Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 34: Đường Thanh Tịnh
" Biểu muội của Chu tiểu thư b·ị c·ướp mất balo, hiện tại đang mắc kẹt ở trấn Kim Nha, bởi vì trên người không có tiền cũng không có thẻ ngân hàng nên không cách nào đến Ma Đô được "
" Nàng ta vừa nãy mượn nhờ điện thoại của người qua đường gọi cho Chu tiểu thư "
" Rồi giờ Chu tiểu thư định kêu xe đi trong đêm đến trấn Kim Nha tìm biểu muội " Bên kia Tần Uyên kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
" Ừm " Trần Vũ đáp lại tỏ ra đã hiểu, rồi nói: " Vậy ngươi hộ tống nàng đến trấn Kim Nha luôn đi, trên đường nhớ cẩn thận, nếu gặp phải phiền phức không xử lý được thì gọi cho ta "
" Vậy được rồi, cúp máy đây ta đang bận lái xe "
...
Trong một quá cafe gần ga tàu cao tốc, Tần Uyên giật mình vội nói vào điện thoại.
" Khoan, khoan đã thiếu..."
Tút tút tút !
Tần Uyên nhìn điện thoại đã cúp máy lập tức trợn tròn mắt, hắn vô lực dùng tay che mặt. " Chuyện gì thế này..."
Có lầm không vậy ? Ta là hộ vệ riêng của ngươi, chứ không phải của Chu tiểu thư !!!
" Thật không thể hiểu nổi "
Phiền muộn thì phiền muộn nhưng thiếu gia đã nhất quyết vậy rồi, một cái hộ vệ nho nhỏ như hắn còn có thể làm sao.
" May mà Chu tiểu thư còn chưa đi, nếu không phiền phức lớn rồi "
Nghĩ vậy Tần Uyên như một cơn gió chạy ra bên ngoài, đến chỗ để xe cuối cùng tìm được Chu Tử Huyên đang nghe điện thoại.
Chu Tử Huyên thấy hắn đến liền đưa hai ngón tay đến gần miệng, bảo hắn đừng nói chuyện.
"...ngươi báo cảnh sát chưa ?"
" Vậy thì mau đi báo cảnh sát, kể rõ cho bọn họ những chuyện đã diễn ra, rồi xin bọn hắn cho ở lại trong cục cảnh sát một đêm..."
" Sáng mai ta liền đến đón ngươi "
" Đúng rồi, cứ làm vậy đi...trên đường đi nhớ cẩn thận, trời tối rồi, ngươi còn là một cô gái nhỏ nữa..."
Cuối cùng cúp điện thoại, Chu Tử Huyên nghi hoặc nhìn qua Tần Uyên. " Tần ca, ngươi hớt hơ hớt hải làm cái gì vậy ?"
" Ngạch, là thiếu gia "
" Hắn bảo ta đưa Chu tiểu thư đi trấn Kim Nha, ngươi đi một mình trong đêm không an toàn "
" A " Chu Tử Huyên lập tức vui vẻ đến híp cả mắt lên, ai mà không vui khi được người mình thích quan tâm chứ.
" Vậy mau đi thôi, Thanh Tịnh ở trên trấn một mình chắc bất an lắm "
Tần Uyên gật đầu " Được "
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh chạy đến trấn Kim Nha ngay trong đêm.
...
5 giờ 40 phút sáng, trấn Kim Nha.
Một chiếc xe Bentley dừng bánh trước cục cảnh sát trong trấn, từ trên xe hai người một nam một nữ bước xuống.
Chu Tử Huyên suốt một đêm đi đường nên rất mệt, chỉ bất quá so với biểu muội thì chút mệt mỏi này không tính là cái gì.
" Ta vào trong trước "
Nàng định vào trong cục cảnh sát tìm biểu muội mình nhưng chưa đi được ba bước một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đã lao ra.
Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn trực tiếp nhảy vào trong ngực Chu Tử Huyên. " Đường tỷ ! "
" Đường Thanh Tịnh ? " Chu Tử Huyên nhận ra người này là biểu muội mình, không hiểu hỏi. " Sao ngươi lại ở bên ngoài, sao không ở trong cục cảnh sát ?"
" Cái này..." Vẻ mặt Đường Thanh Tịnh khó xử chần chờ một hồi. " A đúng là ta thấy không thoải mái nên ra ngoài đi dạo "
" Thật ? " Chu Tử Huyên nghe giọng điệu của nàng cứ thấy không đáng tin cho lắm.
" Thật chứ sao nữa, đường tỷ chúng ta mau đi thôi ~~ " Đường Thanh Tịnh ôm chặt lấy Chu Tử Huyên nhõng nhẽo.
Đường Thanh Tịnh rõ ràng lùn hơn nửa cái đầu, nên khi ôm chặt, đầu của nàng trực tiếp ép lên giữa đồi núi đường tỷ mình.
Nàng rất ra sức đòi hỏi nhõng nhẽo nhưng Chu Tử Huyên đã nhận ra có gì đó sai sai, người biểu muội hơn một năm không gặp này có thái độ rất không đúng.
Thế là nàng nghiêm mặt bắt lấy bả vai đối phương đẩy ra, nghiêm túc hỏi. " Ngươi chưa báo cảnh sát có phải hay không ?"
" Không, ta làm rồi "
Bị đường tỷ nhìn chăm chú, lại thêm bản thân đang nói dối làm cho ánh mắt của nàng có vẻ hơi né tránh.
Cũng vì thế mà Chu Tử Huyên lập tức hiểu rồi, nàng bắt lấy tay biểu muội lôi về phía cục cảnh sát. " Đi, chúng ta cùng đi báo cảnh sát "
" Sao Đường thúc lại đồng ý cho ngươi đi một mình chứ, nhát gan vậy mà..."
" Khoan " Tần Uyên nãy giờ vẫn đứng xem kịch thấy bọn họ định đi vào cục cảnh sát liền lập tức ngăn lại, nói: " Chu tiểu thư, hiện tại mới mới 6 giờ sáng, cảnh sát còn chưa đến giờ làm việc "
Chu Tử Huyên còn đang nghi hoặc đây, nghe vậy liền tỉnh ngộ. " Ngạch, đúng thế thật "
Nàng suy nghĩ một hồi cảm thấy hơi đói lại nhìn qua biểu muội, thế là nói: " Nếu không chúng ta đi ăn sáng trước ? "
" Ta không có ý kiến, Chu tiểu thư làm chủ là được "
" Vậy chúng ta cùng đi " Chu Tử Huyên gật đầu, muốn kéo biểu muội mình đi.
Lúc này Đường Thanh Tịnh bất ngờ sờ bụng mình, xấu hổ nói. " Đường tỷ..."
" Ta vừa mới ăn sáng xong rồi, còn no lắm "
" Vậy à " Chu Tử Huyên hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh thấy không đúng, cau mày nhìn biểu muội. " Ngươi lấy tiền ở đâu ra để ăn ? Không phải nói đều để trong balo bị cướp sao ? "
"..." Sắc mặt Đường Thanh Tịnh lập tức cứng đờ.
A a a a đáng ghét, cái miệng c·h·ế·t tiệt này, nói nhiều vậy làm gì, ăn thêm một cái bữa sáng nữa cũng sẽ không c·h·ế·t !!!
Trong lòng Đường Thanh Tịnh điên cuồng gầm thét, đôi mắt theo bản năng đảo quanh bắt đầu tìm kiếm lý do.
" Là người đi đường "
" ? " Chu Tử Huyên.
" Là, là như vầy...tối hôm qua ấy, lúc ta đang ngồi buồn bực ở ga tàu thì có mấy người qua đường thấy ta đáng thương liền bước lại hỏi chuyện "
" Bọn họ biết rõ chuyện gì xảy ra rồi liền cho ta mượn một ít tiền, tiền ăn sáng của ta cũng từ đó mà đến "
" Tiếp tục đi " Chu Tử Huyên vẻ mặt không biểu tình kêu nàng nói tiếp.
Đường Thanh Tịnh vô tội vươn tay " Hết rồi a "
"..." Chu Tử Huyên bình tĩnh nhìn biểu muội mình. Nàng tin chuyện ma quỷ của Đường Thanh Tịnh mới là lạ, nghe liền biết là biên, tìm lý do.
Nàng nhanh chóng tìm ra chỗ sai sót hỏi lại. " Vậy mấy người qua đường cho ngươi mượn là ai, ngươi định trả lại cho bọn họ kiểu gì ? "
Đường Thanh Tịnh lập tức lúng túng." A, cái này...lúc đó ta quên hỏi cách liên lạc rồi "
" Thôi, chuyện này để sau. Chúng ta tìm chỗ ăn sáng nghỉ ngơi chút đi " Chu Tử Huyên gõ một cái vào đầu biểu muội mình vì tội nói láo, sau đó quay sang nói cảm ơn với Tần Uyên.
" Tần ca cũng khổ cực rồi "
Vài phút sau, ba người tìm đến một tiệm thức ăn nhanh, vào ăn gà rán uống nước giải khát, thuận tiện chờ đến lúc cục cảnh sát bắt đầu làm việc.
7 giờ 50 phút sáng, tại cục cảnh sát, một tên khí chất già dặn cảnh sát từ bãi đỗ xe bước vào trong cục.
Cảnh sát qua lại ở xung quanh thấy hắn liền lẫn nhau chào hỏi.
" Dương đội "
" Dương đội tốt "
" Mọi người buổi sáng khỏe "
Người được gọi là Dương đội đáp lại mọi người, sau đó đi vào trong, lúc đi ngang qua phòng lấy lời khai hắn hơi kinh ngạc hỏi người cảnh sát đang canh ở trước cửa.
" Làm sao rồi ? Sáng sớm liền cần lấy lời khai à ?"
Người cảnh sát đó nghe vậy liền kể rõ mọi chuyện. " Dương đội, là như vầy..."
" Lúc sáng các huynh đệ bên đội tuần tra phát hiện ra một đám du côn lưu manh bất tỉnh nhân sự trong một con hẻm vắng ở khu tây "
" Bọn chúng ít hay nhiều đều có nhất định tổn thương, ít cũng trầy da tróc vảy được đưa đến trong phòng lấy lời khai, còn nhiều thì gãy xương chấn động não được đưa thẳng đến bệnh viện "
Sắc mặt Dương đội co giật một cái, sáng sớm chưa gì đã có việc rồi. " Bọn chúng khai thế nào, xung đột giữa các băng nhóm sao ?"
Trấn Kim Nha chỉ là một thị trấn phổ thông, không có điểm gì đặc biệt, người dân ở đây phần lớn rất hòa thuận cùng hiền lành nhưng vẫn không tránh được xuất hiện một số rác rưởi.
Đó là bọn du côn lưu manh, suốt ngày ăn không ngồi rồi du thủ du thực, lúc hết tiền thì đi cướp giật trộm cắp, mỗi tên đều mang trong mình không ít tiền án, bởi thế khi đội tuần tra thấy được liền bắt đến trong cục.
" Huynh đệ ở đội tuần tra cũng suy đoán là xung đột giữa các băng nhóm nhưng bọn chúng lại khai khác "
" Theo lời khai của tất cả bọn chúng thì cả đám bị một người đánh gục "
" Tối hôm qua, không rõ vào mấy giờ, một tên nữ sinh trông rất buồn rầu đi vào trong hẻm, khi thấy bọn hắn liền tiến đến hỏi mượn điện thoại "
" Tên cầm đầu thấy nữ sinh trông rất xinh đẹp liền cho mượn cũng thuận tiện mở miệng trêu chọc, sau đó nữ sinh gọi điện cho ai đó xong liền trả điện thoại, rồi lại hỏi mượn tiền "