Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Bỏ qua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Bỏ qua


Nghe được rắn nhỏ ý nghĩ, Nguyễn Thái khuôn mặt chậm rãi xụ xuống, cũng không có nói gì thêm, mượn nhờ chớp lóe ánh chớp, bĩnh tĩnh nhìn xem phía xa gió lốc, nguyên bản dày đặc, đếm không hết vòi rồng lúc này chỉ còn lại, vài chục, vài trăm cái che trời gió lốc.

Ngày đầu tiên, hắn đã nhẹ nhõm chống đi qua, nhưng theo thời gian trôi qua, gió lớn cùng sóng biển cũng càng ngày càng mạnh, đã để hắn ứng phó không kịp trở tay, nếu như lúc này hắn không làm gì nữa, chỉ ngoan cố đối kháng biển cả cuồng nộ mà nói, khoảng cách lật úp thuyền nhỏ đã không xa.

Nhìn xem vẫn còn chậm rãi biến lớn sóng biển, Nguyễn Thái cũng không nhàn rỗi, chậm rãi chỉnh lại trên người xộc xệch áo tơi cùng váy cỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại một đợt sóng biển đánh tới, cường đại xung kích khiến thuyền nhỏ giống như lật đật, không ngừng chao qua đảo lại, lắc lư không ngừng, lại vài giây trôi qua, nước biển chậm rãi tán đi, để lại một cái không ngừng rung lắc thuyền nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không biết qua bao lâu.

Lần này hắn cũng không có tâm tình thưởng thức thịt nướng hương vị nữa, ngấu nghiến từng ngụm nuốt lấy.

Thời gian: 72: 17: 43

Trải qua đoạn này nhạc dạo, Nguyễn Thái cũng không tiếp tục đừng đó cười sảng nữa, nhanh chóng lấy ra vài xiên thịt nướng.

Nếu như đây chỉ là một hồi bão nhỏ, chỉ cần vượt qua là được thì cũng không cần ý chí làm gì, nhưng đừng quên, đây là [Đại Phong Bạo] mà không phải mấy cái kia nhà chòi trẻ em, không chỉ phải hao phí số lớn thể lực chống cự, còn phải dùng cường đại tinh thần không để mình bị sóng biển dùng nặng nề thủy áp đập xuống hôn mê.

Liếc mắt nhìn xem sự kiện thời gian, Nguyễn Thái trầm tư nhíu mày lại.

Đang tại Nguyễn Thái cười to một trận, yết hầu đột nhiên kẹt lại, khiến hắn sặc một hơi, để cho cười to âm thanh biến thành liên hoàn ho khan âm thanh.

Ù~ ù~ ù~

Chói tai biển gầm lần nữa lấn đi âm thanh của mưa rào, ù ù réo lên.

Nếu như không phải không có lựa chọn, hắn làm sao sẽ vứt rác bừa bãi đây?

"Làm sao đây, nên làm sao đây? Ngươi nói ta nên làm gì đây Sopia? Chẳng lẽ không có cách nào để thuyền nhỏ chống cự qua [Đại Phong Bạo] à?"

Dù sao [Đại Phong Bạo] cũng chỉ vừa mới bắt đầu liền đã kinh khủng như vậy rồi, hắn cũng không dám tưởng tượng hình ảnh cao trào của nó sẽ như thế nào, chắc hẳn sẽ rất rung động lắm a.

Đừng tưởng rằng chỉ có vậy, ăn uống, nghỉ ngơi là một chuyện, nhưng muốn chống cự qua hơn 4 ngày [Đại Phong Bạo] không chỉ cần một cái cường tráng thân thể, mà còn cần thêm một cái càng cường đại hơn ý chí.

Mười ô không gian toàn bộ đều bị hắn chất đầy, không có nỗi một ô dư thừa, ách, cũng không phải không có, chỉ có điều phía trước bị hắn dùng để chứa con kia vừa bắt được cá lớn rồi.

Nguyễn Thái lắc đầu không còn nghĩ nữa, vội vàng ăn sạch trên tay thịt cá.

"Haizz~ Đáng tiếc, dùng lâu như vậy cũng đến lúc tạm biệt rồi, haizz, được bao lâu thì hay bấy lâu vậy, kế tiếp liền phải cởi truồng đối mặt [Đại Phong Bạo] rồi, hắc hắc, may mà trên thuyền chỉ có ta cùng Sopia."

La~ la~( Ngươi cũng không biết, ta làm sao biết? Không được thì bỏ qua thuyền nhỏ a~)

Đen thui bầu trời thỉnh thoảng vang lên đùng đùng âm thanh chiếu sáng mảnh biển cả tối đen này.

Tới!

Lần nữa thành công vượt qua một đợt sóng lớn, Nguyễn Thái thở dốc vài hơi, lau đi trên mặt giọt nước, mệt mỏi điều chỉnh lại hơi thở, chờ hô hấp bình ổn trở lại, hắn mới thì thào, nói:

Mạo Hiểm Hào, boong thuyền.

Vuốt ve trên vai áo choàng vài cái, Nguyễn Thái lắc đầu, buông tay xuống, trong lòng đáng tiếc than lên, tiếp đó giống như nghĩ tới cái gì, hắn nhịn không được, hèn mọn cười lên.

------

(Lên án vứt rác bữa bãi!)

Chỉ có điều khi vừa mới chạm tay vào, cảm nhận được quấn chặt dây tơ đã gần như sắp đứt, hai đầu mày kiếm bất giác nhíu lại, tiếp đó lại giãn ra, Nguyễn Thái chán nản thở dài một hơi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 72: Bỏ qua

"Hắc~ May mà xung quanh không có ai, bằng không liền xấu hổ c·hết rồi."

Hắn không thể chần chờ nữa, lúc này từng giây từng phút đều vô cùng quý báu, mặc dù sóng biển đánh tới không ngừng nghỉ, nhưng mỗi đợt đều sẽ có vài chục giây trống không, đủ để hắn ăn uống lấy sức một hồi, cho nên hắn không thể lãng phí được, phải bắt chặt từng giây này.

"Hô~ Ngươi nói đúng a, không được thì bỏ qua, haizz~"

Ầm!

Cho dù trải qua hơn một tháng rèn luyện, cơ thể đã có bay vọt về chất, nhưng hắn cũng không có một chút tự tin mình có thể sống qua được lần sự kiện này không.

Cho nên hắn phải đổi sang cách khác mới được, nhưng mặc kệ hắn nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được cách gì để bảo trụ thuyền nhỏ cả.

Khó chịu gãi gãi đầu, hắn đã không nghĩ ra cách gì để ứng phó kế tiếp dâng cao sóng biển, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi xem rắn nhỏ trên cổ mình.

Không chỉ áo tơi, ngay cả dây đai của váy cỏ cũng tại cuồng bạo, liên miên sóng biển dồn dập đánh tới thế công, đã chịu không nổi áp lực xuất hiện mài mòn, đứt gãy, lại đến vài lần sóng lớn nữa, hắn liền có thể tay không tấc sắt đối diện thiên nhiên rồi.

Trở lại mạch truyện.

"Haha.. Khụ~ khụ ~"

Một cái t·rần t·ruồng, cường tráng thân ảnh đang không ngừng gắng sức chống cự lao tới sóng lớn, một bên đối kháng biển cả nổi giận công kích, một bên mệt mỏi điều khiển thuyền nhỏ cân bằng, ầm!

"Không thể tiếp tục như vậy như vậy nữa, sóng biển đã cao hơn 30 mét, đạt tới 37- 38 mét rồi, thuyền nhỏ đã không chịu được sóng biển xung kích, nếu cứ tiếp tục nữa liền có nguy cơ lật thuyền, xem ra ta phải nghĩ cách mới được."

Ha~ ha ~ ha ~

-----

Lại nói, mấy xiên gỗ này thu lại làm củi đốt không tốt a, mặc dù không đốt được bao nhiêu, nhưng cũng không phải là lý do vứt rác bữa bãi a?

Bằng không, muốn chống cự hơn 4 ngày bão tố? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vứt đi trong đầu suy nghĩ tạp nham, Nguyễn Thái ngẩng đầu lên, nhìn xem đã cao tới 30 mét sóng biển nhanh chóng hướng mình lao tới, khóe miệng chậm rãi kéo lên, cười nhạt.

Nghĩ thôi hắn cũng cảm thấy thú vị rồi, bất quá trước mắt phải chống qua đợt sóng biển này đã.

Vuốt vuốt phần cổ vài cái, hòa dịu lại cảm giác khó chịu một chút, Nguyễn Thái mượn nhờ cái này đột ngột sặc nước bình tĩnh lại tâm tình, đầu nhỏ vội vàng xoay nhẹ vài cái, phát hiện xung quanh không có ai, trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi, cười khan vài cái, nói:

Trầm mặc một hồi, Nguyễn Thái giống như quyết định cái gì, hít sâu một hơi, sau đó toàn thân giống mất đi sức lực, thở dài, nói.

Đến nỗi treo trên cổ của mình vật nhỏ liền bị hắn không để ý tới, vẫn tự mình tự ngu tự nhạc lấy.

Lại bẹp bẹp vài ngụm lớn cắn xuống, sau khi thịt nướng trên xiên gỗ toàn bộ đều chui vào bụng hắn mới hài lòng vứt đi trong tay trống không que gỗ.

Mà nhịp tim của hắn cũng theo âm thanh càng ngày càng to, không ngừng bịch bịch đập nhanh, giống như tiếng trống chiến trận, liên hồi kêu lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói thì dễ, nhưng làm thì khó, đừng nói là 4 ngày, nếu như không biết điều chỉnh, thả lỏng cơ thể, để cho cơ thể nghỉ ngơi lấy sức mà nói, chỉ dùng hai ngày liền có thể nhẹ nhõm mệt c·hết hắn rồi, như vậy cũng chưa hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Bỏ qua