Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97-98: Ngươi Thích Ta À - Tra Xét

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97-98: Ngươi Thích Ta À - Tra Xét


Kết quả kẻ giả mạo kia thấy bức tranh kia thì xác nhận kẻ sai bảo hắn ta chính là người trong bức họa.

Liên Thanh Châu đáp: “Công chúa yên tâm, nàng ta không sao. Hôm ấy nàng ta bị kiệu đẩy ngã nên ngất luôn, thành ra tránh được một kiếp.

Nhưng đi dạo mãi cũng chán chứ.

Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Vậy hả? Ban nãy lúc đi vào viện của cô để gọi cô dậy ăn cơm thì ta còn nghe thấy tiếng ngáy của cô đấy”.

Thẩm Nguyệt còn chưa nói xong thì đã phẫn nộ giơ tay che mặt.

“Không vội, chờ dưỡng cho cô ổn định thêm đã rồi quay về sau”.

“Sắp đến thọ đản của thái hậu nên Liễu Thiên Hạc muốn vào cung”.

Tô Vũ nhìn nàng thật lâu rồi cười nói: “Ngay cả mùi trên người ta thế nào mà cô cũng nhớ rõ, có phải là cô luôn nhung nhớ ta, có ý với ta đúng không?”

Thẩm Nguyệt quyết định không vòng vo với hắn nữa, đi ngay vào điểm chính: “Ta muốn gặp Liên Thanh Châu, bây giờ chắc hắn đã tỉnh rồi, ngươi gọi hắn đến đây ăn điểm tâm cùng đi”.

Lúc chạng vạng, một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sau, Thẩm Nguyệt sẽ được những người Tô Vũ tin tưởng lựa chọn đưa về phủ tướng quân.

Cách lớp rèm, Tô Vũ khẽ nói với Thẩm Nguyệt: “Đi đường cẩn thận”.

Đợi đến khi Thẩm Nguyệt đi xa, Tô Vũ mới quay người vào cửa, hỏi Liên Thanh Châu: “Nói xem, về chuyện A Nguyệt bị bắt, ngươi đã tra được những gì?”

Liên Thanh Châu ho khan mấy tiếng, nghĩ thầm sư phụ thế này đã là khách khí lắm rồi. Cũng may là công chúa mất trí nhớ, chứ nếu là trước kia thì nàng đâu có nói chuyện với sư phụ như thế này.

Tô Vũ xếp lại tranh theo thứ tự ban đầu như không có gì, rồi quay người vào phòng.

“Ta đã thông báo rồi, nàng đang ngày đêm trông ngóng đón công chúa về đây”.

Tiếng sáo vừa dứt, Tô Vũ giương mắt hỏi: “Có kết quả gì chưa?”

“Không sợ, ta sẽ cố gắng kiếm tiền.

Thẩm Nguyệt kinh ngạc vô cùng, nói vậy thì y thuật của người này đúng là hơn hẳn trình độ của đại phu bình thường.

“Không sợ, ta sẽ mưa móc rải đều”.

Hắn nói: “Mang tranh này đi hỏi kẻ giả mạo kia xem, rốt cuộc có phải kẻ này không. Nếu hắn ta xác định thì cũng không cần giữ lại nữa, phòng trường hợp có người tra hỏi hắn ta.

“Ta cũng rất dễ ghen tuông”.

Lúc Liên Thanh Châu đi vào rừng trúc thì đã gặp cảnh tượng này, nhìn còn đẹp hơn cả trong tranh, nhất thời không dám đi lên quấy rầy.

Chương 97-98: Ngươi Thích Ta À - Tra Xét

Tô Vũ híp mắt.

Thẩm Nguyệt nhích về phía hắn, khẽ ngửi mùi của hắn, lại tự tin tràn đầy: “Ngươi coi ta là kẻ ngu à.

“Vậy sao ngươi không cho ta về?”

Trong buổi chầu sáng nay, chuyện công chúa Tĩnh Nguyệt mất tích cũng không thể che giấu được, Tần Như Lương bị hoàng đế mắng cho mướt mặt.

Lúc nhìn Tô Vũ thì hắn đã cầm vết sẹo giả của nàng trên tay.

Tô Vũ tràn đầy ý cười, thừa dịp nàng không chú ý thì xé hết số sẹo giả còn lại.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Tần Như Lương tìm ta á? Cũng phải, ta đây tự nhiên mất tích không duyên cớ, hắn ta cũng phải làm bộ đi tìm chứ”.

Nghe nói Tần Như Lương lục soát cả nhà Liên Thanh Châu nhưng vẫn không tìm được ai, đến lúc ấy mới chịu thôi.

Tô Vũ chắp tay sau lưng, nhìn người phụ nữ bụng bự trước mặt.

Đêm hôm đó, nhóm người đi lên núi đúng là do Tần Như Lương dẫn đầu.

Tô Vũ nhìn nàng lên xe ngựa rồi buông rèm xuống.

Tô Vũ đứng yên trong viện, khẽ dừng chân, ngón tay mở giấy vẽ ra, thấy một người trong bức tranh, im lặng không nói gì.

Thẩm Nguyệt liếc hắn, không tim không phổi hỏi: “Có phải ngươi thích ta không?”

“Sao cô lại nói thế?”

98: Tra Xét

Nhưng khi ấy Thẩm Nguyệt hôn mê bất tỉnh, nên được đưa đến một trấn bên ngoài kinh nghỉ ngơi hai ngày, rồi hôm nay mới bình yên quay về.

Nếu như không phải mang theo thư tiến cử mà Tô Vũ viết thì hắn cũng đã bị rất nhiều quan viên chính trực từ chối ở ngoài cửa rồi.

Thẩm Nguyệt thấy Liên Thanh Châu muốn đi chuẩn bị, bèn hỏi: “Ngọc Nghiên sao rồi?”

Thẩm Nguyệt đã ở đây hai ngày rồi, có vẻ Tô Vũ không có dự định đưa nàng về hay sao ấy! Liên Thanh Châu cũng không thấy bóng dáng đâu!

Thẩm Nguyệt quay người lên xe ngựa, nàng và Tô Vũ mới tiếp xúc được hai ngày, nên cũng chẳng có lưu luyến gì.

Tô Vũ không hề bất ngờ, nói: “Mục đích của hắn ta là gì?”

Liên Thanh Châu nói: “Là học trò sơ ý nên mới khiến chúng thừa dịp, quả thật là có người đã mua chuộc đám sơn tặc ngoài thành, muốn đưa công chúa vào chỗ c·h·ế·t”.

“Có phải ngươi định cứ giam giữ ta mãi thế này không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Nếu không cứ không rõ tung tích thế này thì sao hoàng đế có thể yên tâm.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi trước bàn ăn, nàng ăn được vài miếng thì nói luôn câu đầu tiên trong ngày: “Tối qua ta ngủ không được ngon”.

Gương mặt hoàn hảo của nàng đã lộ ra trước mắt Tô Vũ.

“Học trò hiểu rồi ạ”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đã nói cho Ngọc Nghiên biết là ta vẫn ổn chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Vũ chưa nói vội, chờ Liên Thanh Châu tỉ mỉ kể.

“Chẳng qua là sau khi biết công chúa xảy ra chuyện thì Ngọc Nghiên rất kích động, còn mặc kệ tất cả mà về phủ tướng quân, muốn Tần tướng quân ra ngoài cứu công chúa về”.

Nàng biết Tô Vũ sẽ không thật sự thích mình.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại thấy rất thư thái, cuối cùng nàng cũng báo được mối thù tối hôm qua Tô Vũ chế nhạo mình.

Tô Vũ thả chén trà trong tay xuống, nói: “Cô ăn nhà ta, ở nhà ta, lại còn khó chịu với những gì ta nói à?”

Vừa xuất hiện, hắn đã bất đắc dĩ nói: “May là công chúa không ở trong nhà tại hạ, hai ngày nay tướng quân đều đến làm phiền tại hạ đây này”.

Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Tô Vũ, nói lại cho rõ, là ngươi đi vào phòng ta, bắt ta ở nhà của ngươi, ta nên hỏi ngươi câu này mới đúng”.

“Ta đắt lắm đấy”.

“Người kia không phải người trong phủ tướng quân mà là giả mạo”.

Mấy cái viện và sân đình đều rất yên tĩnh, chắc là vì chủ nhân nó như vậy, nên không giống những nơi khác.

“…”

Sẹo này làm không thật chút nào, để lần sau ta làm cho cô mấy cái”.

Sau khi chào tạm biệt, nàng cũng không thèm quay lại nhìn.

Thẩm Nguyệt nói: “Người bạn này của ngươi bình thường nói chuyện không gợi đòn thì ta cũng thấy quen đấy”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liên Thanh Châu gật đầu nói: “Sư phụ dự liệu như thần, học trò thăm viếng mấy vị đại nhân từng quen biết với Liễu tướng của tiền triều. Người mà sư phụ vẽ cũng đã đến nhà họ chào hỏi, nên họ vừa nhìn đã nhận ra đây chính là trưởng tử của Liễu tướng, Liễu Thiên Hạc”.

Chưa hết một ngày, Liên Thanh Châu cuối cùng cũng xuất hiện.

“Đại khái là chưa đến lúc”.

Trong triều nhìn thì sóng yên gió lặng, nhưng không biết có bao nhiêu người đang ẩn núp chờ thời cơ.

Tô Vũ không coi là thật, chỉ mỉm cười không đáp, hắn biết Thẩm Nguyệt chỉ trêu vậy thôi.

Tô Vũ nheo mắt, bên trong con ngươi an tĩnh là mấy phần thâm sâu.

Điểm tâm ở nhà Tô Vũ rất thanh đạm, nhưng đều được điều phối tỉ mỉ, vô cùng thích hợp cho phụ nữ có thai như nàng.

Thẩm Nguyệt bật cười: “Hừ, nói như thật ấy nhỉ, chưa nói đến ta đang là phụ nữ có thai, nếu dáng vẻ ta xinh đẹp thì còn được, nhưng giờ dung mạo ta đang bị hủy, đầu óc ngươi có phải… Ui cha, đau quá, con mẹ nó chứ!”

“Không sao thì tốt rồi”, Thẩm Nguyệt yên lòng.

“Đã tìm được ạ, hắn ta bị người chỉ điểm. Học trò đã cho họa sĩ đi vẽ lại người mà hắn ta miêu tả”, nói rồi, Liên Thanh Châu đưa ra một xấp tranh.

Rõ ràng hai ngày trước có thể đưa nàng về nhà, nhưng vẫn muốn giữ nàng thêm hai ngày. Nhưng dù thế thì nàng cũng không thể ở đây mãi được, cuối cùng nàng vẫn sẽ rời đi.

“Ai mà biết chứ”.

Liên Thanh Châu nhìn Tô Vũ, lại nhìn Thẩm Nguyệt, cười hỏi: “Công chúa ở đây đã quen chưa?”

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Lần trước ngươi không trả lời ta, nhưng lần này có giỏi thì trả lời đi, đúng hay không?”

Thẩm Nguyệt nhếch môi, híp mắt dò xét Tô Vũ: “Ngươi thừa nhận đi, ngươi có ý khác nữa đúng không”.

97: Ngươi Thích Ta À

Tô Vũ không nói gì.

Áo trắng trải thành tầng trên lá trúc, hắn cong một chân, ung dung thổi sáo.

Sáng hôm sau, lúc dùng điểm tâm, Thẩm Nguyệt vẫn còn đang ngái ngủ.

Tô Vũ hỏi: “Xấu chỗ nào? Ta thấy cô nhìn rất được mà”.

Tô Vũ đặt bút xuống, để cho gió thổi khô vết mực.

Thẩm Nguyệt cảm thấy ấm áp, nhất thời cũng muốn nhanh đi về. Tiểu nha đầu kia không biết đã khóc đến mức nào rồi.

Hai ngày này, Liên Thanh Châu cũng không nhàn rỗi, hắn tận lực đi điều tra tiền căn hậu quả của việc này.

Hắn hơi cúi đầu, buông thõng mi mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm một đoạn lóng trúc vừa mới bẻ, một tay cầm đao tỉ mỉ khắc, tạo ra một cây sáo trúc tinh xảo.

Mùi trầm hương mà ta ngửi được đêm đó chính là mùi trên người ngươi!”

Hai người đứng trong đình viện, rừng trúc xào xạc sau lưng, khẽ tạo ra tiếng gió.

Hoàng đế yêu cầu Tần Như Lương nhất định phải tìm được tung tích của công chúa.

Mọi chuyện ăn, ở mà Tô Vũ chuẩn bị cho nàng đều vô cùng chu đáo, cái này Thẩm Nguyệt không chê được.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Vậy sao ngươi không đưa ta quay về?”

“Mẹ nó, sao ngươi lại biết?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Vũ buồn cười nói: “Nếu thế thật thì cô định làm gì?”

“Liên hồ ly, ngươi xem, hắn bắt đầu rồi đấy!”

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên cần phải bố trí thủ vệ trong kinh một lần nữa.

“Hôm đó có người từ phủ tướng quân đến truyền lời, nói công chúa có việc cần gặp học trò, cho học trò phái kiệu đến đón, nhưng sau đó học trò hỏi Ngọc Nghiên thì mới biết là công chúa không hề cho ai đi đến truyền lời, cứ tưởng là học trò có chuyện cần hỏi”.

Đây là mùi trầm hương, không thể thay đổi, nhưng nếu xịt vào thân thể mỗi người thì khí tức sẽ khác biệt, không phải cùng một mùi trầm hương nữa.

Thẩm Nguyệt cũng không nói thật mà chỉ nói đùa.

Thẩm Nguyệt đang uống canh ngọt thì hơi run chân: “Hắn không uống thuốc trước khi ra ngoài à?”

Thẩm Nguyệt hoài nghi là nàng vẫn đang bị b·ắ·t· ·c·ó·c, chẳng qua là đổi địa điểm thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng không thể nhịn được nữa, đi tìm Tô Vũ nói cho ra nhẽ.

Tô Vũ bình thản nói: “Hắn chắc không rảnh đâu, từ đêm qua đến sáng nay, Tần Như Lương đã lùng sục cô khắp kinh thành, đoán chừng hôm nay sẽ đến đạp cửa nhà Liên Thanh Châu đấy”.

Tô Vũ mặc áo xanh, sợi tóc như mực kéo dài sau ót, khoan thai đứng trong khung cửa, ngõ đá xanh phía sau làm nổi bật lên dáng vẻ của hắn, tĩnh mịch vô cùng.

Tô Vũ uống trà như không có việc gì.

Những quan viên mà Tô Vũ bảo Liên Thanh Châu đến tìm, đọc được thư tiến cử của Liên Thanh Châu thì thái độ lập tức thay đổi.

Hắn không nói lời nào, tiện tay trải một tờ giấy trên bàn, khẽ cầm bút nhuốm mực, rồi phác họa ra một hình dáng.

Nhà Tô Vũ không lớn, đi dạo nửa ngày là hết.

Liên Thanh Châu đứng bên cạnh yên lặng quan sát, Tô Vũ vẽ vô cùng tinh tế, có thể thấy được từng cảm xúc tinh tế của người trong bức họa kia.

Sống hay c·h·ế·t thì cũng phải đưa ra được một câu trả lời.

Sau đó, Tô Vũ chỉ cho Liên Thanh Châu mấy phủ trạch, bảo hắn đến chào hỏi, thuận tiện lôi kéo quan hệ.

Thẩm Nguyệt lấy lại sẹo giả, thuần thục dán lại lên mặt, hừ một tiếng: “Người vừa đẹp trai lại giỏi y thuật như ngươi mà thật sự thích ta thì chẳng phải ta rất lời hay sao? Đừng vội, chờ ta đẻ con xong thì sẽ bao nuôi ngươi nhé”.

Mọi người nhất trí nói lời khai giống hệt nhau theo sự sắp xếp của Liên Thanh Châu và Tô Vũ.

Bức họa này vẽ ra từ miêu tả của người khác, nét vẽ thô sơ, lại thêm ký ức của người miêu tả không được rõ ràng, nên rất nhiều điểm đều hơi mơ hồ.

Tô Vũ nói: “Thanh Châu, chuẩn bị đi, chiều tối nay đưa công chúa về”.

Tô Vũ bình tĩnh ngồi, tóc dài không buộc, sợi tóc đen như mực đổ xuống vạt áo trắng nhạt.

Tô Vũ bây giờ phất áo ngồi bên rừng trúc, bốn phía một mảnh xanh tươi, góc áo trắng nhạt của hắn khẽ đung đưa trong rừng trúc xào xạc tiếng gió.

Không thể để lộ ra việc Thẩm Nguyệt ở bên ngoài hai ngày, bèn nói là đêm đó có một nhóm giang hồ du hiệp xông tới, g**t ch*t hang ổ sơn tặc rồi cứu Thẩm Nguyệt xuống núi.

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Tìm được hắn ta chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sư phụ có nhận ra hắn ta không ạ?”

Đó là vì Tô Vũ trước giờ không hề đích thân qua lại với bất kỳ quan viên nào.

Liên Thanh Châu là thương nhân, để đứng vững gót chân ở kinh thành thì việc thiết lập quan hệ là chuyện quá bình thường.

Lá trúc chập chờn không ngừng, công tử như ngọc, thế gian vô song.

Nhưng lần này không giống ngày xưa, Tần Như Lương lần này có vẻ lo lắng hơn bình thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97-98: Ngươi Thích Ta À - Tra Xét