Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 12: Du Khách Mất Tích, Ong Bắp Cày
" Ừm ? " Trần Vũ vừa định tắt phần hot search thì thấy no.10 bị thay thế mất.
" Đoàn du khách 120 người m·ất t·ích ?" Đọc thoáng qua, Trần Vũ liền có chút hứng thú.
" Đoàn du khách 120 người m·ất t·ích kỳ bí tại Lâu đài Bran, Romania "
" Trong đó phần lớn là người Châu Á...có 12 người Đại Nam, cùng 64 người đến từ Trung Châu đại lục..."
" Phát hiện v·ết m·áu trong một quan tài dành cho du khách muốn trải nghiệm... "
" 4 cảnh sát cùng 2 bảo vệ b·ị t·hương trong quá trình tìm kiếm do dơi đêm t·ấn c·ông..."
" Chính quyền và cảnh sát địa phương đã bắt đầu cuộc điều tra..."
Trần Vũ đang đọc một bài viết đột nhiên màn hình mất hình ảnh, biến thành 404, quay lại phần hot search cũng không còn.
" Bị xóa rồi !? "
" Quan phương làm ? " Trần Vũ thấy ngoài ý muốn, nhận ra chuyện này có vấn đề, quan phương vậy mà ra mặt muốn che giấu tình hình.
Lắc lắc đầu, nghĩ không ra cái gì, hắn cũng không có ý định tìm hiểu sâu thêm.
Tiếp tục lướt mạng xã hội, nửa giờ sau vẫn không tìm được mục tiêu thích hợp, trong lòng thấy bất đắc dĩ.
" Thôi được, để sau vậy "
Phải chi ta ác độc thêm một chút nữa là tốt rồi.
...
Một giờ chiều, Cục cảnh sát thành phố Ma Đô.
Đến giờ làm việt, hàng loạt cảnh sát từ bên ngoài, từ nhà ăn quay lại văn phòng.
Phương Chính là đội trưởng đội 2, chuyên phụ trách chuyên án, cùng các vụ án gây ảnh hưởng lớn.
Hắn vào lúc trưa chỉ ăn đơn giản, xong liền nhanh chóng quay về văn phòng lật xem văn kiện, bản án.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
Một tên tuổi trẻ cảnh sát mặc thường phục đi vào trong.
Kẻ đến là Lâm Tử, một đội viên mới của đội chuyên án 2, vừa vào hắn liền báo cáo.
" Phương đội, đã tìm được kẻ cố tình cán c·hết hai học sinh chiều hôm qua "
" Hả ?" Phương Chính rời đầu khỏi đám văn kiện, ánh mắt sáng lên.
" Tìm được rồi à, giỏi lắm, đã bắt người chưa ?"
" Ta cần tự mình thẩm vấn, tên khốn này gây ra phản ứng dư luận rất mãnh liệt, sức ép đối với cảnh sát chúng ta ngày một lớn "
" Ngạch " Lâm Tử hơi ngưng lại một chút. " Vậy thì không được rồi "
" Cái gì ?" Phương Chính nghi hoặc.
" Tài xế đó c·hết rồi "
" Ừm ? Sao lại thế "
Lâm Tử nghe đội trưởng hỏi liền từ trong túi áo lấy ra một phần văn kiện, rồi nói " Phương đội, ngươi xem cái này liền biết, đây là báo cáo của pháp y "
Cầm lấy báo cáo, Phương Chính nhìn sơ qua, cau mày lại.
" Nọc độc...ong bắp cày ?"
...
Tùy tiện đánh một giấc liền đến chiều, Trần Vũ từ trong phòng đi xuống liền nghe Tần Uyên cùng A Hổ đang nói cái gì, giọng điệu có vẻ rất hả hê.
" Thế nào ? Vui vẻ như vậy, nói ra để ta vui chung với "
" Hắc, thiếu gia tỉnh " Tần Uyên vội vàng chào hỏi, tâm tình rất tươi tốt.
" Vừa có kẻ c·hết đấy "
" !? " Trần Vũ ngây người nhìn vẻ mặt Tần Uyên vẫn đang tươi như hoa, suýt thì từ trên bậc thang té xuống dưới. " Có n·gười c·hết mà vui đến vậy, cái gì thù cái gì oán ?"
" Một tên khốn kiếp "
" Ồ "
" Thiếu gia không quên tên tài xế xe bán tải chiều hôm qua chứ ?"
" Nhớ, trí nhớ của ta vẫn rất tốt..." Trần Vũ lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, mặt ngoài tỏ ra không biết gì. " Thế nào, bắt được tài xế ? "
Tần Uyên liền đưa điện thoại qua " Thiếu gia ngươi xem liền biết "
Trần Vũ một tay che miệng ngáp nhẹ, một tay nắm điện thoại xem.
Trong màn hình là một bài viết đến từ trang mạng xã hội quan phương, Cục cảnh sát thành phố.
' Vào 10h30m sáng hôm nay, cảnh sát phát hiện một người đàn ông trung niên c·hết ở một con hẻm vắng tại khu công nghiệp xxx.
Nạn nhân được xác định là Lý Ngũ, qua nhân chứng xác nhận thì đây là n·ghi p·hạm gây ra vụ t·ai n·ạn l·àm c·hết hai học sinh chiều hôm qua.
Qua khám nghiệm, có thể xác định Lý Ngũ c·hết bởi nọc độc của loài ong bắp cày khổng lồ Châu Á, trên người đối tượng có 13 vết đốt với lượng nọc độc đủ để gây c·hết người một cách nhanh chóng.
Qua đây nhắc nhở người dân trong thời điểm hiện tại cần cảnh giác cao độ, vì đây là thời gian mà loài ong bắp cày trở nên nguy hiểm nhất '
Bài viết không dài, nhưng đủ ý, bên dưới là rất nhiều bình luận của các cư dân mạng, phần là đều là hả hê vui mừng vì một tên khốn đã đi đời.
Người qua đường A: " Ha ha lão tử c·hết cười mất, đúng là người đang làm trời đang nhìn "
Người qua đường F : " Tuyên dương ong bắp cày thành công tiêu diệt một tên cặn bã, ta nhìn video mà tức muốn bạo tạc, hai học sinh còn đang rên rỉ vậy mà hắn nhẫn tâm cán qua nhiều lần "
Đầu c·h·ó: " Tuyên dương ong bắp cày +1 "
Đầu heo bẻ ngược: " Tuyên dương ong...+2 "
Đỉnh cấp bình xịt: " C.M.N, xác định mấy tên trên lầu đều có bệnh, không biết hàng năm ong bắp cày g·iết c·hết gần ngàn người à, thiểu năng trí chướng !!! "
Đầu C·h·ó: " Ngọa tào !! Ngàn người !? Ta làm sao không biết "
Phần lớn bình luận là vậy nhưng vẫn có không thiếu ý kiến trái chiều.
Nam Mô Gatling Bồ Tát: " Sao có thể như vậy, ta không nghĩ tài xế cặn bã như các ngươi nói, hắn còn có gia đình con cái, tiền viện phí gấp mấy lần tiền bồi thường ai đây chịu nổi ? Ta tìm hiểu qua thấy tài xế có tận hai người con, cả hai đều học sơ trung,..."
Ta, Có Đại Đế Chi Tư : " Thánh mẫu ? Mau cút !!! "
Đừng Khinh Thiếu Niên Nghèo: " Lại Thánh Mẫu, tuyệt đối là kẻ ngu, tiền viện phí thế nào ? Vậy liền có thể g·iết người ? Hai mạng người đấy "
Bốn Mắt Hai Miệng: " Trí Chướng Thánh Mẫu + 1, về học đi nhóc, đừng nói càn ăn chửi lại khóc nhè "
Đọc lướt qua hàng bình luận có nhiều lượt thích nhất, Trần Vũ trực tiếp cười ra tiếng.
" Trên mạng đúng là cái gì quái thai đều có, đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái nằm tùm lum "
Nhận lấy điện thoại, Tần Uyên gật đầu đồng ý.
" Vẫn luôn vậy, không phải ai cũng đủ thông minh, cũng có thể giữ cho cái đầu thanh tỉnh, những kẻ đó luôn xem quan điểm của bản thân mới là đúng nhất "
" Này tiểu Tần, nói theo ngươi vậy ta cũng thuộc loại đó rồi " Trần Vũ tự giễu, vì hắn xem quan điểm của mình là đúng nên Lý Ngũ mới phải c·hết thảm.
Dù sao lấy tội ác mà Lý Ngũ gây ra nếu có luật sư đủ tốt thì chưa chắc đã bị phán tử hình.
" Hả, ý thiếu gia là..." Tần Uyên thu liễm ý cười, không hiểu cùng thiếu gia có liên quan gì.
" Mặc kệ đi thôi, c·hết cũng đ·ã c·hết, không liên quan đến chúng ta " Vứt lại một câu, Trần Vũ liền đi xử lí vệ sinh cá nhân.
Làm xong, Chu Tử Huyên đúng lúc gửi tin nhắn đến.
Trần Vũ lười biếng nằm trên ghế sofa mở điện thoại ra, cách đó không xa là hai tên hộ vệ.
Chu Tử Huyên: " Tiểu Vũ ngươi ở đâu, ta chuẩn bị có kiểm tra rồi, mau tiếp thêm động lực cho ta à "
Trần Vũ: " Tiếp thế nào ? Cho ngươi một nụ hôn nồng thắm ? Vẫn là...."
Chu Tử Huyên: " Oa nha ! Đừng vẫn là...làm người mà, ta tất cả đều muốn ( ꈍᴗꈍ) "
Trần Vũ: "...."
Trần Vũ: " Không biết xấu hổ Chu Tử Huyên "
Chu Tử Huyên : " Hắc hắc hắc — ( ‾́ ◡ ‾́ ) " * cười biến thái *
Trần Vũ: "..."
Trần Vũ: " Ngoan, kiểm tra cho tốt, xong rồi ta dẫn ngươi đi ăn, muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu "
Chu Tử Huyên: " Ngoéo tay, không cho phép nuốt lời (☆▽☆) vậy chiều mai nhé, sáng mai là kiểm tra xong rồi "
Trần Vũ: " Tốt, lo ôn tập đi, kiểm tra kém cũng đừng nghĩ "
Chu Tử Huyên : " Khổ bức aヽ( T-T)ノ "