Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Lưỡng bại câu thương
Hồng Minh cũng thế, hắn không tiếp tục giấu diếm nữa mà vận dụng cả ma khí.
Mặc Lương ở trên không trung cố gắng lấy lại thăng bằng, nhưng lưng vẫn đập nát một cột trụ có lửa.
Một âm thanh chấn động rừng xanh vang lên.
"Argggghhhh."
Trong một phút giây ngắn ngủi. Đôi mắt hai người chạm nhau, rồi lại biến mất.
Đến cảnh giới này, thân thể của hắn đã rất cứng rắn, lực phòng ngự đã sánh ngang với cương thiết, không phải thứ gì cũng phá phòng được.
Quá đau đớn, Hồng Minh không nhịn được dùng sức vứt hắn ra xa.
Hắn cưỡng ép dùng ra chiến kỹ {Bách Hiển Quyền} đập hướng thân ảnh đó.
Hai cánh tay đỏ rực, hơi sưng lên. Chân phải run lên từng đợt, hắn sắp tới giới hạn.
Vì đây là lần đầu tiếp xúc với ma khí, Mặc Lương không nhận ra và cũng không rảnh để quan tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"A."
Lộ ra cả phần trên đang mang một kiện th·iếp thân hộ giáp, bên dưới còn mỗi chiếc quần cộc là lành lặn.
"Kiên ca, chuyện gì xảy ra thế? Làm sao mà Mặc Hiên các bị sập?" Đinh Dũng nhanh chóng chuyển dời sự quan tâm lên tòa lầu các đang sắp đổ sụp xuống kia.
"Grừmmmmmm." (đọc tại Qidian-VP.com)
May mắn, Mặc Tân đã bắt được mắt cá chân của thân ảnh đó.
Không nhiều lời, dẫn đạo linh khí bao bọc hàm răng. Há mốm cắn tàn nhẫn, nghiến qua nghiến lại.
Không tiếp tục lựa chọn né tránh, mà là đón đỡ và t·ấn c·ông.
Cho dù là Thạch cấp đỉnh phong võ giả có chuẩn bị, rơi từ độ cao này xuống cũng muốn trọng thương.
Độ cao có chừng hai mươi hai mét. Chỉ cần không cẩn thận, với tình trạng hiện giờ của hai người, té xuống chính là tan xương nát thịt.
Thân ảnh đó chính là Đinh Dũng, một trong ba cánh tay đắc lực của Mặc Kiên.
Hắn là một người đàn ông trung niên, vóc người khôi ngô, lực lưỡng. Khuôn mặt đen như than nhưng ngũ quan đoan chính. Thực lực đạt đến Thạch cấp tầng 9. Là thanh đao bén nhất mà Mặc gia sở hữu.
Lúc này Mặc Tân cũng trở lại, ngượng ngùng: "Xin lỗi Đinh thúc thúc. Ta sợ có người tập kích lão cha."
Tứ thiếu gia Mặc gia thở hổn hển, hai bên nách rướm máu, nhuốm cả chân hắn.
Thân ảnh nháy mắt né tránh, bỏ qua hắn, tức thời tiếp cận Mặc Kiên.
Là một môn chiến kỹ từng được Mặc Kiên bỏ một số tiền lớn mua lại, bổ sung nội tình của Mặc gia.
Tinh thần lực Hồn cấp đến lúc này rất vô dụng, ngoại trừ gia tăng giác quan, còn lại chẳng có tí lực sát thương nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cố gắng nắm lấy bất kỳ một bộ phận nào của người đó, hòng giảm tốc độ, tạo thời gian cho Mặc Kiên chạy trốn.
Hộ giáp của hắn ở phần sườn trái đã bị lõm vào nghiêm trọng, gần như là báo hỏng.
Sức mạnh từ một cước lúc nãy, Mặc Lương ước chừng có thể đá c·hết luôn một vị mới nhập Thạch cấp tầng 8 võ giả. Hồng Minh vậy mà còn sống.
"Tân nhi ngươi làm cái gì thế? Mau nhả chân Đinh thúc thúc của ngươi ra!!" Mặc Kiên vội vã lên tiếng. Hắn không hiểu tại sao Tân nhi lại bảo mình chạy đi.
"Ầm…Phù"
Hắn không rõ Hồng Minh lấy ở đâu ra nhiều sức lực như thế.
Bất quá hắn không hối hận, nhờ phần hộ giáp này đỡ giúp hắn một phần lớn sát thương, bằng không đã táng thân nơi này.
Mặc Lương vẻ mặt đau khổ, nhưng vẫn nắm chắc quyền đầu. Nện 'ầm, ầm' tàn nhẫn lên đầu Hồng Minh. Chiêu chiêu chí mạng.
"Hồng Minh, thằng con hoang. Ta không quan tâm nữa, ta phải phế ngươi."
Đứng dậy, gấp gáp chạy đến quầy hàng bên cạnh xin một gáo nước, s·ú·c miệng 'sùng sột'.
Đống kiến trúc trên cao bị tổn hại nghiêm trọng, cộng thêm thế lửa nghiêm trọng gây tổn hại đến.
Trụ gỗ nổ tung, tan thành nhiều mảnh.
"Ầm, ầm, bùm."
Nhận ra điều đó, Mặc Tân nhịn đau vung quyền. Hai quyền như một, một quyền như hai.
Lần này trảo kỹ của hắn càng lăng lệ, chiêu chiêu đoạt mạng. Đây là chiến kỹ nổi danh của Hồng gia, xếp hàng Thượng cấp chiến kỹ: {Liệt Ưng Trảo}.
Mặc Kiên hoang mang: "Ta cũng không rõ, chỉ nghe nổ 'ầm' một tiếng. Tiểu Tân liền mang ta nhảy ra khỏi đó."
Rồi lại thấy con trai mình nhào vào cắn chân huynh đệ của mình.
Hai tay hóa trảo móc chặt, đâm sâu vào da thịt hai bên mạn sườn của Mặc Lương, nhấc bổng tứ thiếu gia Mặc gia lên trên cao.
Do sự chuyển động nhiệt tình của hai vị võ giả, cộng thêm thế lửa t·hiêu r·ụi.
Tam thiếu gia vẫn chưa luyện được, mà đã đánh ra quyền này. Điều này khiến cho thân thể hắn nhận áp lực cực lớn. Toàn thân thể đều đau nhức vô cùng.
Nhưng không đợi Đinh Dũng lao vào tòa lầu các đang sụp đổ thì.
Do hắn chưa hoàn thành cải tạo kinh mạch, vì thế cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với Hỏa Bạo linh khí, dùng nhiều sẽ gây ra di chứng.
"A,ê. Hờ…hờ…hờ." Mặc Lương rên rỉ, thở dốc. Nhịn đau chống hai tay, chậm rãi vươn người đứng dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là môn chiến kỹ duy nhất hắn luyện đến tiểu thành. Đồng thời cũng là v·ũ k·hí duy nhất mà hiện tại hắn có thể lấy ra.
Đây chính là nghìn rèn hộ giáp a, thế mà bị một chân của Mặc Lương đá hư. Điều này làm cho Hồng Minh khá đau lòng.
Hai thân ảnh nhảy lên cao, tiếp tục dây dưa nhau trên đ·ống đ·ổ n·át sắp sụp xuống của Mặc Hiên các.
Việc sử dụng quá lượng Hỏa Bạo linh khí cũng khiến thân thể hắn có phần kiệt sức.
Mặc Lương chật vật né tránh, không còn cân sức như lúc trước. Chân phải b·ị t·hương ảnh hưởng rất lớn đến bộ pháp và khả năng né tránh của hắn.
Mặc Lương đã thảm lại còn thảm thêm.
Mặc Tân mặt mày tái mét, kinh sợ hô lên: "Không-gggg. Cha chạy đi!!" Lúc này trong lòng hắn hối hận tột cùng.
Hồng Minh đã đem môn chiến kỹ luyện đến cấp bậc tinh thông.
Sau đòn đó, Hồng Minh có vẻ như đã kiệt sức, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, cả người hơi loạng choạng.
"Nếu…không phải…vì...không phải…Ức…sẽ không phải." Hồng Minh run giọng nói ra, giọng nói có phần muốn khóc. Câu từ không rõ ràng.
Chương 50: Lưỡng bại câu thương
Mặc Lương không tiếc vận dụng Hỏa Bạo linh khí để đối chiến.
Tất cả đều phải cảm ơn sự cao thâm của {Hỏa Bạo Thông Thiên Quyết}. Đem thân thể cường hóa ở những chỗ tinh vi và ẩn nấp nhất.
Bọn hắn đã biết được trong tương lai chắc chắn hai người sẽ có một trận chiến nữa.
Còn chưa chờ Mặc Lương nói chữ 'nguyện ý'. Hồng Minh 'v·út' một cái lao tới, gầm ra: "Phí lời."
"A". Mặc Tân gầm một tiếng, tăng thêm ý chí cho bản thân.
"Arghh."
Nói là xin chứ thực ra, dân chúng xung quanh đây thấy có biến đều đã chạy đi hết.
Ngay trong đó.
Quyền trảo đối bính, mỗi v·a c·hạm một lần là trung tâm trận chiến lại xuất hiện từng làn sóng lực.
Mặc Lương dùng đầu như là v·ũ k·hí, chùy vào mũi Hồng Minh.
Phần trụ của Mặc Hiên các sắp không chịu nổi nữa.
Một trảo đánh thẳng ngực của Mặc Lương. Lơ là cảnh giác, không kịp chuẩn bị, hắn trúng chiêu.
Mặc Lương gắng gượng thẳng lưng, khuyên nhủ: "Hồng Minh. Việc gì cũng có thể giải quyết. Nếu ngươi nguyện ý mở lòng."
Nhưng ánh mắt vẫn kiên trì nhìn phía Mặc Lương.
Như trút xuống chút sức lực cuối cùng. Cả hai từ trên cao ngã xuống.
"Đùng…Ùm."
Mặc Tân và Mặc Kiên nếu không cẩn thận là c·hết như chơi. May mà hắn phản ứng đủ nhanh.
"Đùng."
Mặc Lương hai tay làm quyền bắt đầu đánh ra mãnh liệt chiêu thức trong chiến kỹ {Mãnh Hổ Quyền}.
Hồng Minh hai mắt điên dại, đưa tay lau v·ết m·áu ở khóe miệng, b·ạo l·ực xé rách hộ giáp, vứt xuống dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xuất quyền, quyền này như có tàn ảnh hiển hiện, lúc thì là hai, lúc thì là một. Khí thế chấn động, huyết khí bành trướng, nhưng…Hắn đấm cái tĩnh mịch.
"Ư." Máu mũi hắn chảy lênh láng, nhưng không quan tâm.
Mặc Hiên các ít nhiều gì cũng cao tới tận hai mươi bảy đến hai mươi tám mét. Tương đương với một toà nhà có bảy tầng.
Cả tòa lầu các đầy lửa cuối cùng cũng đổ sụp hoàn toàn, tạo ra một cơn gió nóng có bụi bên dưới mặt đất.
Mặc Tân sử dụng {Quỷ Ảnh Bộ} tăng tốc, tung người nhào về phía thân ảnh đó.
"Hồng Minh, ngươi thế mà không c·hết." Mặc Lương mặt mày lấm lem, quần áo rách nhiều chỗ, kinh ngạc nói ra.
Trong khi đó, một thân ảnh cấp tốc tiếp cận hai cha con Mặc gia.
Hai thân ảnh rơi tự do xuống dưới.
Nghe vậy, Mặc Tân tỉnh táo lại, phun ra mắt cá chân của Đinh Dũng.
Hắn để trần thân trên, gầm thét, tiếp tục lao vào sống mái với Mặc Lương.
Cuồng phong quét ngang những người ở dưới đang vây xem. Buộc ai đều phải che mặt lại.
Hồng Minh thở gấp, máu me đầy đầu, che khuất cả trán. Trên người hắn có nhiều vết quyền ấn thâm đen, tỏa ra mùi khét lẹt.
Chợt nhớ ra, "Đúng rồi, Lương nhi vẫn còn ở trong đó. Nhanh, ngươi nhanh đi cứu hắn." Gia chủ Mặc gia gấp gáp.
Mặc Lương cũng không tốt hơn là bao, người hắn trảo ấn vô số, dữ tợn vô cùng.
Hiện tại hắn vẻ mặt khổ sở, xoa xoa mắt cá chân của mình. Đồng thời cũng khá kinh ngạc, hàm răng của người thiếu niên đó không những bền mà còn rất sắc bén.
Hồng Minh dần dần ép hắn lui lại, sau lưng hắn chính là đường cùng. Bước nữa sẽ ngã xuống dưới. Đến lúc này Mặc Lương cũng nổi nóng, vẻ mặt dần hung ác.
Nhiệt độ xung quanh nóng rực, khói bụi mù mịt cũng không làm hai người phân tâm.
Đau đến hắn phun một ngụm máu. Nguy mà không loạn, hắn cố gắng đưa chân bám trụ bề mặt, để giảm tốc độ trượt, khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình.
Một thanh trụ gỗ lớn đầy lửa sập xuống, như muốn đè lên người Hồng Minh.
Đều đang có dấu hiệu sập xuống hoàn toàn.
"Không sao. Ngài làm thế là đúng. Ta hiểu được." Đinh Dũng khoa tay, không so đo với hắn.
Đại thiếu gia Hồng gia thậm chí không cần nhìn, vung trảo đập nát trụ gỗ, trong khi ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn hắn.
Phần quần ở chân phải đã biến mất, để lộ ra phần cẳng chân sưng tím. Là hậu quả của việc dùng quá lượng Hỏa Bạo linh khí.
Dù chiến kỹ thân pháp chưa nhập môn, nhưng tốc độ vẫn rất khả quan.
"Đùng."
Phải biết {Mãnh Hổ Quyền} chỉ là một môn Trung cấp chiến kỹ, cảnh giới của Hồng Minh càng là cao hơn Mặc Lương. Thế mà có thể khiến hắn đánh ngang tài ngang sức với Hồng Minh.
Nhìn xem Hồng Minh vẫn không có dấu hiệu kiệt sức. Hắn cần phải câu cho mình một chút thì giờ để hồi phục sức lực. Nếu không, thắng bại xem như định rõ.
Lầu các vẫn tiếp tục đổ sụp, sập xuống. Âm thanh bạo hưởng vang lên liên tục.
Mặc Lương hai mắt sáng lên, nhưng không như những gì hắn tưởng tượng.
Thân ảnh kêu lên đau đớn, đó là giọng của một người đàn ông.
Thế lửa bắt đầu lan tràn, một hồi lại bùng lên một hồi lửa lớn. Hiện giờ còn trụ được là do móng nhà làm rất chắc.
Hồng Minh tuy còn sống nhưng cũng không khá đi nơi nào, khóe miệng mang v·ết m·áu, quần áo rách tả tơi, không chỗ nguyên vẹn.
"Phụt." Mặc Lương thổ huyết bay ra xa, lăn vài vòng mới dừng lại.
Cắn chặt hàm răng, nắm một thanh gậy gỗ đang bốc lửa bên cạnh.
"Mặc Lương-ggggg. Tên s·ú·c sinh ăn ta một trảo." Một âm thanh to lớn xuất hiện, chính là Hồng Minh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.