~ Vẫn là cảm giác câu cá tốt hơn."

Nhìn xem trúc can gãy nát, Nguyễn Thái hai mắt trừng to, đau lòng gào lên.

Gãy một cây cần câu mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn, hắn cũng không phải chưa từng gãy can qua, tạo một cây mới là được rồi, không phải sao?

Hô~ hô~

Cho nên, nói là hai lựa chọn, kỳ thực cũng chỉ có một lựa chọn mà thôi, đó chính là lựa chọn thứ hai.

"Hừ~ Kế tiếp nên đến lượt ta."

Ôm chặt dây câu vào ngực, Nguyễn Thái tựa vào mạn thuyền,hơi hơi thở dốc, thì thào một phen, hắn liền chật vật đứng dậy.

Đi theo hắn một tháng cần câu nói đi là đi, hắn không đau lòng sao được, giống như đồ vật mến yêu của ngươi đột nhiên gãy nát, ngươi có đau không?

Đương nhiên cá lớn cũng sẽ không ngồi yên chịu c·hết, cảm nhận được lực kéo trong miệng càng ngày càng mạnh khiến nó vùng vẫy càng thêm dữ dội, đành đạch hất ra như thác màn nước, nhưng ngoại trừ khiến nó tiêu hao thể lực của mình nhiều hơn thì cũng không có thay đổi gì khác.

Tạch~

Nhưng khi hắn quyết định lựa chọn thứ hai, chính là đang đánh cược toàn bộ cần câu của mình, cũng không có quay đầu chỗ trống, một khi thất bại, đó chính là thời điểm cùng trúc can nói tạm biệt.

Đáp lại hắn lại là một tiếng nhỏ tạch nữa.

Theo dây câu bị cản lại, lực lượng khổng lồ từ đầu bên kia dây câu không ngừng truyền tới, giống như muốn đem hắn kéo bay lên vậy, vô cùng kinh khủng.

Không! Hắn không có điên, ngược lại nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, một cây cần câu đổi một con cá lớn, lời không?

Hắn cần là cảm giác cùng cá lớn đọ sức, chỉ thông qua yếu ớt v·ũ k·hí, câu lên lớn hơn cần câu, nặng hơn cần câu gấp n lần cá lớn, mà không phải dùng sức liền dễ dàng thu hoạch một đống hải sản.

Bình ổn chuyển đổi thế cục, nhưng hắn biết, bây giờ chưa phải lúc thả lỏng, sóng to gió lớn không biết lúc nào sẽ nhảy ra tập kích, còn có đủ loại nhân tố ngoài ý muốn có thể xảy ra, như đứt dây chẳng... hạn?

"Chậc~ Quá kích thích!"

"Ực~ Sẽ không phải như ta nghĩ rồi chứ?"

Nhưng trải qua vài giây, cái cảm giác này rất nhanh liền nhạt xuống, so với thả lưới bắt cá, thì hắn càng thích dùng cần câu chậm rãi đem nó câu lên, mặc dù cảm giác này vô cùng tốt, nhưng hắn chỉ hưởng thụ phút chốc liền buông ra, trải qua lần đầu phấn thích cùng mới thì cảm giác so với chậm rãi cùng cá đấu trí đấu dũng kém không biết bao nhiêu lần.

Cái cảm giác này, quá tuyệt vời, để hắn hơi phấn khích run lên.

Thế cục nói chuyển là chuyển, cũng không vì hắn chiếm lấy ưu thế mà đi theo ý hắn muốn, mắt thấy có thể câu được cá lớn lại bạo phát ra kinh khủng sức mạnh, chớp mắt liền đem cần câu kéo căng, chỉ cần thêm tí sức liền có thể phá nát cần câu chạy trốn.

Xẹt~ (đọc tại Qidian-VP.com)

Ào~ ào ~tạch~ ào ~

Theo hắn mất đi thăng bằng, nguyên bản chèo chống lực lượng ghìm xuống mạn thuyền eo chân bị cường lại lực lượng xung kích đánh bay, ngã xuống, trong tay trúc can cũng không chịu nổi hai bên lực lượng nữa, rắc một tiếng liền vỡ thành từng mảnh.

Khác với lần trước, một người một cá so tài lực lượng cũng không có tiến vào giằng co trạng thái, mà lấy Nguyễn Thái chiến thắng, đơn phương nghiền ép đem cá lớn chậm rãi kéo về, theo hai cái thô tráng cánh tay không ngừng bãi động.

Lắc lắc đầu vung đi tạp nhạp suy nghĩ, Nguyễn Thái hít sâu một hơi, không ngừng đối kháng cá lớn lực kéo, không có cần câu vướng bận, hắn có thể yên tâm phát huy ra toàn bộ lực lượng của mình rồi, cũng không biết dây câu chịu được bao lâu.

Khụ khụ, không thủy nữa.

Nếu như chỉ muốn bắt cá thì hắn cũng không cần phải tốn công nhọc sức, câu từng con một, chẳng lẽ hắn không biết làm bẫy sao, hay chẳng lẽ hắn không biết bện lưới cá sao?

Nhưng, trúc can ít nhiều gì cũng đi theo hắn một tháng, lại còn là công cụ kiếm cơm của hắn, không biểu cảm một chút, trúc can dưới suối vàng chắc chắn sẽ nguyền rủa hắn a?

Nhưng hoàn cảnh không chờ người, theo cần câu vỡ nát, giam cầm cá lớn xiềng xích cũng đi theo vỡ tan, hắn biết, nếu như hắn lại không làm gì, cá lớn liền sẽ từ trước mặt hắn chạy đi, vội vàng nhịn xuống cảm xúc, Nguyễn Thái nhanh chóng đưa tay bắt lấy lao nhanh dây câu.

Khi hắn vừa suy nghĩ hoàn tất, một đạo cao vài mét sóng biển đột ngột đập tới, cắt đứt yếu ớt giằng co lực lượng, đột ngột bị sóng biển đánh lén, khiến cho thuyền nhỏ nghiêng về một bên, để cho thân thể của hắn không tự chủ được, ngã về phía trước.

Nguyên bản bị cá lớn kéo xa khoảng cách đang từng chút một bị hắn kéo về, đúng vậy, chính là kéo về, căng cứng dây câu giống như lưới đánh cá vậy, bị hắn từng cái từng cái kéo về.

Bây giờ trước mặt hắn có hai lựa chọn, một là buông tha, nhưng giá cả chính là một bộ quý giá tơ cá cùng lưỡi câu, có thể xem như là đại thất bại.

Không chỉ thả đi con mồi, còn phải trả giá một bộ dây câu, có thể nói là mất cả chì lẫn chày, giá cả lớn như vậy, hắn không chấp nhận được.

Tất nhiên hắn cũng sẽ không cổ hủ như vậy, lúc nào nên làm gì, lúc nào nên làm thế nào hắn đều phân biệt được rõ ràng, giống như trước mắt vậy, chẳng lẽ không có cần câu hắn liền buông tha con cá lớn này?

Nói cho cùng hắn đau lòng trúc can là vì mất đi một cái công cụ tốt, cho nên cảm xúc cũng không sâu bao nhiêu, giống như tác giả nói vậy, một cây cần câu mà thôi, tạo mới là được, chỉ tiếc mới dùng một tháng liền báo phế, haizz.

Lựa chọn thứ hai giá cả so với lựa chọn một kinh khủng hơn nhiều, nếu như nói hắn lựa chọn một, còn có thể giữ lại trúc can, chỉ cần tìm một chút nguyên vật liệu, tu bổ một chút liền có thể làm ra dây câu cùng lưỡi câu, tiếp tục câu câu cá.

"May mà bắt lại được không có để nó thoát đi, bằng không liền lỗ vốn cmn rồi."

"Cmn! Sẽ không lại tới nữa a!"

Dốc hết toàn lực cũng phải câu được con cá lớn này, dù cho can gãy người vong!

Một bên suy nghĩ, nhưng động tác trên tay cũng không có dừng lại, tay trái nắm chặt dây câu, kéo co, tay phải không ngừng quấn lại dây câu, cuộn chặt, hiển nhiên vòng đấu thứ hai đã bắt đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đang tại hắn cảnh giác suy nghĩ giữa chừng, đột nhiên thính giác của hắn từ trong ồn ào nước mưa bắt được một tiếng nhỏ tạch âm thanh, nếu như không phải hắn vô cùng tự tin về 'Lục giác' của mình, có thể sẽ đem cái này nhỏ bé âm thanh bỏ qua không để ý.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Gãy? Gãy!