Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 5: Trở Lại Địa Cầu
Địa Cầu.
Giữa trưa, mặt trời treo lên thật cao, phát ra ánh nắng nóng bức như thể muốn nướng c·hết tất cả những con ký sinh trùng trên một hành tinh màu xanh.
Bệnh viện trung ương thành phố Ma Đô, tầng ba, phòng bệnh đặc biệt.
Căn phòng rộng rãi thoáng mát, cả căn phòng rộng đến vậy mà chỉ có mỗi một chiếc giường bệnh, để có thể ở trong này sẽ phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.
Trên chiếc giường duy nhất đó hiện đang có một tên thiếu niên, hắn hai mắt hơi run rẩy, cánh tay nhẹ nhàng lay động.
Cổ họng của hắn như có thứ gì chặn lại, không nhịn được mà phát ra âm thanh " Khục...khục ".
Dị thường của hắn được các y tá, điều dương ở xung quanh phát hiện, bọn họ không che giấu được sự kinh ngạc trên mặt, cứ như thể trước mắt phát sinh kỳ tích.
" Tỉnh, tỉnh rồi "
" Mau, mau đi kêu bác sĩ "
Có y tá lập tức chạy ra ngoài, bắt đầu kêu người, có điều dưỡng tiếp cận kiểm tra tình hình hiện tại của thiếu niên.
" Nhịp tim bình thường, mạch bình thường..."
Y tá từ trong phòng bệnh chạy ra liền nhanh chóng đi tìm bác sĩ phụ trách.
Nàng vừa chạy đến chỗ ngã rẽ liền đụng phải một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
" A Giang bác sĩ, ngươi đây rồi "
" Thế nào tiểu Nhã ? Có bệnh nhân nguy cấp à " Giang Tuyết thấy dáng vẻ gấp gáp của nàng liền đem văn kiện trong tay bỏ vào túi áo, trầm ổn dò hỏi.
" Vừa đi vừa nói "
" Được " Tiểu Nhã vội gật đầu, nhanh chóng hướng dẫn nàng đi về hướng phòng bệnh.
" Bác sĩ, bệnh nhân phòng số 66 có dấu hiệu thức tỉnh "
" Phòng 66 "
Giang Tuyết tiếp thu thông tin, nhanh chóng nhớ lại.
Bệnh nhân ở phòng đó được viện trưởng chỉ định cho nàng toàn diện phụ trách, nghe đâu đối phương có thân phận không hề đơn giản.
Bệnh nhân là một thanh niên, năm nay 19 tuổi, tên Trần Vũ, nhập viên được hơn hai năm.
Lúc chuyển vào bệnh viện đã bị một viên đ·ạ·n bắn vào đầu, gây tổn thương não nghiêm trọng, sau phẫu thuật dù không có nguy hiểm tính mạng nhưng đã trở thành người sống thực vật, vô tri vô giác.
Tính đến hiện tại đã điều trị được hơn hai năm nhưng không thấy có chút tiến triển nào, phải biết loại tổn thương não thế này thì tỉ lệ khôi phục trong 6 tháng đầu là cao nhất, qua khoảng thời gian này tỉ lệ khôi phục liền khó mà nói.
" Khoảng thời gian gần đây trị liệu vẫn không cho kết quả khả quan, sao bây giờ lại bất ngờ tỉnh lại ? Đúng là khó tin " Nàng lầu bầu với vẻ khó hiểu, không nhịn được tăng nhanh bước chân.
Sau vài giây, Giang Tuyết tiến vào phòng bệnh, bắt đầu kiểm tra toàn diện cơ thể thiếu niên.
Dưới sự hỗ trợ của y tá cùng máy móc, rất nhanh Giang Tuyết đã đưa ra phán đoán sơ bộ.
" Cơ thể khỏe mạnh vượt mức bình thường !? "
Nàng khó tin trước phán đoán của chính mình, cảm giác việc này có chút quỷ dị.
Một người sống thực vật không bị suy dinh dưỡng giữ được trạng thái cơ thể bình thường đã tốt rồi, rất khỏe mạnh vượt tiêu chuẩn là chuyện gì xảy ra !?!
Nàng trầm mặc vài giây, nghĩ nghĩ lại vươn ra bàn tay, muốn kéo mí mắt của thiếu niên lên kiểm tra.
Ngón tay vừa muốn đụng vào, thiếu niên bất ngờ mở mắt ra, hai mắt trừng lớn.
" Ây ~"
Giang Tuyết gặp tình cảnh này suýt thì trái tim đã nhảy từ cổ họng ra ngoài.
Không đợi nàng kịp làm ra phản ứng, thiếu niên nhanh như chớp giật đưa tay phải bóp chặt lấy cổ nàng.
" Khụ...buông...mau buông " Bàn tay thiếu niên khá nhỏ nhưng lại không khác gì một cây kìm, làm nàng nghẹn đến đỏ bừng khuôn mặt, nói không ra hơi.
Xung quanh các y tá, điều dưỡng cũng bị tình cảnh này làm cho hóa đá, tạm thời chưa đưa ra phản ứng kịp.
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
Không quản cảm xúc ý nghĩ của những người khác, trong đầu Trần Vũ lúc này chỉ có mờ mịt, mờ mịt, và mờ mịt, không thể hiểu được.
Nhìn y phục của đối phương, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nhìn nữ tử yếu ớt bị mình bóp chặt lấy cổ họng hắn không nói gì, buông lỏng cánh tay, thu về lại.
" Ngươi...hộc...làm trò..." Giang Tuyết rất tức giận, vừa lấy lại hơi liền muốn mở miệng mắng to.
Trần Vũ không chờ nàng nói xong liền nói một câu với giọng điệu làm người khác phát cáu. " Ra ngoài "
Giang Tuyết: "..."
" !!! "
Nàng có cảm giác bản thân hiện tại không khác gì thùng thuốc nổ, tiến lên liền muốn cùng đối phương tranh luận.
" Ra hết "
Lại một câu ra lệnh chọc người tức giận nữa, nhưng lần này Giang Tuyết không giận.
Xem ánh mắt của thiếu niên nhìn về phía mình, nàng thấy trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, áp lực không tả được, sợ hãi lan tràn ra từ tận linh hồn.
Không chỉ nàng, những người khác cũng y vậy.
Giang Tuyết trầm mặc chịu đựng vài giây, sau đó khó khăn mở miệng.
" Được "
" Ngươi nghỉ ngơi, chúng ta sau đó lại đến kiểm tra "
Vứt lại câu nói, nàng liền cùng mấy người y tá đi như bay ra khỏi phòng bệnh, cả đám cảm xúc nặng nề, khuôn mặt tái mét.
Ầm ! Cửa phòng đóng lại.
Trần Vũ thu hồi tầm mắt, ngước nhìn nóc phòng rơi vào trầm mặc, trong mắt không giấu được vẻ mờ mịt.
Cho đến hiện tại hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện lúc đó là sao ?
Lang Thần sao lại muốn g·iết ta ?
Không, không phải g·iết, là nuốt...
Không có lí do...
Không đúng, cái này không quan trọng.
Bọn hắn vừa nãy có nói người thực vật !?
Đ·ạ·n bắn, tổn thương não bộ, người thực vật, hơn hai năm...
Thế giới đó là thật hay giả ???
Gần ngàn năm của ta ở nơi đó chẳng là chỉ là mơ !?!
Trần Vũ có vô vàng ý nghĩ, đầu óc như muốn nổ tung.
Ngẩn người một hồi, hắn chậm rãi vươn tay phải sờ về phía bức tường sau lưng.
Ngừng lại vài giây ổn định, hắn chậm rì rì nói ra hai chữ " Cường Hóa..."
Lời vừa dứt, một luồng ánh sáng trắng ở tận sâu trong cơ thể bị lay động, từ trong ánh sáng trắng một căn xúc tu chui ra, nhanh chóng tiến về phía tay phải.
Cảm nhận rõ sức mạnh ẩn chứa trong bàn tay, Trần Vũ không chút do dự khẽ ấn nhẹ vào mặt tường.
Răng — rắc — —
Tro bụi bay tứ tung, ngay lập tức bức tường xuất hiện mấy vết nứt như tơ nhện.
" Linh Hồn Thuật vẫn có thể thi triển..."
Thấy cảnh này sự mờ mịt trong mắt hắn lập tức tan biến hơn phân nửa.
"....không phải mơ"
...
A a a !!
Thằng nhóc đó bị cái gì thế !!!
Giang Tuyết ơi là Giang Tuyết, ngươi bị cái gì vậy...
Một nữ nhân thành đạt hơn 30 tuổi vậy mà lại sợ một tên nếu tính tuổi tâm lý còn chưa đủ 18, cái loại oắt con hỉ mũi chưa sạch ?!
Ông trời ơi, có còn thiên lý hay không !!!
Giang Tuyết về đến phòng, càng nghĩ càng thấy tức giận.
Nàng kìm chế không nổi, đứng lên liền muốn phóng ra ngoài tìm đối phương phiền phức.
Nàng đứng lên, lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên...biểu cảm nàng liên tục thay đổi qua lại, cực kỳ phong phú.
Trong đầu của nàng có hai cái phiên bản mini đang giao đấu...
Vài giây sau nàng ỉu xỉu nằm bẹp trên mặt bàn.
Ta không có sợ...người trưởng thành sao có thể chấp nhặt với con nít.
" Ừm, khoan đã...người trưởng thành ?"
Giang Tuyết như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt thành thục xinh đẹp lộ ra vẻ âm hiểm.
Nghĩ liền làm, nàng móc điện thoại ra, lướt một vòng danh bạ, tìm ra một số có tên ' Trần tổng '
" Hừ hừ hừ...sợ ngươi, không đúng, không phải sợ "
" Không làm gì được ngươi còn không thể tìm người nhà ngươi mắng vốn hay sao ? "
Nàng đắc ý run đùi đẹp, trong lòng cho mình một ngón cái vì ý nghĩ tuyệt vời.
Tút !
" Chào ngài, Trần tổng..."
" Đúng là ta Giang Tuyết, bác sĩ phụ trách cho nhi tử của ngươi "
".... Vâng, đúng là con chuyện liên quan đến nhi tử ngươi "
" Ta nói này Trần tổng, nhi tử ngươi..."