Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Không Có Thu Hoạch

Chương 32: Không Có Thu Hoạch


Biết trước bên trong không có người nào, Trần Vũ bình tĩnh đẩy cửa đi vào, tự nhiên như nhà mình vậy.

Hắn đưa Vương Tiểu Nhược vào trong, không quan tâm đến các vật dụng ở xung quanh mà đi thẳng vào sâu bên trong nhà xác.

Tiến vào sâu bên trong, ở đây đặt một loạt các tủ đông làm từ thép không gỉ, phần lớn các ô tủ đều có khóa ở bên ngoài, còn ở bên trong có cái gì thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết.

" Này, Trần Vũ ca ca " Vương Tiểu Nhược nhìn khung cảnh u ám xung quanh cuối cùng không nhịn được nghi hoặc hỏi. " Chúng ta đến đây làm cái gì ? Không phải đi chơi sao "

Từ lúc đi vào bệnh viện hắn đã nghẹn một bụng nghi hoặc khó hiểu, đến giờ mới dám hỏi. Đi mãi nãy giờ, nếu không phải hắn là linh hồn thì đã mệt c·h·ế·t rồi.

" Chờ chút đi " Trần Vũ lạnh nhạt đáp lại, sau đó nói thêm. " Ở đây một lát ta dẫn ngươi đến khu vui chơi, chơi đùa "

Cạch !

Trần Vũ ngừng bước, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, khung cảnh xung quanh cũng theo đó thay đổi.

Trên không trung lởn vởn các đám sương khói xanh xám đại diện cho...

" Suy bại cùng ô uế, còn có mầm bệnh"

Trần Vũ không có giật mình, vì nhà xác chính là một nơi như thế, nơi đây là một môi trường tương đối độc hại, những người nhân viên ở đây nếu không đủ khỏe mạnh cùng có một hệ miễn dịch đề kháng tốt thì rất dễ dàng gặp phải vấn đề về sức khỏe.

" Chờ một khoảng thời gian thử xem " Trần Vũ không thất vọng lắm dù không phát hiện ra thứ gì, quyết định kiên nhẫn đợi thêm một chút, lôi Vương Tiểu Nhược ẩn núp vào một góc chờ đợi con mồi.

Thời gian dần trôi, Trần Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, 4 giờ 53 phút.

Lại qua vài phút bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

" Có người đến " Trần Vũ khẽ lẩm bẩm, cơ thể dần mờ nhạt u ám, hóa thành một làn sương đen trôi nổi lên trần nhà.

Cạch !

Cửa nhà xác được mở ra, từ ngoài một tên nam tử trung niên để râu ria xồm xoàm bước vào, khóe miệng ngậm một điếu thuốc.

" Ngạch, tí quên " Vừa định khép cửa, nam tử trung niên đột nhiên nhớ đến quy định ở đây thế là bước ra ngoài rít một hơi thật sâu, rồi vứt bỏ tàn thuốc vào trong thùng rác.

Giữ vệ sinh mà, việc ai cũng phải làm.

Nam tử trung niên gọi Từ Hùng, năm nay hơn bốn mươi rồi, làm nhân viên nhà xác cũng được mười ba năm.

Công việc này nói nhàn nhã đúng là nhàn nhã thật nhưng không phải ai cũng làm được, lá gan đủ lớn rất quan trọng, nhất là những lúc phụ trách ca đêm, không có lá gan lớn rất dễ dàng bị bệnh tim.

Sức khỏe cũng là một cái vấn đề, dù thường xuyên khử độc nhưng các nhân viên ở đây vẫn phải thường xuyên tiếp xúc với các thi thể, rất dễ dàng nhiễm phải tật bệnh.

Bình thường vào lúc 6 giờ 30 chiều hắn sẽ đổi ca cùng người khác, nhưng hôm nay đối phương xin nghỉ phép một hôm vì có việc đột xuất, thế là Từ Hùng phải ở đây hết đêm nay.

" Phiền phức quá, đành nhờ tam thúc đi đón giúp vậy "

Từ Hùng quay lại bàn làm việc đánh một cú điện thoại ra ngoài. Trên bàn làm việc để vài sắp tài liệu, đây là hồ sơ của những người ở trong tủ đông.

" Là ta tam thúc "

" Ngươi giúp ta đi đón Từ Nha với "

" Đúng đúng rồi, là công việc, ta kẹt không ở đây không về được "

" Được, cảm ơn tam thúc "

Cúp điện thoại, Từ Hùng thở dài một hơi, như nghĩ đến chuyện gì buồn bã, thế là cảm khái. " Nếu không phải tiểu Tình mất sớm thì cũng không cần phải thường xuyên nhờ vả tam thúc "

Ngồi nghỉ ngơi thêm một hồi, Từ Hùng liền bắt đầu làm việc, chẳng hạn như vệ sinh sơ qua bàn làm việc, xem tủ đông đã khóa chưa, kiểm tra nhiệt độ, xem mức độ phân hủy, bla bla...

Kiểm tra một vòng, xác định tủ đông không vấn đề lớn, chỉ tìm thấy một tủ khóa bị hỏng hóc nhẹ, cần phải sửa lại.

" Ngày mai kêu người đến sửa lại vậy " Từ Hùng đang suy nghĩ đột nhiên rùng mình một cái, thần sắc thay đổi vội nhanh chân rời khỏi khu vực tủ đông.

Quay về bàn làm việc, sắc mặt Từ Hùng hơi kém cỏi, lúc nãy ở trong đó hắn có cảm giác như có ai đó đang liếc trộm mình, cực kỳ kinh khủng.

" Không thể nào "

" Chắc ta mệt quá nên sinh ra ảo giác cũng nên "

" Chắc chắn là vậy, không sai được "

" Đúng thế, đúng thế "

Tự thôi miên mình một lúc, hắn vội vàng từ trong tủ đồ dưới bàn lấy ra một bức tượng phật.

" Nam mô a di đà phật...yêu ma quỷ quái mau chóng rời đi "

" Nam mô a di đà phật "

" Nam mô..."

Từ Hùng ngồi niệm kinh cầu bình an, những người như hắn dù cho trước kia không tin chuyện ma quỷ nhưng khi đã vào làm rồi thì thà tin còn hơn không.

Tụng niệm một hồi, trong lòng hắn ổn định hơn rất nhiều, có lẽ lệ quỷ đã rời đi cũng nên, ít nhất hắn nghĩ vậy.

Nhưng thật đáng tiếc, thứ hắn sợ hãi không hề rời đi, Từ Hùng không thể nhìn thấy nhưng trước mặt hắn có một tên tiểu hài tử đang ngồi trên mặt bàn, thần sắc hiếu kỳ nhìn xem Từ Hùng.

" Vị thúc thúc này đang làm cái gì vậy nhỉ ? " Vương Tiểu Nhược hiếu kỳ nhìn xem Từ Hùng rồi lại nhìn xem tượng phật nhỏ nhắn.

Vương Tiểu Nhược còn muốn vươn tay thử chạm vào tượng phật thì bất thình lình bên tai vang lên giọng nói của Trần Vũ. " Đừng có đi loạn, quay về chỗ cũ ngay "

" Ách ! " Vương Tiểu Nhược giật nảy mình, vội ngoan ngoãn chạy về góc cũ ẩn núp.

Vài giây sau, Từ Hùng không niệm kinh nữa, chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn quanh một vòng không thấy có cái gì kinh khủng như thi thể chui ra từ trong tủ đông, hắn thở ra một hơi. " Hô, còn tốt "

Thời gian tiếp theo không có gì xảy ra. Trần Vũ tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, trời bên ngoài dần trở nên tối đen.

" Xem ra hôm nay không có thu hoạch gì rồi " Hắn buồn rầu nghĩ đến, chờ đợi thêm nữa thì công viên trò chơi đóng cửa luôn mất.

Trần Vũ dù hung ác lạnh lùng nhưng không phải là một kẻ không giữ lời hứa, hứa rồi thì phải làm mới được.

" Thôi cũng được, thời gian còn nhiều " Trần Vũ bất đắc dĩ đưa ra quyết định, nghĩ vậy hắn liền mang theo Vương Tiểu Nhược rời đi.

Trước khi đi hắn nhìn thoáng qua khu vực tủ đông, xung quanh mọi thứ rất bình thường, không có dấu hiệu nào cho thấy có thứ gì dơ bẩn xuất hiện.

" Chậc " Trần Vũ thật sự rời đi, đến tận lúc này vẫn không một ai nhận ra ở đây có người xâm nhập.

Khu vực tủ đông vẫn như cũ, ánh đèn sáng trưng chiếu xuống từ trên trần nhà, điều hòa được mở thấp làm cho ở đây rất lạnh.

Qua vài phút, có lẽ cảm giác được kẻ có lực uy h·i·ế·p khủng khiếp nhất đã rời đi, dị thường liền xuất hiện.

Những làn sương khói xanh xám mà người bình thường không thể nhìn thấy đột nhiên lây động, bọn chúng cùng một lúc chui về một hướng...

Là vị trí ô tủ đông được đánh số ' 003 '

' Ầm — — '

Từ Hùng đang sắp ngủ gật lập tức giật nảy mình, đứng bật dậy từ trên ghế." Cái gì đấy !!!"

Dù thấy hơi sợ nhưng hắn không kịp suy nghĩ nhiều vội chạy vào sâu bên trong xem tình hình, cứ tưởng là có đồ vật bị đổ vỡ.

Vừa chạy đến khu vực tủ đông, Từ Hùng rùng mình một cái, dù đã mặc hai lớp áo khoác hắn vẫn thấy vô cùng lạnh " Sao đột nhiên lạnh dữ vậy ".

Ánh mắt nhìn lướt sang góc tường, chỗ đặt điều khiển điều hòa.

" Mẹ kiếp !! Sao lại mở thấp vậy, muốn g·i·ế·t người à "

Từ Hùng vội đi qua đó điều chỉnh lại nhiệt độ như bình thường, làm xong hắn bất ngờ phản ứng lại.

" Khoan..."

Hôm nay làm gì có ai trực chung với ta đâu ?

Vậy ai chỉnh điều hòa !?

Sắc mặt Từ Hùng tái đi rất nhiều, cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống độ âm, thấp đến tận cùng, lạnh xuyên tim gan.

' Ầm — — '

Âm thanh vang dội vừa nãy lại vang lên, ngay sau lưng hắn.

" Ực..." Từ Hùng nuốt mọt ngụm nước bọt, chậm rãi quay ra sau.

Đập vào mắt hắn là tủ đông đánh số ' 003 ' chiếc ổ khóa nằm trên đó đang liên tục lay động qua lại.

Lúc này ' Ầm — ' một tiếng vang lên, cánh cửa tủ lập tức bị đập méo đi, lực đập mạnh mẽ phát ra từ bên trong.

" Bên trong, ở bên trong..." Từ Hùng trực tiếp té ngã vào trên sàn, miệng lẩm bẩm tràn đầy sợ hãi.

' Ầm — '

' Ầm — '

' Ầm — '

' Ầm — '

Theo mỗi tiếng va đập, trái tim Từ Hùng như muốn nhảy ra ngoài, càng đập càng mạnh, mồ hôi trên trán dần thấm ướt khuôn mặt.

' Ầm — ' một lần nữa.

Lần này ổ khóa đã rơi xuống, cánh cửa tủ chậm rãi được mở ra.

Kẹt...!

Khuôn mặt Từ Hùng trở nên vô cùng kinh khủng, phảng phất thấy được thứ gì đó đáng sợ nhất trên trần đời, kinh hãi không nói nên lời.

Phập ! Đèn trong nhà xác vụt tắt, tất cả chìm vào đêm tối.

Chương 32: Không Có Thu Hoạch