Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Nghỉ ngơi
Thời gian: 74: 48: 41
Bất giác liền để hắn ngốn nghiến cả viên trái cây, chỉ để lại vài viên đen nhỏ hạt giống.
Cái gì a, ngươi còn nói ngươi không tham ăn?
Khóe mắt thuận tiện đưa mắt nhìn xem thời gian, sau đó cũng không có để ý, từ trong balo lấy ra một đống trái cây, thịt nướng.
Nghe được Nguyễn Thái mở miệng bình phẩm, rắn nhỏ hơi dừng lại động tác ăn uống chờ hắn nói xong, nghe được hương vị trái cây không tệ, hai viên giống như ruby mắt đỏ sáng lên, chuẩn bị ăn xong xiên thịt nướng này liền thử xem hương vị có giống như hắn nói không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người một rắn thỏa mãn nằm xuống, mặc kệ gió mạnh, mưa to rơi vào người, hưởng thụ cái này khó được thời gian, nhìn xem rắn nhỏ chậm rãi híp mắt lại, chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Thái phiền muộn thở dài, nói:
Trơn bóng màu xanh bề ngoài kết hợp, to tròn kích cỡ quả cây bị hắn cắn xuống một ngụm, lộ ra bên trong trắng bóng, mềm mại thịt quả.
Đem trên tay đồ ăn đưa cho rắn nhỏ, Nguyễn Thái cũng không kịp chờ đợi, há miệng ra, hướng quả mọng trên tay táp tới.
"Hô~ Cuối cùng cũng cập bờ, mệt c·hết ta rồi."
"Aizz~ Kỹ năng này dùng thật tốt a."
"Hầy, chịu ngươi rồi, đây, cầm."
Lại trải qua một đoạn rườm rà quá trình, Nguyễn Thái thành công bám l·ên đ·ỉnh vách, cách tay dùng sức, gầm nhẹ một tiếng.
"Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, cmn, thật mệt a."
Nhìn thấy đồ vật mình muốn, Nguyễn Thái vội vàng chạy tới đưa tay bắt lấy quần áo, lại vội vàng chạy tới bắt lấy mai rùa, một bộ động tác chớp mắt liền thành, cũng không lo được dưới hầm vật tư, hắn nhanh chóng mở cửa chạy ra boong thuyền.
Sau khi leo l·ên đ·ỉnh núi, Nguyễn Thái cũng không lo được hình tượng, mệt mỏi nằm bếch xuống tùy ý hạt mưa rơi vào người mình, haha cười nhẹ lên.
"Hắc~ Cảm giác này rất không tệ a." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lắc lắc đầu, Nguyễn Thái nhẹ vuốt thân thuyền một cái, nỉ non vài câu liền quay đầu rời đi.
Lau đi khóe miệng tràn ra nước quả, Nguyễn Thái mở miệng bình phẩm một chút, hơi đáng tiếc một cái liền bắt thêm một quả, đưa vào miệng.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn phải nhân cơ hội này thả cửa ăn uống, nghỉ ngơi một chút, dưỡng sức chuẩn bị khiêu chiến [Đại Phong Bạo] cao trào.
-----
"Lên!"
Rắn nhỏ dùng đuôi cầm lấy hắn đưa tới quả mọng, vui vẻ hai mắt híp lại, tiếp đó tại trên mặt hắn bẹp một cái liền bắt đầu thưởng thức trái cây hương vị.
Rắn nhỏ ăn no nê một trận liền quấn lấy cổ hắn, thỏa thích nằm ngủ, mà hắn đây? Khổ cáp cáp treo lên gió lớn mưa to, muốn ngủ cũng ngủ không được, haizz, xem ra về sau phải học thêm một chút kỹ năng như vậy mới được, hoặc không mang theo một cái nhà di động chẳng hạn?
Nhìn xem nàng vui vẻ như vậy, tâm tình của hắn giống như bị nàng l·ây n·hiễm, khóe miệng nhẹ kéo lên, cười nhẹ xoa xoa đầu nàng vài cái liền tiếp tục ăn uống.
Nếu như tính luôn phía trước hắn ăn hết trái kia, thì cái quả lục lục này cũng chỉ có hai trái mà thôi, hiển nhiên trái này là trái cuối cùng rồi, Sopia không khỏi cuống lên, vội vàng dùng đuôi nhỏ cuốn lấy tay hắn, nũng nịu kêu lên.
"Đây, của ngươi."
Trải qua mười mấy phút gian nan, hắn cuối cũng cũng đem thuyền nhỏ lái tới nước cạn khu, nhìn xem càng ngày càng gần bãi cát, hắn không chờ gì nữa, không nói hai lời liền đem thuyền lao mạnh vào, xuyên phá cát mềm, cắm thật chặt vào bên trong.
Chương 74: Nghỉ ngơi
Lắc lắc đầu, Nguyễn Thái quăng đi suy nghĩ lung tung trong đầu, chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn xem sau lưng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa chờ nàng ăn tiếp, liền thấy Nguyễn Thái đưa tay xuống bắt lấy trái quả, nhìn xem chỉ còn lại đơn độc trái cây, rắn nhỏ không khỏi gấp gáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ù~ ù~ ù~
Để cho thuyền nhỏ tốc độ giống như rùa bò từng chút một bị nhấp nhô mặt biển ép trở về, tiếp đó bị sóng biển đánh tới, lại bị ép trở về, lại b·ị đ·ánh tới, lập đi lập lại không ngừng, để hắn tức giận mà không làm gì được, cmn, quá khi dễ người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cách đó không xa vách đá, Nguyễn Thái đang chậm rãi bình ổn, từng bước từng bước đạp lên trơn trượt mỏm đá leo lên.
Nhìn xem chỉ còn vài mét nữa là có thể đem thuyền nhỏ đắm thẳng vào bãi cát, Nguyễn Thái kích động kêu lên.
Mượn nhờ sấm chớp ánh sáng, Nguyễn Thái chỉ dùng một giây liền đem cảnh tượng sau lưng thu hết vào mắt.
"Hương vị không tệ, nếu như chấm thêm chút muối ớt mà nói, chậc chậc, hương vị kia, tuyệt!"
Bành một tiếng, thuyền nhỏ nặng nề đâm vào mềm mại cát ướt, cường đại lực xung kích từ phía dưới truyền lên khiến cho thuyền nhỏ chấn động một hồi, bất quá đáy thuyền bị dày đặc cát biển bao phủ, rắn chắc đem thuyền nhỏ giữ vững, chỉ để lại một trận rung động liền kết thúc.
Thịt quả vào miệng, Nguyễn Thái hai mắt hơi trừng,
!!!
Lau đi trên mặt li ti giọt nước, nhìn xem hạ thân t·rần t·ruồng, Nguyễn Thái nhếch miệng một cái, cười lên haha, cũng may xung quanh không có ai, bằng không ngại c·hết hắn rồi.
Laaa~(Ngươi tuyệt nhất!)
Vài chục phút sau.
"Đã hơn 40 mét rồi sao, chậc, cảng khu còn khủng bố như vậy! Không biết mấy chỗ khác như nào a."
Cảm nhận thuyền nhỏ đã đắm thật sâu vào bãi cát, không thể di chuyển thêm một chút nào nữa, Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở một hơi.
"Tới! Tới! Nhanh thêm chút nữa a!!!"
Hắn thất sách a, mặc dù chỉ có mười mấy mét khoảng cách, nhưng để hắn khổ không thể tả một trận, cmn, phía trước hắn tưởng chừng chỉ dùng vài phút liền có thể đem thuyền nhỏ đắm vào khu nước cạn, nhưng ai lại nghĩ tới mặt biển lại ra sức như vậy.
Nhìn xem rắn nhỏ long lanh long lanh nhìn mình, Nguyễn Thái nhún vai, đưa cho nàng, mặc dù trái cây hương vị không tệ lắm, nhưng ai bảo hắn sủng nàng đây.
"Ân, lại thu thập một chút, thuận tiện mặc mặc đồ vô a, chứ không cỡ truồng tắm mưa cả một ngày, đều nhanh đau c·hết ta rồi, cmn, nho nhỏ hạt mưa giống như s·ú·n·g liên thanh vậy, bốp bốp đập xuống, mặc dù không đau, nhưng cũng quá khó chịu a."
Cmn!
-----
Nói làm liền làm, Nguyễn Thái không có lề mề, hấp tấp chạy vào buồng thuyền, cũng không lo được sàn gỗ lộn xộn đồ vật, nhanh chóng đưa mắt quan sát xung quanh, nhìn thấy đã bị quần áo cùng mai rùa bị quăng sang một góc.
La~(Ta~ Cho ta, cho ta a~.)
Sực~
Ê ẩm, chua ngọt hương vị theo hắn nhắm nuốt chớp mắt đã tràn khắp khoang miệng, cảm giác chua chua ngọt ngọt cùng mọng nước để đầu lưỡi khô khốc của hắn không tự chủ bắt lấy, thưởng thức hương vị trong đó, điên cuồng bài tiết ra nước bọt, kích thích sự thèm ăn của hắn.
Đột ngột bị rắn nhỏ chặn lại, chưa chờ hắn hỏi gì, liền nghe được nàng nũng nịu để hắn không biết làm gì, gãi đầu vài cái.
Lại qua vài phút, mượn nhờ phút chốc ánh sáng, Nguyễn Thái nhìn thấy trên đầu vách đá đã biến thành bằng phẳng đỉnh chóp, nhẹ hít một hơi, nội tâm càng thêm cẩn thận.
Một đạo màu tím sấm chớp chợt lóe qua, chiếu sáng mảnh này tối đen không gian.
Lúc này phía xa mặt biển đã dâng lên một đạo cao to sóng biển, cao khiếu rít lên, nhìn xem sóng biển từng chút một hóa to lao tới, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi nặng nề một trận,thán phục chậc lưỡi một cái.
"Không nghĩ, về sau lại tính, bây giờ quan sát xung quanh đã, cũng không biết mấy hướng khác như nào."
Đùng!
"Bất quá cũng nên rời đi, hẹn gặp lại, 'nhà' của ta, ta cũng không muốn hao phí sức lực tạo lại một cái mới, ciao!"
"Hô~ còn một chút nữa."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.