Thám Tử Của Quỷ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Nghi ngờ
Người phụ nữ này là cô của Đinh Hạo, Đinh Hương, đội trưởng đội phòng chống ma túy, một bông hồng thép trong ngành. Sát phạt quyết đoán, từng lập nhiều chiến công. Sự gan dạ dũng cảm còn hơn cả nam nhi. Đinh Hạo rất nể phục người cô của mình.Đinh Hạo nhìn người phụ nữ nói:
Đinh Hương nhìn Đinh Hạo, thấy hắn đã gầy đi rất nhiều sau cái c·h·ế·t của Bích Ngọc:
"Anh Khôn, chỗ ngài K có tin gì không?"
"Đinh Hạo đến thăm mọi người, nhưng thấy mọi người bận rộn nên không vào."
Luân nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Huỳnh cục ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó nói:
"Chúng tính dụ chúng ta ra đó. Nói anh em phải cẩn thận, không được manh động, chờ lệnh mới được hành động."
Đinh Hạo hôm nay trở lại thăm đội phòng chống ma túy, nhìn thấy mọi người đang làm việc bận rộn hắn cũng chỉ đứng nhìn một lúc. Khi hắn định rời đi thì một người nhìn thấy hắn, bèn gọi:
Lúc này, trong một căn hầm ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Người đàn ông trung niên tên Luân đang báo cáo với Dương Thế Khôn:
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của người đàn ông:
"Đinh Hạo có nói gì không?"
"Việc này chưa điều tra ra, chỉ là người của chúng ta theo hắn thì thấy có cảnh sát theo dõi hắn, nên báo lại. Mà anh Khôn, sao chúng ta không tung chuyện kia ra để hạ bệ Trần Văn Bân?"
Trần Thăng nghe tới bệnh viện H, đây chẳng phải là nơi An Kỳ làm việc sao. Hắn có chút lưỡng lự. Nhưng hắn đã hứa giúp Lâm điều tra vụ này rồi nên đành cắn răng:
"Cô, cháu vừa mới tới thôi."
Đinh Hạo lắc đầu. Hắn vô cùng buồn bực vì chuyện này:
"Tạm thời chưa ra tay với Trần Văn Bân, nhưng có thể ra tay với con của hắn."
"Người của chúng ta bên đó vẫn ẩn sâu, chờ thời cơ hành động. Chỉ có điều Trần Văn Bân giờ phòng bị rất nghiêm ngặt, muốn g·i·ế·t hắn rất khó."
"Anh không vào chào Đinh đội trưởng và Phan cục sao."
"Giờ chúng ta đã có ba loại khả nghi, nhưng không có cách nào xác định. Giờ chỉ có bản xét nghiệm máu của em lúc đó thì mới dễ dàng đối chiếu được."
Đinh Hạo vỗ vỗ tay hắn nói:
Huỳnh cục ở đầu dây bên kia ngập ngừng một chút rồi nói:
"Đinh Hạo rất tốt, rất chịu khó, tính kỉ luật cao, có tinh thần trách nhiệm."
"Thôi để khi khác. Anh đi đây."
"Hắn giờ này ám binh bất động, liên lạc không được."
"Phan cục đó à, đồng chí gọi tôi có việc gì không?"
"Anh nói gì vậy, anh em hiểu cho anh mà. Chuyện của chị dâu sao rồi, đã bắt được hung thủ chưa?"
A Kiên thành thật báo cáo:
"Đinh Hạo, cháu tới khi nào vậy?"
Luân vâng lệnh, rồi rời khỏi. Dương Thế Khôn lúc này cực kỳ cẩn thận. Hắn không muốn ngã ở một chỗ lần thứ hai.
"À, tôi muốn hỏi tình hình của Đinh Hạo. Cậu ta công tác có tốt không?"
Phan cục dường như muốn biết không phải vấn đề này, nên nói thẳng:
Dương Thế Khôn nhay nhay trán một lúc rồi nói:
"Anh nhận định sao về con người cậu ta. Liệu cậu ta có trung thành với tổ chức hay không?"
"Trần Thăng, con của Trần Văn Bân. Kẻ này đang bị cảnh sát theo dõi, mà chúng ta đang tránh đụng độ với cảnh sát."
"Cậu ta làm việc với tôi không lâu, mới hơn một tháng. Nhưng con người này rất có trách nhiệm với công việc, làm việc quên mình, trung thành với tổ chức. Nhìn lại sự kiện của bạn gái cậu ta, có thể thấy được."
Bất ngờ có một người phụ nữ trên dưới bốn lăm tuổi đi ra, thấy Đinh Hạo liền nói:
"Cảm ơn anh. Có dịp tôi sẽ mời anh uống nước."
"Anh Khôn, cảnh sát đã rút quân hơn một nửa. Tình hình truy bắt chúng ta không còn gắt gao như trước nữa."
Phan cục cũng không nói gì thêm. Ông ta rời đi. Trong phòng làm việc, Phan cục không ngừng suy nghĩ làm sao để tìm ra tên nội gián trong hàng ngũ cảnh sát. Ông ta nhấc điện thoại lên, nhưng thấy có gì đó chưa chắc chắn, lại bỏ điện thoại về vị trí cũ. Một lúc sau ông ta như đã có quyết định bèn nhấc điện thoại lên gọi:
Luân nhìn hắn nói:
"Lần trước cũng may có ngài K mật báo, chúng ta mới thoát được một kiếp."
Phan cục dường như không muốn hỏi gì thêm:
Mấy ngày nay, Trần Thăng vẫn bận rộn chuyện trong phòng thí nghiệm. Sau khi hai mươi đơn hàng sau đó được chuyển tới, Trần Thăng đã lọc ra được hơn mười loại có thể gây ra các triệu chứng như của Lâm, trong đó có bốn loại có màu cam. Bích Ngọc có về nhưng hắn cũng không có thời gian để ý đến nàng. Tâm trạng của nàng không tốt cũng không muốn nói chuyện với ai. Cảnh sát thỉnh thoảng cũng theo dõi hắn nhưng không gắt gao như đợt trước. Ngoài giờ lên lớp, hắn đều ở lỳ trong phòng thí nghiệm.
Chương 14: Nghi ngờ
"Hắn phạm tội gì mà bị cảnh sát theo dõi?"
Đinh Hạo quay lại nhìn hắn nói:
A Kiên nhìn Đinh Hạo vỗ vỗ bắp tay hắn:
Phan cục khẽ nhăn mày, chuyện của Đinh Hạo ông ta cũng biết:
Ba ngày sau, hắn cũng lọc ra được ba loại khả nghi nhất, trong đó có hai loại có màu cam. Đến lúc này thì không còn cách nào để xác định nữa, hắn nhìn Lâm nói:
Dương Thế Khôn đang hút thuốc khẽ hừ:
A Kiên thấy lạ, tại sao Phan cục lại hỏi vậy? Nhưng vẫn trả lời:
A Kiên đi vào thì thấy Phan cục đứng ở cửa, Phan cục hỏi hắn: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Thế Khôn nghe vậy khẽ ngạc nhiên, liền hỏi:
"Anh Hạo, đến lúc nào sao không nói với em một tiếng."
"Chú ý giữ gìn sức khỏe, cô đang bận. Khi khác nói chuyện tiếp."
"Alo, Huỳnh cục phải không? Tôi, Phan Chánh Hiệp đây."
"Đinh Hạo nói hung thủ hại Bích Ngọc vẫn chưa bắt được. Khi khác sẽ quay lại "
Luân lật lại trang giấy, rồi nói:
Dương Thế Khôn quăng điếu thuốc xuống bàn hừ lạnh:
"Điều tra xem Trần Thăng dính vào vụ án nào. Xem có thể khống chế Trần Thăng để chiếm đoạt tập đoàn HD hay không. Thứ kia cũng là nước cờ c·h·ế·t. Nó cũng sẽ hủy hoại tập đoàn HD. Trần Văn Bân chúng ta chắc chắn phải g·i·ế·t, nhưng muốn xây dựng tập đoàn HD thứ hai sẽ rất khó."
Đinh Hạo nhìn Đinh Hương, người cô này từ nhỏ đã rất yêu thương và lo lắng cho hắn. Nhất là sau khi cha hắn bị tai nạn, rồi qua đời:
Luân thấy vậy khẽ than nhẹ:
"Lúc khác, cháu sẽ đến thăm cô."
"Chưa bắt được. Hung thủ ra tay tàn độc không để lại dấu vết nào. Có vài đối tượng tình nghi nhưng không có chứng cứ."
Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Đinh Hạo tới có việc gì vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tình hình bên chỗ Trần Văn Bân sao rồi?"
Luân lật lại hồ sơ một lúc rồi nói:
Dương Thế Khôn nhớ lại lúc trước. Đúng là quá nguy hiểm, hắn suýt nữa đã bị cảnh sát tóm gọn. Nghĩ đến điều này hắn càng hận Trần Văn Bân thấu xương. Hắn nhìn Luân hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hôm đó, em được đưa đi. Khi tỉnh lại thấy mình đang ở bệnh viện H, có thể nơi này có lưu bản xét nghiệm của em."
A Kiên thấy vậy khẽ cau mày. Hắn đã gặp Bích Ngọc, đó là một cô gái tốt:
Rồi sau đó ông ta cúp máy. Ông ta dựa người vào ghế như đang suy nghĩ, cân nhắc vấn đề gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
"A Kiên, anh vừa mới tới thôi, thấy mọi người đang bận công việc nên không muốn làm phiền. Lúc mọi người bận rộn nhất anh lại ra đi, thật ngại quá".
"Chúng ta phải lấy được nó."
Dương Thế Khôn khẽ cau mày, hắn đang suy nghĩ một chuyện gì đó. Lúc sau hắn nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.