Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 4: Gia đình nhà Kudo
Nhật Bản, nhà Kudo.
‘Ah, Sharon vậy mà gọi cho mình ?!’
Yukiko nhìn màn hình điện thoại, thầm kinh ngạc và nghi hoặc đôi chút. Người bạn thân này của mình rất ít khi chủ động liên hệ.
“Moshi Moshi, Sharon, đã lâu không gặp !”
“Đã lâu không gặp, Yukiko. Dạo này còn khỏe chứ ?” Bình thường giọng nói tương đối mị hoặc bỡn cợt, lúc này khi nói chuyện điện thoại, trong nháy mắt liền thay đổi, trở nên cực kỳ già dặn nghiêm túc.
“Vẫn tốt, em nhớ dạo gần đây công việc của chị khá bận rộn, không phải sao ?”
“Ừm, cũng được, gần nhất đẩy đi không thiếu lời mời và kịch bản, muốn nghỉ ngơi một thời gian”
“That’s very good ! Chị nên như vậy, không cần phải quá chăm chỉ với công việc”
“Ừm hứm...Nhưng mà không sánh được với em ! Kể từ khi em sinh thằng nhóc kia, liền đi theo Yusaku-san về Nhật Bản sinh sống, đồng thời rút khỏi giới giải trí. Tính xem, bao lâu rồi em không liên lạc với chị ?”
“Hahaha...Shin-chan còn nhỏ như vậy, Yusaku lại bận rộn với đống bản thảo, em phải một mình chăm sóc thằng bé” Yukiko cười vui vẻ trả lời, chẳng hề để ý lời trách móc của đối phương, “Đúng rồi, đại minh tinh Sharon của chúng ta gần nhất vẫn ở New York chứ ? Cuối tuần này Yusaku có một buổi kí kết hợp đồng, gia đình em sẽ bay sang Mỹ 2 ngày, hai chúng ta cùng nhau đi uống vài chén được không ?”
“Okay, thời gian địa điểm gửi cho chị !”
“Yeahhhh, đến lúc đó gặp lại !”
Cúp điện thoại, Vermouth hơi cân nhắc một lúc, cầm lên chiếc bật lửa, đốt đi tư liệu trong tay.
Coi như lời cảm ơn, xem ở phân thượng đã ra tay cứu chữa cho mình, tạm thời không nên để đám người đáng ghét trong tổ chức phát hiện ra chàng trai trẻ này. Trước hết cứ để mình tự tay chiếu cố đã, xem Alex Dason thần bí đó còn điều gì đặc biệt.
................
Gần một tuần sau, vợ chồng nhà Kudo đáp chuyến bay tới New York.
Ôm cô nàng sư muội Christine của mình trong lòng, Yukiko cười đầy vui vẻ, “Chris-chan, đã lâu không gặp, càng ngày ngàng xinh đẹp, không giống Daniel-sensei, già khắm khú. Bất quá...từ lúc nào mà em lại cắt đi mái tóc dài tuyệt đẹp kia đi ? Quả tóc ngắn này thật sự trông giống như thằng nhóc con không bằng !” ( Ngoài đời mình thực sự để kiểu tóc này. Anh trai mình toàn bảo mình là Tomboy, mà mình thực sự là Tomboy mà ^^ )
Nhìn xem vợ và mẹ của mình đang chà đạp người cô và sư muội, Kudo Yusaku cùng với 6 tuổi Kudo Shinichi đứng đằng sau chẳng biết làm gì hơn, chỉ đành cười trừ, không dám tiến lên giải cứu.
Tối hôm qua, đang ở nhà, Christine tiếp cuộc điện thoại từ ‘vị sư huynh’ trưa hôm sau gia đình nhỏ 3 người sẽ sang New York thăm, hi vọng hai anh em sẽ đến sân bay tiếp đón.
Nhận được thông báo này, Alex và Christine liếc nhìn nhau trong vài phút.
“Ngày mai anh phải đến trụ sở FBI để lấy vật dụng cá nhân vẫn còn để đó”
“No, hai chúng ta cùng đi. Em nhiều tiền, mấy thứ đồ kia cứ vứt đi là được, anh cần gì em mua cho anh cái mới !” Christine trợn trắng mắt với Alex, giọng điệu chắc nịch, đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘chúng ta’.
“Well, good night !” Alex quay người về phòng của mình.
Đợi đến sáng ngày thứ hai, vừa tỉnh dậy, đi tới phòng bếp ăn sáng, Christine liền nhìn thấy một tờ giấy đặt ở trên bàn, chữ viết gọn gàng xinh đẹp.
‘Chris, đồ vật rất quan trọng, anh phải đi lấy. Bữa sáng anh đã nấu sẵn, là trứng rán, sữa bò để trong tủ lạnh, pha với nước ấm rồi uống, đừng để đau bụng. Trên đường chú ý an toàn. Anh trai thân yêu của em, Alex !’
‘Mình biết, mình biết sẽ như vậy mà ! Fuck you, Alex !’ Christine vo tròn tờ giấy nhắn, ném mạnh về phía thùng rác, trong lòng thì thầm chửi rủa lấy ông anh trai của cô, ‘Nhịn, phải nhịn, nghe lời cha mình...không, làm gì có cha, đấy cũng là thằng anh dở hơi đóng giả, Fuck you, Alex, you’re the real asshole !’
‘Alright, dù gì đó cũng là sư huynh sư tỷ của mình !’
Tiếp đó...mọi chuyện diễn ra như vừa rồi, Christine còn phải cố gạt ra một nụ cười miễn cưỡng, mang đầy ủy khuất. Đưa tay đón lấy túi xách của Yukiko, Christine hỏi thăm
“Obasan, mệt không, trước tiên chúng ta về nhà...”
Còn chưa nói hết câu, Christine đột nhiên cảm giác được một luống sát khí vây quanh chính mình, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Yukiko giống như đang muốn hắc hóa, vội vàng nở nụ cười cứng ngắc, đổi lại xưng hô
“Oops, Onẽsan...Onesan...chúng ta về nhà nghỉ ngơi, haha...”
Mạng sống giữ được, thở dài may mắn !
“Alex-chan đâu, vừa rồi chị không có nhìn thấy, tạo sao em ấy không tới đón ta vậy ?” Yukiko nhìn xung quanh một chút, cũng không phát hiện thân ảnh người sư đệ.
“Hôm nay Alex phải tới trụ sở FBI lấy nốt đồ vật quan trọng, dù sao cũng đã rời khỏi nơi đó. Anh ấy bảo, tối nay sẽ chiêu đãi mọi người một bữa tiệc thịnh soạn” Christine nhanh chóng đưa sự chú ý từ mình chuyển dời đến trên người thằng anh đáng c·hết của cô.
“Vậy sao ? Không phải vì trốn chị đấy chứ ?”
“Ah..ah..sao có thể như thế được chứ”
Lại tiếp tục là một điệu cười miễn cưỡng, Christine cảm thán, giác quan thứ 6 của sư tỷ thật chuẩn xác. Mỗi khi đối mặt với Yukiko, Christine đều cảm thấy so với khi huấn luyện ma thuật với anh trai còn khủng bố hơn rất nhiều.
“Được rồi, Yukiko, chúng ta đi thôi, tránh khỏi đám Paparazzi” Một bên, Yusaku cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm, anh yêu ! Shin-chan, chúng ta cùng cô Christine về nhà cô đấy nhé, có được hay không nà ?”
“Dạ !”
Một tên nhóc tỳ khuôn mặt đầy ngạo kiều thả ra tay cha mình, nắm lấy tay Yukiko, giống như sợ có người c·ướp lấy mẹ của thằng nhóc không bằng.
Nhận thấy sự chú ý đã được rời đi, Christine lặng lẽ thở dài một hơi trong lòng, đồng thời thầm cộng thêm món nợ mới với anh trai mình. Tiếp đó, cô cầm lấy hành lý hộ sư tỷ, đi ở bên cạnh dẫn đường cho gia đình nhỏ...
..............
Biệt thự nhà Dason...
“Sharon, là em, Yukiko !”
“Ừm, gia đình em đã đến New York ? Cần chị đến đón mọi người không ?”
“Không cần, không cần, Chris-chan đã đón Yusaku và em rồi”
“Chris-chan ?” Nghe tới cái tên này, Sharon nhíu mày, trái tim đột ngột nhảy lên bất an.
Mà ở đầu dây bên kia, Yukiko không hề nhận ra giọng điệu bất thường của cô chị bạn thân, vẫn tương đối vui vẻ giải thích
“Đúng vậy, Christine Dason, chính là con gái út của Daniel-sensei, thầy của Yusaku. Thầy ấy còn có một cậu con trai cả, tên là Alex. Trong đám tang thầy ấy, chị đã từng nhìn thấy rồi đấy”
Nhận được câu trả lời, Sharon lặng lẽ thở dài một hơi, thì ra mình nghĩ nhiều. Tiếp đó, sự chú ý liền đặt ở câu sau...Trong đám tang nhà cố vấn trinh thám nổi tiếng, đã từng nhìn thấy Alex ? Thì ra đó mới là lần đầu cô gặp người thanh niên này, chứ không phải ở quán bar trước kia. Vậy mà mình lại không hề nhớ.
“Vậy à ! Thế mà chị lại không chú ý đến”
“Không sao cả, dù gì lúc đó ai cũng trong tâm trạng bi thương, không rảnh để giới thiệu, người cũng đông, chị cũng khó mà nhớ được. Alex-chan à...cậu ấy rất đẹp trai, hơn xa mấy diễn viên nam trong Hollywood mà chị quen biết. Đảm bảo khi gặp cậu ấy, kiểu gì chị cũng sẽ kinh ngạc cho mà coi...”
“Yukiko !” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng phát ra từ loa điện thoại, để cho người ta cảm nhận được uy h·iếp vô hình, cắt đứt những lời giông dài vô nghĩa của Yukiko.
“Được rồi, được rồi, hahaha...Chiều nay Yusaku sẽ đến nơi ký kết hợp đồng bản thảo mới, nhân dịp này, hai chị em chúng ta đi dạo phố nhé !”
“Được, mấy giờ ?”
“2h chiều đi, rất lâu rồi không được dạo phố, mỗi lần Yusaku đều không bồi em đi. Chúng ta đến Quảng trường Thời đại nhé !”
“Được, chiều gặp”
Cúp điện thoại, bước chận chậm rãi đi về phía ban công, trong lúc bất tri bất giác, New York vậy mà xuất hiện trận tuyết rơi đầu mùa. Kể từ cuộc gặp đầu tiên đó, từ mùa thu cho đến mùa đông, cũng đã gần 1 tháng.
Khoác lên áo ngủ tơ tằm, Vermouth trong bộ dạng Sharon đốt lấy một điếu thuốc, đứng ở bên cạnh cửa sổ gần ban công, mái tóc dài màu vàng kim tùy ý xõa ở sau lưng. Cô thoải mái phun một làn khói thuốc, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết phiêu tán trên bầu trời thành phố đông đúc nhất thế giới, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thần bí.
Vermouth rất chờ mong buổi tối hôm nay. Bằng kinh nghiệp làm bạn thân bao nhiêu năm, cô hiểu Yukiko chắc chắn sẽ đưa ra lời mời. Nhân dịp này, cô có thể tìm hiểu thêm nhiều hơn những bí mật từ chàng trai trẻ tuổi thần bí đó.