Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 17: Hùng Lão Cẩu
Trong loại không khí kỳ quái này Trần Vũ che mặt bất đắc dĩ, buồn bực nói: " Ngươi phản ứng lớn vậy làm gì ? "
" Ngươi không tin ta ~ " Chu Tử Huyên phồng to hai má, mắt đẹp liếc xéo hắn.
" Đừng giận " Trần Vũ kéo lấy tay nàng an ủi. " Ý ta không phải vậy "
Ngẫm nghĩ một tí hắn hỏi tiếp " Hôm nay thấy không khỏe à, nhìn sắc mặt ngươi không được tốt lắm ?"
Trần Vũ tương đối nghiêm túc, trong đôi mắt sâu thẳm hiện rõ hình ảnh trước mắt.
Linh hồn của Chu Tử Huyên có đôi chút dị thường, màu trắng sáng trở nên u ám hơn không ít.
" Không khỏe !? Nói đùa cái gì, ta một quyền xuống có thể đấm c·hết một con trâu "
Chu Tử Huyên giơ tay phải lên trước mặt hắn, bốn ngón tay thon dài nắm lại cùng một chỗ phát ra âm thanh ' răng rắc — —' ừm đây là nàng tưởng tượng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Trần Vũ cười lên rất vui vẻ.
Chu Tử Huyên tiếp tục phát điên bày ra không ít trò mèo, không biết là cố tình vẫn là thật sự say mất rồi.
" Được rồi, được rồi, đừng nhảy mau ngồi xuống "
Trần Vũ chỉ có thể cưỡng ép đè nàng vào trên ghế, một bàn tay giữ chặt hai tay của nàng.
Chu Tử Huyên cũng không vùng vẫy, cứ như vậy nằm nhoài trên mặt bàn, hai mắt nhắm chặt, không biết đã ngủ từ khi nào.
"..." Trần Vũ khóe miệng giật giật.
Mắt nhìn thẳng, hai bàn tay không bình tĩnh, bắt đầu mơn trớn qua lại đôi tay trắng nõn.
Thật mịn !
Vừa nghĩ vậy, một luồng sức mạnh theo bàn tay của Chu Tử Huyên đi thẳng đến tận linh hồn, nó chạy qua chạy lại một vòng sau đó, không có sau đó, lóe một cái liền không thấy đâu.
Ta suy nghĩ nhiều rồi à !? Thật chỉ là không khỏe à...
Trần Vũ hơi gật gù, đưa tay qua ly rượu, vừa nhắm nháp ngắm bầu trời đêm vừa xem mỹ nhân lười biếng ngủ say.
Được rồi, bên trên đều là nói nhảm, sự thật là đang chờ đợi.
Sau năm phút, Trần Vũ nhìn thoáng qua phía cửa thấy Tần Uyên từ ngoài đi vào.
Cũng không biết đi vệ sinh nghẹt mất bồn cầu hay là thế nào mà sắc mặt của Tần Uyên rất ngưng trọng.
Khi thấy Chu Tử Huyên đã ngủ mất hắn liền đi nhanh tới chỗ bàn ăn, vừa đến liền nói: " Thiếu gia, Lâm Thúc Đồng vừa gọi điện cho ta..."
" Hắn nói Trần Hùng chuẩn bị được giảm án phóng thích khỏi ngục giam "
" Trần Hùng !? " Trần Vũ trầm mặc vài giây, mặt cau mày có.
" Tên này là ai vậy !? Hắn ra ngục cùng ta có quan hệ gì ? " Nghĩ nghĩ một lát bồi thêm một câu. " Không lẽ lại là họ hàng của ta ? "
Cả hai đều là cùng họ, hắn nghĩ vậy rất bình thường luôn.
Tần Uyên thiếu chút không giữ được sắc mặt trầm trọng, vội nhắc nhở " Có lẽ thiếu gia không biết tên thật của hắn..."
" Trần Hùng hay còn được gọi là Hùng lão đại, càng là đại cổ đông của Cực Nhạc club ở trung tâm thành phố "
Hùng lão đại !!!
Nghe đến cái tên này Trần Vũ trợn to hai mắt, hai hàng răng trắng nhe ra ngoài.
Không biết có phải tưởng tượng hay không mà hắn có cảm giác đầu óc đau nhói, không khác gì bị một viên đ·ạ·n bắn thẳng đi vào.
Ký ức như đê vỡ dâng trào mà ra, một tràng cảnh hiện lên rõ ràng trong đầu.
Tại một khu nhà máy bỏ hoang, ngay sát cửa chính, một tên thiếu niên thân hình nhỏ nhắn đang vật lộn cùng với một tên trung niên nam tử hung thần ác sát.
Thiếu niên thân hình nhỏ yếu tất nhiên không phải đối thủ của nam tử trung niên, bị đè xuống đất đấm đá thậm tệ, thiếu niên đau đớn dần điên cuồng, như hóa thân dã thú trong lúc trung niên nam tử không chú ý liền phóng lên, há miệng ra một ngụm cắn thẳng vào cổ họng đối phương, máu tưới bân tung tóe khắp khuôn mặt cũng không hề nhả ra.
Cách vị trí hai người đang vật lộn không xa có một tên thanh niên d·u c·ôn quần áo cà lơ phất phơ nằm đó, tại ngực cắm một thanh dao gọt trái cây, hai mắt trừng to không tin được mình lại c·hết đi như vậy.
Trung niên nam tử bị cắn rách cổ họng cũng mất đi không chế với tên thiếu niên, thiếu niên nhân cơ hội này liền phóng đi nhanh, muốn bỏ chạy.
" Hùng lão đại, tên oắt đó muốn chạy trốn "
Âm thanh vang lên sau lưng thiếu niên, bất quá hắn không hề quan tâm bởi vì đã chạy đến sát hàng rào sắt.
Thiếu niên biết bản thân điên cuồng hơn nữa cũng không thể lấy một địch mười, lúc này chỉ có chạy, bản thân nhanh như khỉ nhanh chóng lao lên hàng rào.
Tốc độ rất nhanh, thoáng chốc liền đến đỉnh của hàng rào, không chờ thiếu niên kịp vui mừng.
" Oành — — "
Theo một t·iếng n·ổ vang, một viên đ·ạ·n được bắn ra từ khẩu s·ú·n·g lục giảm thanh cắm thẳng vào đầu thiếu niên.
' Bịch ' Hắn ngã xuống từ hàng rào, từ trán chả xuống máu tươi đỏ hồng.
Cũng ngay lúc hắn thần trí u ám, trước lúc triệt để mất đi ý thức nghe được tiếng còi xe cảnh sát, âm thanh của những kẻ luôn đến muộn như trên phim.
" A !"
Như tỉnh lại từ trong mộng, Trần Vũ nhanh chóng trở lại bình thường, nhếch mép cười.
" Sau khi ta xuyên...trở thành người thực vật, Trần lão đại vào ngục sao, bị phán bao nhiêu năm ? " Hắn bình tĩnh đến lạ thường, hiếu kỳ hỏi.
Từ lúc quay về đến giờ Trần Vũ chưa từng hỏi bất kỳ vấn đề nào liên quan đến chuyện này, Tần Uyên vì lo lắng kích thích đến thiếu gia nên cũng không nói rõ, cố gắng né tránh.
Chỉ là bây giờ Trần Hùng sắp ra tù, Tần Uyên không muốn nói cũng phái nói cho rõ ràng.
" Đúng là vậy " Tần Uyên gật đầu, trầm giọng.
" Cảnh sát tới vừa đúng lúc, trễ chút nữa có khi thiếu gia đ·ã t·ử v·ong, liền tình trạng thực vật cũng khó mà giữ được "
Kỳ thật Tần Uyên đối với vụ việc này cảm thấy rất khó hiểu, theo phán đoán của hắn thiếu gia không hề đơn giản.
Nếu không đơn giản vậy sao lại dễ dàng bị Trần Hùng b·ắt c·óc ? Hay là trước đó thiếu gia chỉ là người bình thường, sau khi tỉnh lại mới lợi hại như vậy !?
Tần Uyên có không ít suy đoán nhưng chưa bao giờ thật sự dám nói ra, tất cả đều được che giấu trong lòng.
Ý nghĩ vu vơ thoáng qua hắn tiếp tục giảng giải.
" Trần Hùng khi b·ị b·ắt không hề chống cự, ngoại trừ hắn ra thì một người bị dao đâm vào tim t·ử v·ong tại chỗ, một người tổn thương vùng cổ, bất quá được trị liệu kịp thời nên không c·hết..."
" Tổng cộng có mười hai người b·ị b·ắt giữ..."
" Lý tổng khi nghe tin đã phát lực, cuối cùng Trần Hùng bị phán ba mươi năm tù giam...những người còn lại ít cũng mười năm cất bước..."
" Cực Nhạc Club bị Trần tổng mời một nhóm lớn luật sư đi thu thập chứng cứ, kiện đến mức đóng cửa, không ít cổ đông b·ị b·ắt giữ..."
" Mấy tên hồ bằng cẩu hữu của ngươi mặc dù phạm tội xúi giục, cung cấp thông tin cho Trần Hùng nhưng gia thế không kém, miễn cưỡng đem vụ này ép xuống, dù sao thiếu gia ngài cũng không có vì thế mà c·hết..."
Trần Vũ cuối cùng cũng biết được chuyện gì đã xảy ra sau khi linh hồn của hắn xuyên qua thế giới bên kia.
Chỉ là cảm xúc của hắn không có quá lớn chập chờn, vẻ mặt bình thản không chút cảm xúc.
" Tên Hùng lão cẩu đó vì sao lại được giảm án ? Đừng nói với ta là hắn ở trong ngục giam cải tạo tốt hay phát minh ta thứ gì ghê gớm nên được giảm án nhé..."
Tần Uyên cười khổ lắc đầu " Làm sao lại có loại chuyện như vậy được "
" Chậc chậc " Trần Vũ nhếch miệng chặt lưỡi, cười nói " Xem ra sau lưng Hùng lão cẩu vẫn còn có người chống lưng, có vẻ như mấy người bằng hữu đáng chém ngàn đao kia của ta cũng chỉ là bị lợi dụng mà thôi "
Tần Uyên ngưng trọng gật đầu " Lý tổng cũng có suy đoán như vậy, trong lúc k·iện c·áo vào hai năm trước đúng là gặp phải không ít lực cản "