Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Nhục nhã, thỏa hiệp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Nhục nhã, thỏa hiệp


Việc này xem như hoàn thành. Bị trói ngược ở tư thế xấu hổ, còn bị một tên nam nhân dùng ánh mắt để q·uấy r·ối, quá đủ sâu sắc rồi.

Miệng thì nói như thế, nhưng tay trái gác ở sau lưng lại rung lên từng đợt.

"Nhanh thả ta ra, thả ta ra." Đồ Hân Nguyệt vừa giãy dụa vừa kêu la.

Hi vọng động tác của mình có thể làm cho mấy sợi tơ này đứt ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông lại phun ra một bãi nước bọt dính máu, hừ lạnh: "Hi vọng ngươi biết giữ đại cục làm trọng.

Lập tức hô to: "Cái đồ biến thái!! Đem ánh mắt của ngươi dời đi nơi khác."

Một lát sau, cả hai bên đều lui lại, người đàn ông từ trong miệng phun ra một bãi máu.

Số hai thấy vậy liền hừ: "May mắn cho ngươi, võ công của ta mấy năm này đều không có tiến triển lớn. Nếu không giờ này ngươi đã phế."

"Làm sao, không nói ra được hả?" Mặc Tân cười đi đến.

Chỗ này của ngươi bị bản cô nương trưng dụng. Hừ.

Chỗ này thực sự là không tiện miêu tả, không thích hợp.

Điều này làm cho Đồ Hân Nguyệt rất sợ hãi: "Cẩu nam nhân, ngươi đang làm cái gì?

Vài hôm nữa sẽ có một tên Lực cấp cường giả đến đây để điều tra chuyện này.

"Ngươi không xứng được biết tên của ta." Đồ Hân Nguyệt gầm thét.

Hỏi xong tên là khá lắm rồi, nên thả nàng ta đi. Nam nhân chính là như vậy, chơi chán liền không nhận nợ.

Mặc Tân lướt qua trong đầu một số trò vui, hai tay chụp lại: "Trận đồ tại tay, lên, hiển, tung."

Dù cho hiện tại mặc một bộ hơi rộng đồ đen cũng không che giấu đi được lung linh đường cong.

Cơ thể nàng ta bắt đầu làm ra mấy động tác y như mấy bộ phim hắn hay xem lúc cô đơn ở địa cầu.

Động tác này quá ư là…ực. Cả ba đều cho mười điểm, Mặc Tân lạnh lùng chảy máu mũi, ngất ngay tại chỗ.

Mấy sợi tơ nhìn thì mỏng nhưng thật ra đó mấy sợi linh khí, dưới sự biến đổi của trận pháp mà hóa ra.

Hiện tại mình bị giam cầm, không thoát ra được, nếu như Mặc Tân có ý đồ xấu gì. Vậy mình chỉ có thể bất lực chịu đựng.

Ánh mắt nhìn lướt qua đ·ống đ·ổ n·át, hơi ho khan: "Hóa đơn mấy món đồ này, sáng mai gửi đến phòng ta."

Nàng ta cũng biết mình hấp dẫn như thế nào đối với đàn ông, thấy Mặc Tân trợn hai mắt nhìn chỗ tư mật của mình.

Mặc Tân liêm sỉ cho chín điểm, Mặc Tân hào hoa cho mười điểm, Mặc Tân lạnh lùng cho bảy điểm.

Hắn có thể hung hăng làm thịt một đợt đối phương.

Đi tới cửa nhà, số hai ngâm nga một vài giai điệu nổi tiếng ở gánh hát, mở cửa vào phòng.

Đồ Hân Nguyệt hận hận nhìn xem hắn, Mặc Tân ho khan: "Mắc mớ gì hỏi ta. Là ta hỏi ngươi mới phải, ngươi leo vào nhà ta làm gì?"

Phải biết kiên nhẫn, việc đầu tiên là cho nàng một cái ấn tượng đầu tiên khá sâu sắc.

Số hai chưa kịp nói hết câu, liền cảm nhận được sau lưng có cuồng phong gào thét mà đến.

Số hai, hai mắt co rụt, nghiên đầu né đòn hiểm.

Không phải một tên Thạch cấp tầng sáu như nàng có thể phá.

Vẫn không quên tung một cước về phía giữa háng người đàn ông. Nhưng bị né mất.

Nhưng trong lòng có chút hoảng, nhưng càng nhiều là hưng phấn.

Số hai phải cố gắng khống chế lắm mới không bị phát hiện.

"

Hai tay nắm chặt, ánh mắt hừng hực lửa giận: "Cái nhục của ngày hôm nay, ta thề sẽ gấp vạn lần trả lại ngươi."

Thạch Sơn trấn, ở một con hẻm tối tăm nào đó của tối nay.

Để ý xung quanh không có ai, chỉnh lại quần áo một tí liền vận dụng thân pháp, rời đi trong đêm tối.

Đồ Hân Nguyệt bắt đầu mắng chửi, chửi mười tám đời tổ tông Mặc gia, chửi dung mạo, b·ạo l·ực thân thể hắn các kiểu.

Mặc Tân tay cầm đại quyền điều khiển trận pháp, khống chế mấy sợi tơ đạt được hành động điều khiển cơ thể của nữ tặc.

Đồ Hân Nguyệt ngoại hình vốn là rất tốt, dáng người cao gầy, da thịt trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo.

"Hu hu, đừng mà."

Nhưng nghe rõ được đạo âm thanh đó, số hai không quay người lại cũng biết đó là ai, liền ngả ngớn: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Tân cười cợt, điều khiển trận pháp vứt Đồ Hân Nguyệt ra ngoài đường.

Bay nhảy trên nóc nhà, luồn lách qua các con phố, linh hoạt như một bóng ma dưới ánh trăng.

Đây chính là mệnh lệnh của gia chủ. Việc gia tộc ta làm đã gây nên Thất Tinh Các trọng điểm chú ý.

Số hai hơi thở dài: "Được thôi, ta sẽ giảm lại tần suất của mình."

Các giác quan của hắn đều điên cuồng vang lên báo động, không một chút chần chừ, số hai nghiêng người né đi.

"D·â·m tặc, ngươi đem cơ thể ta làm gì!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"À-" Hỗi nãy giờ chỉ chuyên tâm ngắm nhìn động tác, quên hỏi tên nàng ta.

Sau đó bàn tay tụ lực, một làn sương hàn ngay lập tức bao quanh nắm đấm, đập hướng người đàn ông.

Số hai ở trong lòng cam đoan.

Khuôn mặt kiều diễm, hai mắt tràn đầy hơi nước, bờ môi mọng nước làm cho Mặc Tân hơi mê mẩn, bất quá rất nhanh lắc đầu loại bỏ tạp niệm.

"Được rồi, ta mệt rồi. Hẹn gặp lại, Đồ cô nương. Lần sau đừng có lại nhảy vào nơi này nữa nha." (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế vung quyền đối trọng với số hai.

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống, bắt đầu xuất hiện một số chỗ bị kết băng.

Động tác này không tệ.

Đây chính là nguyên văn của gia chủ." Người đàn ông giọng điệu lạnh lẽo, truyền đạt ý chỉ của gia chủ.

Đồ vật trong phòng liên tục bị đập nát, từ bình gốm, bộ uống trà đến ghế ngồi đều không một cái là thoát khỏi vận mệnh bị đập nát.

Gia chủ thật là tri kỷ a. Ta sẽ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của ngài.

Nghe rõ chưa?

Hôm nay số hai rất vui sướng, có một đơn hàng lại thành công. Tiểu kim khố mập lên rất nhiều.

"Ngươi nên biết mấy thứ đó không nên tuồng ra ngoài mà." Âm thanh của một người đàn ông vang lên, lạng lùng vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả hai lao vào đánh nhau không thương tiếc, từng chiêu hung hiểm, như muốn lấy mạng đối phương.

Đến đây, gương mặt của mỹ nữ bị trói trở nên khó xử. Chẳng lẽ bảo, chỗ này rất đắc địa, là nơi thích hợp để trốn khỏi truy binh.

Nhưng ngu gì mà nàng nhảy vào lại. Trần Quân đúng không, ta cùng tên d·â·m tặc như ngươi không đội trời chung.


"Ái chà, xem chiêu." Mặc Tân cười đê tiện, hai tay không thành thật.

Á…ưm…ư."

Chuyện này thế nhưng là cơ duyên lớn của gia tộc ta.

Sau đó Mặc Tân giữa theo ý nghĩ của mình đung đưa tay qua lại, thân thể của Đồ Hân Nguyệt cũng đung đưa qua lại không theo ý nàng.

Nắm đấm của số hai bị bàn tay còn lại của người đàn ông đỡ. Hắn há mồm phun ra băng mâu về đối thủ.

Bình tĩnh tôi ơi, tán gái là một quá trình lâu dài, không phải làm một hơi là xong.

Hiện tại mặt đã đỏ chót, vừa ngượng ngùng xấu hổ vừa tức điên.

Mặc Tân ở bên ngắm nhìn mỹ nhân biểu diễn đủ loại kiểu cách, trong lòng cười cười.

Mặc Tân cũng biết mình thất lễ, dời ánh mắt khỏi sơn nhạc hùng vĩ, chuyển đến mặt nàng.

Động tác cực kỳ tàn nhẫn, ngắm đến phần gáy của hắn.

Đạp tường nhảy vào khuôn viên rộng lớn.

Ánh mắt như có hỏa diễm ẩn hiện nhìn thẳng tên cẩu nam nhân này.

"Được rồi. Một tháng này ta sẽ ở nhà." Số hai hơi không cam lòng đáp lại.

Đồ Hân Nguyệt được thả ra, đầu tiên là mừng rỡ sau đó là tức giận muốn điên.

"Vậy thì tốt." Người đàn ông hài lòng gật đầu.

Số hai vào nhà, chưa kịp làm gì thì bị âm thanh làm cho giật nảy mình.

Muốn nhào vào xé xác cái tên nam nhân trước mặt.

Hắn chỉ muốn chơi đùa với nàng một tí mà thôi. Nhờ điều này mọi uất ức gặp phải ở chỗ Tứ di nương cũng đã tiêu giảm đi phần nhiều.

"Rất hân hạn được gặp Đồ nữ hiệp, ta họ Trần tên Quân." Mặc Tân mỉm cười, nói láo.

"Ngươi cũng biết ta là ai mà, xưa nay bản công tử làm việc không để lại dấu vết, yên t-."

"Được rồi." Số hai chuyển buồn làm vui.

Đồ Hân Nguyệt từ giận dữ, xấu hổ muốn tuyệt cho đến cầu xin.

"Không, đừng, ta nói nói. Ta tên Đồ Hân Nguyệt." Nàng ta cực kỳ uất ức nói ra.

Một lát sau ánh đèn của Hỏa Linh Đăng tắt đi.

Ánh trăng lóe lên, soi sáng gò má góc cạnh của hắn.

Không để ý đến tiếng la hét mắng chửi của Đồ Hân Nguyệt, chuyên tâm thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình.

"Không, xấu hổ quá."

"Giao dịch vui vẻ." Nhân vật phụ 'không đáng đặt tên' rời đi, trong tay còn cầm chặt một cái bình.

Tam thiếu gia cảm nhận được nàng ta rời đi, liền vào phòng nghỉ ngơi.

Nàng xưa giờ không ngờ trên đời có mấy động tác xấu hổ, không muốn mặt như thế, mẹ ta muốn c·hết.

"Ngươi tên là gì?" Mặc Tân vừa chơi con rối vừa hỏi.

'Ầm'

Biết là mình nói ra sẽ nằm vững tội ă·n c·ắp, vì thế rất là biệt khuất ngậm miệng.

Độc thân quá lâu, bỗng thấy một mỹ nữ nhảy vào nhà mình, không hứng sao được.

"Không phải là giảm tần suất, mà là trực tiếp không làm nữa." Người đàn ông to giọng hét.

Cất kỹ tiền, liền nhanh như chớp trở về nhà.

Nghĩ đến đây lại tức giận, chất vấn: "Mấy sợi tơ này là cái gì? Hôm trước ta nhớ là không có."

Vì thế chúng ta phải ẩn núp, tạm thời án binh bất động.

Thậm chí nếu như nàng ta không có bất kỳ kinh nghiệm gì trong chuyện yêu đương, sẽ làm nàng ta nhớ đến cả đời.

"Của ngươi đây." Số hai vứt hàng cho người khác, trong tay vui vẻ cầm túi tiền.

Tuyệt đối không được lưu nửa điểm sơ suất."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Nhục nhã, thỏa hiệp