Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Thiên Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: Ta Tin Nàng Ấy Như Nàng Ấy Tin Ta
Thẩm Nguyệt nhìn bà ta nói: “Nhị nương, ta không quan tâm ngươi được ai phái đến, nhưng bây giờ ngươi là người của ta, nghĩa vụ đầu tiên là phải nghe theo ta, sau này đừng báo cáo mọi thứ về ta cho người ngoài, việc này sẽ làm ta cảm thấy như bị giám sát, biết chưa?”
“Sư phụ có gì dặn dò?”
Thôi thị nói: “Nô tì đã biết”.
“Kiếm tiền ở đâu?”
Liên Thanh Châu khựng người, xoay lại nhìn Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng xoa bàn tay đầy thịt của Bắp Chân, cười nói: “Tiểu công tử thật đáng yêu… tên là Bắp Chân?”
Liên Thanh Châu nói: “Trước mắt, công chúa phải bắt chẹt tử huyệt của Tần tướng quân, sau đó là có thể yên lòng ở trong tướng quân phủ, nhưng công chúa vẫn phải cẩn thận”.
Thẩm Nguyệt híp mắt: “Cứ thế mà tử hình thì chẳng còn gì là thú vị, người ca ca đó của nàng ta là Liễu Thiên Hạc đúng chứ?”
Nghe thế, Thẩm Nguyệt cười híp mắt: “Đi đi, kiếm tiền nhiều vào, khi nào về đừng quên mang đặc sản cho ta”.
“Vâng thưa sư phụ”.
“Ngươi nói đúng, trước đây hắn không phân biệt được ai tốt ai xấu, càng đừng mong gì sau này”.
Chẳng phải à, tội thần tặc tử giống Liễu Thiên Hạc, nếu bị bắt, hoàng đế có thể yên lòng để hắn ta sống sót sao? Chỉ sợ ngay cả c·h·ế·t cũng không thể c·h·ế·t tử tế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi thị hỏi: “Công chúa gọi nô tì đến có gì dặn dò?”
Liên Thanh Châu nói: “Sư phụ không muốn công chúa có bất kỳ tình cảm gì với Tần Như Lương nữa, thế tại sao lại muốn để công chúa nghe chuyện của nàng và Tần Như Lương?”
Liên Thanh Châu sửng sốt nhưng lại từ chối: “Tại hạ chưa từng ôm đứa bé nào nhỏ như vậy, sợ ôm làm bé không thoải mái, vẫn nên đợi lúc lớn hơn…”
Bây giờ Thẩm Nguyệt không nhớ ra, chỉ biết những điều này có lợi cho nàng, giúp nàng có chỗ đứng trong phủ tướng quân. Với tính cách hiện giờ, cùng với sự dứt khoát như thời niên thiếu, nàng sẽ không còn nhân nhượng với một ai có lỗi nữa.
“Đây là bí mật thương nghiệp”.
Liên Thanh Châu nhẹ giọng nói: “Tại hạ chỉ cảm thấy nếu đã nhắc đến chuyện này rồi thì chắc hẳn công chúa cũng biết nguyên nhân hậu quả. Lẽ nào chỉ là vì câu nói của tại hạ mà công chúa có thể thay đổi được Tần tướng quân sao?”
“Mọi chuyện đều phải cẩn thận”.
“Chào tạm biệt?”, Thẩm Nguyệt sửng sốt nói: “Ngươi phải đi?”
“Được, lúc tại hạ không ở đây, nếu có gì cần, công chúa cứ bảo Nhị nương đi mời đại nhân”.
Liên Thanh Châu buồn cười nói: “Công chúa, đội thuyền Giang Nam sắp hoàn công, tại hạ đoán chừng đến khi mình về lại kinh thành là có thể thuận nước đẩy thuyền, đến lúc đó mời công chúa lên thuyền du ngoạn”.
“Đi đâu?”
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng: “Ta tin nàng ấy như nàng ấy sẵn lòng tin ta vậy”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Nguyệt tựa vào lưng ghế cười nói: “Thảo nào Tần Như Lương lại sợ ta biết chuyện Liễu Mi Vũ là Liễu Thiên Tuyết đến thế, Liễu Thiên Tuyết là con gái của tội thần, vốn dĩ là bị lưu đày thành nô lệ, nếu chuyện này bị vạch trần ra ngoài, Mi Vũ coi như xong”.
Liên Thanh Châu khẽ cười: “Lúc đó tại hạ thấp cổ bé họng, hơn nữa sư phụ cũng đã nói, một người không phân biệt được đúng sai đến mức đó thì không đáng để công chúa phó thác tình cảm và niềm tin”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó, như thể không có gì để nói nữa, Liên Thanh Châu chốt một câu: “Công chúa bảo trọng, tại hạ cáo từ”.
Thôi thị cười gượng nói: “Có… có thể là trùng hợp thôi…”
Tô Vũ cầm cây bút chấm vào mực, sau đó viết hai chữ “Dạ Lương” lên tờ giấy Tuyên Thành.
Hai huynh muội này hợp lực với nhau giấu giếm mọi người, ép nàng và con của mình vào chỗ c·h·ế·t.
Món nợ này cứ từ từ mà tính.
Với chuyện này, Liên Thanh Châu nói nếu đã biết rõ như thế còn hỏi gì nữa, lẽ nào đúng là do Tô Vũ bảo hắn đưa đến?
Lúc Tần Như Lương về, nghe nói Liên Thanh Châu có ghé qua, hơn nữa còn ở trong Trì Xuân Uyển khá lâu.
Hay là nàng nên hỏi thẳng: Rốt cuộc hắn có phải là cha của Bắp Chân không?
Ngọc Nghiên bước vào dọn dẹp nói: “Công chúa, Liên công tử chuẩn bị cho Bắp Chân rất nhiều quần áo, có cả mười mấy bộ cùng mùa mà không trùng nhau, lúc nãy nô tì xem thử mà thấy hoa cả mắt”.
Thẩm Nguyệt nhìn Bắp Chân, Liên Thanh Châu không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng sao? Nàng nói quá ẩn ý à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Nguyệt cười, lắc đầu nói: “Ta chỉ hơi bất ngờ thôi”.
Bị thiệt một lần thì sao Thẩm Nguyệt có thể cảm thấy thương xót cho Tần Như Lương được, dù biết chuyện trước đây thì đó cũng là tùy việc mà xét.
Hắn nhàn nhã đặt bút xuống nói: “A Nguyệt hỏi, ngươi đã nói rồi à?”
Liên Thanh Châu ở bên cạnh nói: “Tần Như Lương chứa chấp con gái của tội thần trong nhà tức là đã phạm tội khi quân”.
Liên Thanh Châu nói: “Đúng thế, Liễu Thiên Hạc chạy trốn ở bên ngoài, công chúa không cần lo, sẽ có người giúp công chúa. Liễu Thiên Hạc chính là thích khách ám sát vua, có người chỉ ước gì phanh thây hắn”.
“Lẽ nào… sư phụ không sợ công chúa nhớ tình cảm cũ với Tần Như Lương à?”
Liên Thanh Châu đứng thẳng người: “Vâng, tại hạ phải rời khỏi kinh thành một thời gian, ngày mai sẽ xuất phát”.
Ban đêm, Liên Thanh Châu xuất hiện trong phòng sách của Tô Vũ.
Không để Thẩm Nguyệt nói gì thêm, hắn quay đầu đi ra khỏi phòng.
Thẩm Nguyệt vừa giao Bắp Chân cho bà ta để cho bú sữa vừa nói: “Lúc nãy Liên công tử đã nói với ta, bảo có chuyện gì cứ kêu Nhị nương đi mời Tô đại nhân. Ta vừa nhớ ra là dạo gần đây Tô Vũ biết khá rõ những hành động của mình, có phải là trùng hợp hay không?”
Hắn lại suy xét chu đáo, chỉ là không biết có ý tứ gì.
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên gọi Thôi thị vào.
Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi còn có thể nhớ rõ được chuyện năm đó thì lúc Liễu Thiên Tuyết hãm hại ta, sao ngươi không lên tiếng?”
Tô Vũ nhìn con rối được đặt ở góc bàn, đây chính là món đồ Thẩm Nguyệt đã thức đến nửa đêm để khắc.
Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Ta thấy, kiếm tiền là mánh lới che mắt, không chừng đi làm chuyện không thể cho người khác biết”.
Tô Vũ đưa giấy tuyên thành đã hong khô cho Liên Thanh Châu nói: “Đêm nay về chuẩn bị, sáng mai khởi hành”.
Liên Thanh Châu nói: “Đương nhiên phải thế”.
“Ừ, là biệt danh ta đặt!”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Tên thì phải để cha nó đặt”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liên Thanh Châu vừa ra khỏi phòng, Tô Vũ ở phía sau nói: “Thanh Châu”.
“Ngươi có muốn ôm không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Sau bức màn tre, trầm hương ngào ngạt.
“Đi kiếm tiền”.
Hầy, bỏ lỡ cơ hội lần này rồi, không biết lần sau là bao giờ?
Tô Vũ cũng không bất ngờ, khẽ “ừ” một tiếng.
“Đều là chuyện đã qua, có nói cũng không thể thay đổi được gì, ngược lại có thể giúp công chúa nhìn thấu một người”.
Hắn vừa xoay người đi hai bước, Thẩm Nguyệt bỗng gọi hắn lại, nói với giọng mang ý tứ sâu xa: “Liên Thanh Châu, cũng đã đến rồi, ngươi không thăm Bắp Chân sao?”
Nói rồi hắn đứng lên nói với Thẩm Nguyệt: “Hôm nay tại hạ đến đây là muốn chào tạm biệt công chúa”.
Chương 172: Ta Tin Nàng Ấy Như Nàng Ấy Tin Ta
Liên Thanh Châu đáp: “Học trò đã nói nhưng học trò có một chuyện không hiểu”.
“Bây giờ ngươi nói rõ hơn đi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.