Chiều tháng 7, khi cái nắng gay gắt như lưỡi dao nóng đỏ xẻ đôi không gian, thành phố chìm trong cơn nóng bức khó chịu đến mức dường như cả không khí cũng đang bị nung chảy. Trên các con phố đông đúc, mọi vật như đang run rẩy dưới sức ép của mặt trời, và những bóng cây hiếm hoi không đủ để xoa dịu sự thiêu đốt khắc nghiệt ấy. Tiếng xe cộ ầm ĩ, tiếng còi inh ỏi hòa quyện với nhịp sống hối hả của đô thị, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn của mùa hè, càng làm cho sự ngột ngạt trở nên dày đặc.
Ở một góc phố yên tĩnh, tòa nhà cũ kỹ tại số 29 Ngô Quyền như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Văn phòng nhỏ nằm im lìm, mang dấu ấn thời gian qua những bức tường loang lổ và lớp sơn đã bạc màu. Bên trong, không một tia sáng hay làn gió nào lọt qua những khung cửa sổ khép chặt. Không gian chìm trong ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt, tĩnh lặng và yên bình.
Thám tử Ngọt ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính, gương mặt anh trầm ngâm, phản chiếu sự căng thẳng từ những suy nghĩ phức tạp đang vây lấy tâm trí. Căn phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng điều hòa rì rì và tiếng quạt khẽ thổi từng trang giấy phát ra tiếng sột soạt. Mọi thứ dường như đang cố giữ im lặng, đang bị kiềm nén, như thể mọi thứ xung quanh không muốn làm gián đoạn sự tập trung tuyệt đối của anh.
Thời gian trôi qua một cách âm thầm, mỗi giây phút đều nặng nề và kéo dài vô tận. Nhưng rồi, bất ngờ, sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng vang dội trong không gian u tịch ấy.
Cốc, cốc, cốc.
"Thám tử Ngọt?"
Giọng nói mềm mại, có chút lo lắng của một người phụ nữ vang lên từ phía bên ngoài, kéo anh trở lại thực tại. Ngọt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến và mở cửa ra. Trước mặt anh là hai người phụ nữ.
Người phụ nữ đầu tiên, chừng khoảng 45 tuổi, tỏa ra một sức hút kỳ lạ. Dù khoác trên mình bộ trang phục thanh lịch và kín đáo, nhưng vẫn không thể giấu được nét quyến rũ của cô. Làn da trắng hồng, mái tóc đen dài buộc gọn, đôi mắt sâu thẳm mà buồn bã chứa đựng thật nhiều suy tư. Sự điềm tĩnh và vẻ đẹp mặn mà của cô khiến người đối diện dễ dàng bị cuốn hút.
Người còn lại là một cô gái trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, đứng bên cạnh người phụ nữ lớn tuổi. Vẻ dịu dàng trên gương mặt cô rất thu hút, nhưng đôi mắt lại chứa đựng nỗi lo âu, như thể những gánh nặng trong lòng quá lớn để có thể thốt ra thành lời.
Mặc dù còn trẻ, cô có nhiều nét tương đồng với người phụ nữ bên cạnh, từ làn da trắng mịn đến những đường nét mềm mại trên khuôn mặt, như thể họ là những phần của một bức tranh chung.
Cả hai người phụ nữ nhìn thẳng vào thám tử Ngọt, ánh mắt họ tràn đầy lo lắng xen lẫn nỗi đau, như thể họ đang chờ đợi một thứ gì đó mà chỉ anh mới có thể đem lại.
Người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy hỏi thăm: "Cậu là thám tử Ngọt, phải không?"
Ngọt khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ để làm dịu bầu không khí căng thẳng: "Vâng, cháu là thám tử Ngọt. Có chuyện gì cháu có thể giúp cho cô và em không?"
Người phụ nữ trưởng thành liếc nhìn cô gái trẻ bên cạnh, hít một hơi sâu trước khi thốt lên: "Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cậu... về c·ái c·hết của con gái tôi."
Cô gái trẻ không nói gì, chỉ cúi đầu. Đôi mắt đỏ hoe, chứa đầy nước mắt, sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào. Thám tử Ngọt cảm nhận nỗi đau lặng lẽ trên khuôn mặt họ.
"Xin mời vào." Anh nhượng đường cho hai người phụ nữ bước vào văn phòng. "Chúng ta hãy ngồi xuống và nói rõ hơn về những gì đã xảy ra."
Khi họ ngồi xuống ghế đối diện, không khí trong văn phòng trở nên nặng nề, như thể căn phòng đang chùng xuống trước gánh nặng của câu chuyện sắp được kể.
Thám tử Ngọt rót nước cho họ, khi quay lại, anh nhẹ nhàng nói: "Mời cô và em dùng nước. Cháu rất cảm ơn hai người đã đến đây. Xin hãy kể cho cháu mọi chi tiết, dù nhỏ nhất. Mỗi đầu mối đều có thể là mảnh ghép quan trọng trong vụ án này ."
Người phụ nữ trung niên, dường như chìm trong nỗi buồn, chậm rãi nâng ly nước lên uống, như thể đó là cách duy nhất để làm dịu đi cảm giác nặng nề. Đôi tay bà khẽ run rẩy khi đặt ly xuống. Sau một hơi thở sâu, bà bắt đầu kể, giọng khàn khàn như thể trong cổ họng có một ngọn lửa đang âm thầm đốt cháy bà.
“Tôi là Đinh Ngọc Trâm, và đây là con gái thứ hai của tôi, Đinh Ngọc Thúy.” Bà Trâm liếc sang cô con gái trẻ.
“Tôi còn một đứa con gái lớn nữa, tên là Đinh Ngọc Lan.”
Thám tử Ngọt không đáp, chỉ khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.
“Hai ngày trước, vào buổi tối, tôi nhận được một tin nhắn từ Ngọc Lan. Trong đó, nó nói rằng nó không muốn sống nữa và sẽ t·ự t·ử. Nó bảo tôi đừng buồn.”
Giọng bà bắt đầu nghẹn ngào. Bà lấy điện thoại ra, run rẩy khi tìm kiếm tin nhắn. Sau một hồi, bà đưa điện thoại cho thám tử Ngọt.
Anh nhận lấy, cẩn thận đọc những dòng ngắn ngủi:
"Mẹ à, con đã quá chán nản cuộc sống này rồi. Con không muốn sống nữa. Con c·hết đi, mẹ đừng buồn."
Tin nhắn gửi lúc 11h50, hai ngày trước, đã được đọc ngay sau đó.
Đọc xong, Ngọt nhẹ nhàng hỏi: "Vậy là cô nghĩ rằng c·ái c·hết của con gái mình có điều gì đó uẩn khúc?"
Bà Trâm gật đầu kiên định: "Cuộc sống của con bé đang tốt, nó không có lý do gì để t·ự t·ử cả."
Chị Thúy bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, lo âu hiện rõ trên khuôn mặt.
"Ngoài lý do này, cô có căn cứ nào khác không? Có thể Ngọc Lan đã gặp phải vấn đề mà không dám nói với cô?" Thám tử Ngọt nói. "Cháu xin lỗi vì đã hỏi như vậy, nhưng cháu cần biết thêm càng nhiều chi tiết để tìm kiếm sự thật trong chuyện này ."
Bà Trâm im lặng, như thể đang cố gắng sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn. Cuối cùng, bà nói: "Đó là trực giác của tôi. Trực giác mách bảo tôi rằng đây không phải t·ự s·át. Đêm đó, tôi không tài nào chợp mắt. Khi nhận được tin nhắn, tôi đã gọi cho nó hàng chục lần, nhưng không ai bắt máy. Tôi chạy đến nhà mà nó thuê, nhưng khi đến nơi thì... tất cả đã chìm trong biển lửa."
Nước mắt lăn dài trên má bà Trâm, chị Thúy đưa khăn giấy cho mẹ, giọng cô nghẹn lại.
Sau khi cảm xúc của bà dịu lại, Ngọt hỏi tiếp: "Cô có bằng chứng nào khác khẳng định c·ái c·hết của con gái cô không phải t·ự s·át không?"
Bà Trâm im lặng, rồi nói: "Có. Cách xưng hô trong tin nhắn. Từ khi con bé dọn ra ở riêng, nó không bao giờ gọi tôi là 'mẹ' nữa."
Ngọt nhướn mày, ngạc nhiên: "Cô có thể giải thích rõ hơn không?"
Bà Trâm gật đầu: "Con bé thường gọi tôi là 'bà già'. Nó hay phàn nàn tôi khó tính."
Ngọt mở lại những tin nhắn cũ để kiểm chứng. Đúng như lời bà, tất cả đều xưng hô là 'bà già'.
Anh nhẹ gật đầu, trả lại điện thoại cho bà Trâm, ánh mắt anh lướt qua gương mặt đầy lo lắng của hai mẹ con.
“Cảnh sát nói gì về vụ án của con gái cô?”
Bà Trâm có vẻ không lưu loát, đôi mắt bà tối lại. Chị Thúy, nắm chặt tay mẹ mình, lên tiếng: “Sau vụ h·ỏa h·oạn, công an không tìm thấy dấu vết gì khả nghi ở hiện trường. Họ cho rằng chị tôi t·ự s·át.”
“Cô đã cho công an xem tin nhắn chưa?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh.
Bà Trâm buồn bã gật đầu. “Tôi đã cho họ xem tin nhắn và cũng đã giải thích về cách xưng hô, nhưng…”
“Nhưng sao ạ?” Anh khuyến khích, giọng vẫn bình thản.
“Họ nói, việc gọi một tiếng ‘mẹ’ lần cuối cũng là phản ứng bình thường của người sắp ra đi.” Bà Trâm buồn bã kết luận.
Anh nhẹ gật đầu, cảm đồng với nỗi đau của bà. “Vậy hiện giờ cô muốn cháu điều tra về chân tướng c·ái c·hết của con gái cô hay là việc gì khác?”
Bà Trâm nhìn thẳng vào mắt anh, kiên quyết: “Tôi muốn mời cậu điều tra về c·ái c·hết của con gái tôi.” Bà dừng lại, như thể những từ ngữ này là cả một gánh nặng. “Cậu không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc. Chỉ cần cậu giúp tôi có được sự an tâm, bao nhiêu tôi cũng trả được.”
“Vâng, cô yên tâm. Cháu sẽ làm hết sức để tìm ra sự thật trong thời gian sớm nhất. Và nếu có thể, cháu hi vọng chúng ta có thể đến hiện trường ngay bây giờ.”
“Ngay bây giờ sao?” Bà Trâm ngạc nhiên, vẻ mặt bà ánh nên sự bất ngờ trước quyết tâm của thám tử Ngọt.
“Vâng, nếu cô không bận gì.” Anh mỉm cười thân thiện, bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng không còn ngột ngạt như trước. “Nếu cô có việc bận, cháu cũng có thể đi một mình để không làm phiền cô.” Anh nói bổ xung.
Bà Trâm lặng lẽ nhìn thám tử, vẻ nghiêm túc hiển hiện trên gương mặt anh khiến bà quyết định: “Hai mẹ con tôi hiện không bận gì, chúng tôi sẽ đi cùng cậu.”
Thực tế, dù có bận rộn đến đâu, bà Trâm cũng sẽ chọn đi cùng, vì không có gì quan trọng hơn việc làm rõ c·ái c·hết của con gái bà. Trong lòng bà, cảm giác lạc lối như đang đứng ở giữa một biển sương mù, và việc tìm kiếm sự thật chính là ánh sáng duy nhất dẫn đường.
Ba người bước ra ngoài, thám tử Ngọt bấm nút trên thiết bị điều khiển từ xa. Cửa cuốn của văn phòng từ từ đóng lại với tiếng kêu nhẹ nhàng mà khô khan.
Chị Thúy tò mò hỏi: “Văn phòng của anh chỉ có mỗi mình anh thôi à?”
Thám tử Ngọt mỉm cười, vẻ mặt bình thản. “Vâng, công việc của tôi có chút đặc thù, và vì trả lương không cao nên hiện giờ tôi vẫn chưa tuyển được ai." Anh cười nhẹ, "Thực ra, đôi khi đơn độc lại giúp tôi dễ tập trung hơn vào công việc.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã lên xe. Thám tử Ngọt lái chiếc xe riêng của mình, anh chậm rãi đi theo sau xe hai người.
...
Chị Lan chính là n·ạn n·hân trong vụ án này, người đã thuê một ngôi nhà ở Đ.Hồ Tùng Mậu, Mai Dịch, Cầu Giấy.
Cũng giống như bao ngõ nhỏ khác, con đường dẫn đến nơi ở trọ của chị Lan phải đi vòng vèo rất lâu. Càng đi về phía sau, con đường càng nhỏ hẹp, đầy những khúc ngoặt cùng ngã rẽ. Gần đến nơi, ba người phải xuống xe đi bộ vì đường đã quá hẹp, gần như không cho phép ô tô lưu thông.
Ba người tiếp tục đi thêm vài trăm mét, rồi rẽ vào một ngách nhỏ. Lần này, con đường càng thêm chật hẹp, như thể nó được sinh ra để thử thách sự kiên nhẫn của người đi bộ.
Nếu có hai chiếc xe máy đi ngược chiều, một chiếc chắc chắn phải ép vào vách tường, để chiếc còn lại có chút không gian nhỏ nhoi lách qua.
Bà Trâm và chị Thúy dẫn đường, còn anh lặng lẽ theo sau, ba người vừa đi vừa trò chuyện, âm thanh nhỏ nhẹ của ba người tan biến giữa không gian ồn ào của đô thị.
Gần đến nơi, dấu chân trên mặt đất ngày càng dày đặc, đến nỗi gần như không thể nhận ra nền đất phía dưới. Đồng thời, con đường dưới chân cũng dần trở nên thông thoáng, như thể họ đang tiến vào một không gian khác.
“Đến nơi rồi,” chị Thúy cất tiếng, dùng tay đẩy cánh cổng bằng sắt ra hai bên.
Cánh cổng, không quá cũ kỹ nhưng khi được đẩy ra lại phát ra âm thanh cót két chói tai, tựa như tiếng kêu thê thảm được vọng đến từ nơi sâu thẳm của địa ngục.
Bà Trâm và chị Thúy nhanh chân bước vào trong, còn anh dừng lại, quan sát cánh cổng một cách tỉ mỉ. Cánh cổng rộng khoảng 3,8-4 mét, cao tầm 2,5 mét, trên có mái che. Hai bên cổng được vây kín bởi những bức tường kính, cao và không dễ trèo lên.
Nhìn về phía ổ khóa, anh nhận thấy nó đã bị phá hỏng một cách b·ạo l·ực, không để ý thêm, anh bước vào sân.
Có lẽ gia đình bà Trâm khá giả, hoặc công việc của chị Lan mang lại thu nhập cao, hoặc cả hai. Bởi lẽ căn nhà hai tầng với sân nhỏ ở đất hà thành không phải là điều mà một người có mức thu nhập thấp có thể dễ dàng sở hữu.
Sân rộng khoảng 11-12 mét vuông, nhưng bị bày biện ngổn ngang với một đống đồ đạc từ trong nhà dọn ra, như một đống phế liệu vô dụng. Diện tích sân càng thêm chật chội trước sự hiện diện của đống bừa bộn này.
Bên cạnh đống phế liệu là một khung xe máy bị đốt cháy đen, lớp nhựa bên ngoài hoàn toàn biến mất, để lộ ra thân kim loại bên trong. Dựa vào kiểu dáng, có thể đoán đây là một chiếc SH350i.
Anh nhìn qua đống phế liệu, thấy toàn là những vật liệu gỗ cháy dở, thỉnh thoảng có lẫn vào mẩu sắt thép. Thoạt nhìn, mọi thứ đều không có giá trị, anh cũng chưa tới mức phải ngồi bới đống hỗn độn này.
Tiến vào trong ngôi nhà, mùi khét từ các loại vật liệu cháy lẫn lộn trong không khí. So với bên ngoài, mùi trong này càng nồng nặc, như thể những ký ức kinh hoàng vẫn còn lưu giữ nơi đây.
Đeo khẩu trang, anh tiếp tục quan sát.
Ngôi nhà rộng hơn 30 mét vuông, chia làm hai tầng. Tầng dưới có phòng khách và bếp.
Phòng khách nằm ở phía ngoài, với hai hàng ghế sofa và một bàn uống nước. Không gian này khá rộng rãi, không bị chật chội bởi nhiều đồ đạc, nhưng vẫn mang dáng vẻ hỗn độn với nhiều vật dụng đã bị cháy sém.
Khu vực bếp và phòng khách được ngăn cách bởi một kệ kim loại, trên đó đặt các bình hoa và vật phẩm trang trí thay vì sách vở. Nhiều bình hoa đã bị lửa làm hư hỏng, tạo nên một khung cảnh tàn tạ.
Phía sau kệ kim loại là cầu thang dẫn lên tầng hai, được sắp đặt khéo léo để không gây cảm giác vướng víu.
Phòng bếp nằm phía bên kia cầu thang, cũng chịu thiệt hại nặng nề từ v·ụ c·háy. Nhiều thiết bị và dụng cụ nấu ăn bị cháy đen, tạo ra một cảnh tượng ảm đạm và u ám.
Thám tử Ngọt chậm rãi tiến vào gian phòng khách, ánh mắt anh từ từ trở nên sắc bén. Anh quét mắt qua từng góc nhỏ, tìm kiếm dấu vết còn sót lại.
Đám cháy đã xảy ra hai ngày trước, và trong thời gian đó đã có rất nhiều người ra vào, bao gồm cả cảnh sát và nhân viên cứu hộ. Điều này có thể ảnh hưởng đến quá trình điều tra, nhưng đây không phải là lý do để từ bỏ.
Bắt đầu từ chiếc bàn uống nước, anh cúi xuống gần hơn, dùng một chiếc bút nhỏ nhẹ nhàng gạt các mảnh vụn còn sót lại sang một bên, hy vọng tìm thấy manh mối nhỏ nhất. Những vết cháy đen trên mặt bàn vẫn còn mới, thể hiện rõ ràng sự tàn phá của ngọn lửa. Tuy nhiên, ngoài những dấu vết đó, anh không tìm thấy gì đặc biệt, có lẽ do đã bị xáo trộn bởi nhiều người trước đó.
Trong khi thám tử Ngọt tập trung điều tra, bà Trâm và chị Thúy đứng phía sau, ánh mắt lo lắng theo dõi từng động tác của anh. Bà Trâm nắm chặt tay con gái, như một cách để giữ bình tĩnh. Chị Thúy cố gắng an ủi mẹ bằng cách nắm chặt tay bà, nhưng không che giấu nổi sự lo lắng và căng thẳng đang hiện rõ trên gương mặt mình.
0