Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 93: Dời gạch

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Dời gạch


Bất quá là hướng về phía tốt, để hắn không biết nên phàn nàn cái gì, chỉ có thể thở dài một hơi.

Nhìn xem phía dưới cheo leo gập ghềnh mỏm đá, Nguyễn Thái giống như nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu, nói:

Ngáp dài một tiếng, Nguyễn Thái gãi gãi đầu một cái, chậm rãi mở ra nhập nhèm hai mắt.

Cũng may khoảng cách không xa, mặc dù Nguyễn Thái chỉ có một tay dùng để leo núi, nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm chút nào, dùng không tới chục phút liền bò về sụp đổ hang động vị trí.

"Chậc~ Không hổ là s·óng t·hần, lực p·há h·oại thật kinh khủng!"

Cảm nhận được hai mũi nhanh chóng bài tiết ra dịch thể, Nguyễn Thái thở dài một hơi, nói:

Vài chục phút sau.

Nịt chặt băng gạt tay phải một cái, Nguyễn Thái thi thập một chút liền mang theo rắn nhỏ đi tới biên giới vách đá.

Tuy không thể trực tiếp đem cự vật thu hồi vì có đá lớn đè xuống, vậy thì đổi một cách dùng khác, không đi thu hồi cự vật nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

-----

"Oáp~" (đọc tại Qidian-VP.com)

Có thể nói nực cười đến cực điểm, không ăn được, ngươi nổi điên cái gì a?

Ắt xì!! (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên bản sinh cơ dào dạt rừng rậm lúc này lại lộ ra một cổ âm u đầy tử khí.

Đem đá lớn dời sạch, lại thu hồi cá lớn chẳng phải là được rồi sao, mặc dù hơi phí thời gian một tí.

"Ầy~ Xem ra phải điều chỉnh kế hoạch nữa rồi."

"Cũng tốt, tiết kiệm thời gian."

"Đáng tiếc~"

"Chậc~ Thật cmn khó chịu, ầy, không nói nữa, làm cơm, nấu thuốc xong lại tính."

Nguyên bản rậm rạp xanh tươi rừng cây lúc này đã sơ xác tiêu điều rất nhiều, đâu đâu cũng là cây đổ, thân gãy.

Hơi hoạt động thân thể, Nguyễn Thái liền bắt đầu vắt tay lên nấu nướng.

Nhưng...

Mặt trăng lặn, mặt trời lên, một ngày mới đã đến.

Chuyển cảnh.

Ngẩng đầu lên nhìn xem đã treo mặt trời, khoé miệng Nguyễn Thái hơi hơi kéo lên, cười nhạt nói.

Nghe được rắn nhỏ cười nhạo âm thanh, Nguyễn Thái chỉ hơi lắc đầu liền không để ý, dù sau cũng đã ở chung một đoạn thời gian, tính cách của nàng như nào hắn đều biết rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao tốc độ thám hiểm tăng nhanh thì hắn có thể nhanh chóng hơn thám hiểm hải vực khác.

Thuận tiện không quên xoa đầu rắn nhỏ một cái, ân ~ đây là lợi tức vì dám chê cười hắn.

Mặc dù cự vật bị sụp xuống đá lớn chôn sống, muốn chậm rãi moi ra chả khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Nhìn xem cảnh tượng hoang tàn trước mặt, Nguyễn Thái nhịn không được chậc lưỡi cảm thán một cái.

Laa ~ (Đi thôi!)

Nhanh chóng đem hông khô quần áo mặc vào, ấm ấm dư ôn truyền đến, xua tan đi cảm giác lạnh lẽo để hắn hơi thả lỏng cơ mặt một chút.

Lau đi trên trán chủ ít mồ hôi, Nguyễn Thái nhẹ nhõm thở ra một hơi, lần nữa trầm tư suy nghĩ, cuối cùng liền thở dài lắc đầu một cái.

Đương nhiên hắn cũng biết đây là cảnh tượng trước tân sinh mà thôi, nhìn xem, li ti lít nhít chấm xanh mầm non đâu đâu cũng có.

"Thể lực cùng tinh thần cũng nhanh hồi phục đầy đủ, nên rời đi."

Haizz~ (đọc tại Qidian-VP.com)

Đưa chân leo xuống.

Nguyên bản mơ hồ đầu óc bị cổ này lạnh lẽo bao phủ liền triệt triệt để để tỉnh táo trở lại.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Loại cảm giác này để hắn khó chịu không thôi, nhíu mày trầm tư một chút hắn liền đứng người lên.

Nhìn xem trước mặt đã lạnh cứng xuống to lớn đuôi cá, hiển nhiên một bộ cá c·hết bộ dáng.

Sau đó liền...

Phía trước hắn đăng lục lên đảo nhỏ, còn dự tính ra một bộ kế hoạch tiến độ cho mình, để cho mình thuận tiện khai hoang đảo hoang.

To rõ âm thanh đột ngột vang lên, cũng đem rắn nhỏ từ trong mộng đẹp đánh thức.

Hiển nhiên rắn nhỏ biết hắn không có vấn đề gì lớn, cho nên cũng không để ý bao nhiêu, dù sao Nguyễn Thái cũng không yếu ớt đến vậy.

"Cmn! Phát! Phát! Thể tích lớn như vậy, không có mấy chục tấn là không ther nào nói nổi, mặc dù đ·ã c·hết một đoạn thời gian, ảnh hưởng hương vị một chút, nhưng may mà vẫn còn ăn được, huống chi đây vẫn là tự nhiên mà có, cho dù không ăn, lấy đem bán cũng là kiếm bộn không lỗ, dù sao đây cũng là 3 ⋆ nguyên liệu a!"

Nhìn xem trước mặt bề ngoài nát bét cá lớn, Nguyễn Thái nhịn không được lắc đầu than một cái, liền để cho rắn nhỏ thu vào balo.

Lau lau ướt nhèm lỗ mũi một cái, nhịn không được lồng ngực khó chịu, Nguyễn Thái ho lên vài tiếng, cảm khái.

Trêu chọc Nguyễn Thái một cái, nàng cũng không chịu được mệt mỏi nữa chậm rãi từ trên người hắn bò xuống, tiếp tục ngủ th·iếp đi.

Bất quá trước tiên không nói những cái này, chờ hắn bò xuống hang động phía trước cái đã.

Mặc dù đêm qua tiêu hao lượng lớn tinh thần, trợ giúp Nguyễn Thái chữa trị tay phải, nhưng, cả đêm qua nàng ngoại trừ ăn chính là "ăn" đại lượng năng lượng bổ dưỡng để cho nàng miễn cưỡng khôi phục một chút.

Đến nỗi làm sao để thu lấy, cái này không phải dễ dàng sao?

Dù sao đây chính là hắn dùng cả một cánh tay để đổi, không thể vứt bỏ được.

"Đi!"

Một cổ ngứa ngáy từ trong cổ họng vang lên, để Nguyễn Thái theo bản năng phun ra một hơi to lớn.

Đương nhiên Nguyễn Thái cũng không có cười, ngược lại hai mắt rưng rưng, buồn xách một con 3 ⋆ cá biển.

"Haizz~ quả nhiên vẫn bị cảm, cũng đúng, dù sao ngâm nước hơn 4 ngày, không bị mới lạ a~"

Lại qua vài giây, Nguyễn Thái chậm rãi điều chỉnh chính mình gấp rút hô hấp một chút, đem tâm tình bình phục trở lại mới bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm của mình.

Sau khi ăn uống, nghỉ ngơi một trận, cảm nhận được trên người nóng sốt nhẹ lui đi.

"Ân~ Kém chút quên chưa thu hoạch chiến lợi phẩm."

Nói xong, Nguyễn Thái lại nhịn không được, ho khan một cái.

Hắn có vạn năng balo a!

Phía trước hắn ẩn nấp hang động bị một con nổi điên cá lớn tông sập, thuận tiện cũng đem mình chôn sống ở dưới.

Mông lung nhìn xem xung quanh, nhìn thấy Nguyễn Thái khuôn mặt bí xị liền cười nhạo vài cái, hihi cười lên.

Cũng may có rắn nhỏ ở một bên phụ trợ, Nguyễn Thái chỉ dùng hơn một tiếng liền dọn dẹp sạch sẽ hang động đổ nát.

Nghe được lời của hắn, rắn nhỏ gật đầu, vui vẻ kêu lên, mặc dù tinh thần vẫn còn mệt mỏi, nhưng cũng không cản được tâm tình hưng phấn của nàng.

Chờ qua một đoạn thời gian nữa chính là một cảnh tượng khác, để cho người nhìn liền kinh ngạc cảnh tượng!

-----

Nhìn xem bên cạnh nhấp nháy yếu ớt hoả diễm, lại cảm nhận được trong không khí nhiệt độ trầm thấp, trong chốc lát, một cổ băng lãnh từ đầu tới chân chảy dọc toàn thân để hắn nhịn không được, lạnh run vài cái.

Thấy vậy, hai mắt Nguyễn Thái giống như phát sáng, không ngừng lấp lóe tiền tài hào quang, vui vẻ cười lên, nói một tràng dài:

"Hô~ Cuối cùng cùng xong, nên xuống, cũng không biết thuyền nhỏ còn không, hi vọng là còn a, mặc dù tỉ lệ không lớn."

Nghĩ đến liền làm, Nguyễn Thái cũng không muốn lãng phí thời gian nữa liền nhanh chóng bắt đầu công việc vận chuyển gạch đá.

"Cứ cười đi."

Ai ngờ một cái [Sự Kiện Thế Giới] đột nhiên đánh tới, đem kế hoạch của hắn lật tẩy không còn một móng.

Laa ~

Nguyên bản phải dùng hơn một tháng mới tìm tòi hoàn tất đảo hoang, đảo mắt một cái thời gian liền biến thành không tới một tuần.

"Khục ~ khục~ May mà không nặng, lại ăn một trận, uống thêm ch·út t·huốc hẳn là khoẻ bệnh ~ khục."

Không đến mức ngủ nguyên một đêm vẫn không nhịn được buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài.

Đạp lấy mềm mại cát biển đi tới, trong lòng Nguyễn Thái thở dài một tiếng, gãi gãi đầu nói:

Không chỉ không kiếm được cái gì, còn đem chính mình góp đi vào, buồn cười hay không?

"Bất quá cũng không gấp, dù sao thuyền nhỏ khả năng cao là bể tan tành, muốn hàng hải phải tạo một con thuyền mới lại thêm tay phải của ta cũng vừa mới b·ị t·hương, cho nên kế tiếp liền tạm dừng ở đây nghỉ ngơi lấy lại sức a~"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Dời gạch