Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Nữ hài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Nữ hài


Chờ thân thể hồi phục một chút thể lực, Nguyễn Thái cũng không dài dòng gì nữa, sắc mặt đỏ lên, gầm một tiếng.

Nhưng chuyện kế tiếp lại để hắn không biết mình nên làm gì.

Nữ hài nhẹ um một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, hai cái con ngươi màu sắc giống như tóc của nàng vậy, hoàng kim mà lấp lánh, hai mắt giống như hổ phách, kinh ngạc mở to ra nhìn xem rắn nhỏ.

Bành!

"Chậc~ Dung mạo thật dễ nhìn."

Chương 97: Nữ hài

"Lại..."

Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nữ hài khuôn mặt, trong lòng rắn nhỏ nhịn không được kinh ngạc một hồi.

Bành!

Nào giống như bây giờ, chỉ đánh vài chục quyền liền để hắn mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi một chút.

"Um..."

Chờ đợi vài giây cũng không có ai trả lời, ngay cả cái kia yếu ớt cảm xúc cũng mất đi liên hệ, để hắn nhịn không được nhíu mày một cái.

Lại qua vài giây, nữ hài giống như mới phản ứng trở lại, giật mình một cái, a lên một tiếng, vội vàng đưa tay mình ra, tính toán chạm tới rắn nhỏ.

Lo lắng đem nàng bế ra, nhanh chóng kiểm tra một phen, phát hiện vấn đề của nàng không có gì lớn, Nguyễn Thái mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, nói:

Đáng tiếc nữ hài cũng không giống như Nguyễn Thái, nghe hiểu lời của nàng, nghoẹo đầu sang một bên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Nghĩ mãi không rõ, nhưng hắn biết thời gian bây giờ vô cùng gấp gáp, không thể do dự nữa.

Nhìn xem thon nhỏ, non mềm bàn tay chậm rãi đưa tới đầu mình, Sopia theo bản năng né tránh đi ra, để cho nữ hài vồ vụt một hồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng không tiếp tục làm vô vị dò hỏi nữa, Nguyễn Thái vội vàng đưa tay tiếp tục bới đi đất cát xung quanh ván gỗ.

Chỉ có điều lúc này hắn cũng không có tâm tình thưởng thức, nhanh chóng đem thùng gỗ ôm lên mặt đất.

Liên miên không dứt âm thanh không ngừng vang lên, quyền quyền đen cứng cáp vỏ gỗ nện nát một mảnh.

Đã đào lên rồi, còn không cứu, lãng phí thời gian cũng không cần như vậy a.

"Lại đến!"

"Có ai không?"

Nếu như ở trạng thái toàn thịnh, đừng nói mấy chục quyền, mấy trăm quyền đánh xuống hắn đều không thở dốc một cái.

Laa~(Ân.)

Nguyên bản bình hòa không khí trong phút chốc liền biến thành lúng túng trầm mặc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không kịp suy nghĩ, Nguyễn Thái nhanh lấy ra dao phay, không chút do dự chặt xuống.

Cuối cùng vẫn là rắn nhỏ chịu không được loại không khí này, khuôn mặt nhẹ kéo, cười nhẹ kêu lên.

Ngã bịch xuống đất.

Giống như đang hỏi, ngươi đang nói cái gì a.

Bất quá hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu đem nữ hài nhẹ nhàng để lên đệm cỏ, lại móm cho nàng một chút nước liền nhìn rắn nhỏ, cười xoà, nói:

Nhìn xem thùng gỗ trước mặt, Nguyễn Thái gãi gãi đầu, khó khăn suy nghĩ:

Giống như đang hỏi ta là ai, ta đang ở đâu và ta đang làm gì vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vụt ~

Nhìn vô cùng giống ala, nhưng trên đầu lại mọc hoa? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe được Nguyễn Thái âm thanh, rắn nhỏ nhẹ gật đầu trả lời.

Một cái tràn ngập tử sắc đóa hoa xuất hiện trong mắt hắn, hơn nữa cánh hoa màu sắc không ngừng biến ảo, khi thì chuyển sang tím đậm, khi thì chuyển sang tím nhạt, vô cùng sống động.

Phì phò thở gấp một hơi, dừng lại một chút.

Bành!

Lại qua vài phút, cái này ván gỗ cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng hoàn chỉnh của nó.

"Chẳng lẽ ngất đi?"

"Hô~ Còn may chỉ là đói khát quá độ mà ngất đi, cho uống chút nước nữa hẳn là có thể tỉnh lại rồi."

Cộc cộc~

Đương nhiên hắn cũng không phải cái gì thuật sĩ luyện đồng.

Khụ khụ, lạc đề.

Hắn chỉ đang thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ mà thôi, dù sao vẻ đẹp của nữ hài cũng không kém hơn rắn nhỏ chút nào.

Hồng hào đôi môi, xinh xắn mũi nhỏ cùng với thon dài lông mi, giống như một kiện tuyệt tác nghệ thuật, để hắn kinh diễm nhịn không được nhìn thêm vài cái, chậc lưỡi cảm thán nói:

Phía trước Nguyễn Thái bận rộn một hồi để cho nàng không kịp nhìn xem nữ hài dung mạo, trong lòng giống như mèo cào vậy, vô cùng ngứa ngấy.

Trầm đục âm thanh vang lên, cứng rắn vỏ cây bị cường đại lực lượng nện xuống, đánh ra một đạo to rõ vết lõm.

Trắng tinh làn da cùng với hoàng kim mềm mại mái tóc, kết hợp với kỳ lạ xanh nhạt váy trang, tôn lên nữ hài một loại cảm giác bình hoà.

La...a~? (X...Xin chào?)

Nguyễn Thái cũng không kịp vui mừng, vội vàng mượn nhờ nóng bỏng ánh nắng, mang theo tò mò nhìn xem hình ảnh bên trong.

Đem trên tay dao phay vứt sang một bên, Nguyễn Thái thân thể hơi trùng xuống, bắt đầu tụ lực.

Đang tại rắn nhỏ mở to hai mắt không ngừng đánh giá nữ hài thời điểm.

Nắm tay chậm rãi xiết lại, cơ bắp bắt đầu căng chặt, lại qua vài giây, Nguyễn Thái không nói hay lời liền đấm ra một quyền, đập mạnh xuống dưới thân thùng gỗ

"Lại đến!"

Bập!

"Bây giờ thì sao? Đập vỡ?"

Một hơi liên tục đánh xuống mấy chục quyền, tiêu hao lượng lớn thể lực để cho Nguyễn Thái có chút ăn không tiêu.

Giới tính hắn có thể xác định 100% là giống cái, lại thêm cái này nhỏ nhắn xinh xắn bộ dáng, hắn gọi là nữ hài hẳn là không có vấn đề gì a?

"Lại đến!"

"Quá chậm!"

Sopia : ...

Đến nỗi cứu hay không cứu, cái này còn cần nói sao?

Đương nhiên để hắn chú ý nhất cũng không phải dung mạo của nàng, mà chính là bông hoa mọc trên đầu nàng.

Rắc~

Vụt một tiếng, cả cảnh tay liền hóa thành một đạo tàn ảnh, cứng rắn nện vào trên thùng gỗ.

Bập một tiếng, sắc bén lưỡi dao xuyên qua lớp vỏ, nhẹ nhàng cắt đứt đi một tầng gỗ nhỏ, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

"Hô~ hô ~ "

Dùng hết toàn thân sức mạnh, nặng nề đập xuống.

Nhìn thấy dao phay chặt xuống thành quả, Nguyễn Thái hai đầu lông mày càng nhíu sâu thêm một chút, than một tiếng.

Nhìn xem trước mặt lắm lem bùn đất ván gỗ, Nguyễn Thái do dự một chút liền đưa tay lên gõ vài cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây là chủng tộc gì a?

Đập vào mắt hắn là một đạo nhỏ nhắn xinh xắn hình bóng, nhưng hắn lúc này nào có thời gian nhìn kỹ?

Lau lau trên trán vài giọt mồ hôi, Nguyễn Thái lúc này mới chậm rãi dời ánh mắt lên, quan sát cái này nữ... hài?

Nữ hài: ...

"Hắc hắc~ Xem ra bây giờ muốn đi cũng không đi được rồi, ầy, ta đi nấu cơm, ngươi nhìn xem nàng a."

Bành!

...

Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, đằng này vẻ ngoài của đoá hoa vô cùng xinh đẹp, giống như pha lê tím, mỹ lệ mà mộng ảo để hắn nhịn không được nhìn mê mẩn một hồi.

Tiếp đó liền vội vàng quay đầu trở lại, tò mò nhìn xem nữ hài trước mặt này.

Thấy vậy, hai mày của Nguyễn Thái hơi giãn ra một chút, khoé miệng nhẹ vểnh lên, cười nhạt, nói:

Lộ ra bên trong trắng vàng thân gỗ, nhưng sắc mặt Nguyễn Thái vô cùng trắng bệch, trên trán đều tràn đầy mồ hôi.

Bất quá cái thùng gỗ này ngoại hình vô cùng độc đáo, mặc dù nhìn giống như một cái thùng gỗ bình thường, nhưng bên ngoài lại không có nỗi một cái chế tạo vết tích, giống như một cái rễ cây tự nhiên tạo thành vậy.

Đương nhiên rắn nhỏ ngoại trừ kinh ngạc nữ hài dung mạo vô cùng xinh đẹp thì chính là trên đầu nàng đóa hoa.

Theo trầm trọng lực lượng lần nữa nện xuống, đã bị nện nát lớp gỗ cuối cùng cũng không nổi nữa, giòn vang rắc một tiếng liền vỡ nát thành từng mãnh.

Hai đôi mỹ lệ con mắt đối mặt nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trừng trừng nhìn lấy nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Nữ hài