Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Khu Rừng Dị Thường

Chương 9: Khu Rừng Dị Thường


Mặt trời trèo lên thật cao, thời gian vừa đến chín giờ.

Một chiếc xe Toyota cùng Bentley chạy băng băng trên đường, theo hướng của bọn họ thì có lẽ đang tiến đến ngoại thành.

" Thiếu gia, ngươi đến rừng phòng hộ làm gì ?"

Tập trung lái xe, Tần Uyên không rõ dò hỏi, chỉ là câu trả lời tiếp theo hắn bối rối không nhẹ.

" Bắt côn trùng "

" ??? " Tần Uyên

Độc trùng cắn người, người trúng độc c·hết đi, cùng Trần Vũ ta đây có quan hệ gì đâu.

Chạy thêm nửa giờ, hai chiếc xe đậu trước một khu rừng phòng hộ tại ngoại thành.

A Hổ dùng lưng dựa vào xe, nhìn Tần Uyên đang uống nước suối, chính hắn thì đang ăn sáng bằng đồ ăn nhanh.

Do dự một chút, thân hình to con A Hổ không giấu được vẻ lo lắng.

" Tần ca, để thiếu gia một mình đi vào không sao chứ "

" Không vấn đề, thiếu gia không phải kẻ đơn giản "

" Không đơn giản !? " A Hổ ngờ nghệch gãi gãi đầu, dùng đầu óc của hắn khó mà lí giải được lời đó có ý gì.

Tần Uyên thần sắc ngưng trọng, đè ép máu tươi trong cơ thể trở lại bình thường.

Chỉ một ánh mắt liền làm khí huyết trong người của ta điên cuồng sôi trào như thể đối mặt hồng thủy mãnh thú...chỉ có Lâm thúc, không, bây giờ hắn cũng không cho ta loại cảm giác này được.

" Lâm thúc là hộ vệ của Lý tổng, càng là Võ giả Tiên Thiên..." Nghĩ vậy, sắc mặt hắn càng ngày càng không đúng.

Sau khi cưỡng ép để hai tên hộ vệ lưu lại giữ xe, Trần Vũ liền một mình tiến vào khu rừng.

Trong rừng cây cối rậm rạp, gió thổi qua mát lạnh, mùi vị thiên nhiên đánh mạnh vào trong ngũ giác. Các nơi đều có cành lá xum xuê, cùng mọc lan tràn dây leo, tạo độ khó rất lớn cho bất kỳ ai muốn tiến vào khu rừng.

Đối với kẻ khác là vậy, nhưng đối với một tên thanh niên trẻ tuổi, mặc áo sơ mi đen, quần đen lại dễ dàng đến lạ thường.

" Bọn chúng cố ý tránh đường cho ta !? " Nói ra một suy đoán khó mà tin được, Trần Vũ lâm vào sâu trong nghi hoặc.

Cành cây lá xum xuê như vô tình bị gió thổi văng sang một bên, dây theo bằng một cách khó hiểu bị thổi quấn quanh thân cây, cây cỏ chậm rãi đổ rạp sang hai bên...cả đám nhìn như vô tình lại như cố ý bằng mọi cách tạo ra một con đường cho Trần Vũ đi.

"..." Trần Vũ ngừng bước, thần sắc ngưng trọng.

" Dị thuật ? Loại có thể thao túng thực vật ?"

Loại dị thuật này ở thế giới bên kia có tồn tại, hắn từng gặp qua.

Kẻ thi triển khống chế được cả một khu rừng, kẻ đó dùng các loại dây leo treo cổ mấy ngàn chiến binh đồ đằng của bộ lạc Ma Lang, bất quá cuối cùng bị hắn dùng vuốt sói xé thành một trăm tám mươi khối.

" Lúc bước vào khu rừng ta không thi triển bất kỳ sức mạnh nào, ta cũng chẳng sở hữu loại dị thuật như vậy "

Đứng tại chỗ chờ đợi chốc lát, Trần Vũ tăng cao cảnh giác, khóe miệng lẩm bẩm:

" Linh Hồn Thuật - Cường Hóa "

Ngay lập tức hai giác quan trên người trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Hai mắt sở hữu tầm nhìn sánh ngang chim đại bàng, sở hữu khả năng nắm bắt hình ảnh tinh chuẩn, dù cho nó rất nhỏ.

Thính giác tăng vọt, nghe được âm thanh nhỏ bé từ khoản cách rất xa xôi, tạm thời nắm giữ khả năng sóng âm sonar của dơi cùng cá heo.

Trần Vũ chỉ ngừng vài giây liền tiếp tục rảo bước, đi theo lối mòn được khu rừng chuẩn bị sẵn, chỉ là lúc này dù cho chỉ có một tĩnh rất nhỏ cũng sẽ nằm trong kiểm soát của hắn.

Một tên thanh niên nhẹ nhàng rảo bước trong rừng sâu không một bóng người, xung quanh gió nhẹ thoảng qua rung động các tán lá, dưới mặt đất các loại thực vật thi nhau né tránh như đang nghênh đón chủ nhân...

Khung cảnh kỳ lạ đến quỷ dị, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy rét run.

Vù vù — — xào xạt — —

Trần Vũ đi vào rất sâu trong rừng rậm, vẻ nghi hoặc khó hiểu ngày càng nặng.

" Không có chuyện gì xảy ra ?" Tất cả yên bình đến lạ thường.

" Chẳng lẽ ta suy nghĩ nhiều ? "

Không đúng chứ, cây cối dây leo tránh đường cũng không phải ảo giác.

" Thôi " Tạm bỏ qua dị thường, Trần Vũ tập chung vào việc chính, tất nhiên cảnh giác vẫn có.

Vù vù — — trên không trung bất ngờ xuất hiện âm thanh ồn ào, những điểm vàng vàng đen đen bay đến từ bốn phương tám hướng.

Những điểm đó là những con côn trùng to bự trên dưới 5cm, phần bụng có màu vàng đen xen kẻ được kết nối bởi một đốt nhỏ với phần đầu, phần bụng còn có một chiếc ngòi nho nhỏ nhọn hoắc sở hữu chất cực độc.

Cả đám chi chít, mấy chục gần trăm con, chúng kết quần kết bầy đeo bám trên các tán cây xung quanh, một vài con lao về phía Trần Vũ, bám vào trên vai trên tay hắn.

" Thật đáng yêu " Trần Vũ dùng ngón út vỗ vỗ đầu một con đang đeo trên vai mình.

" Ong bắp cày ha...rất tốt "

Không sai, chi chít mấy trăm con ong bắp cày Châu Á, tùy tiện một con đều là nỗi kh·iếp sợ của rất nhiều người, hàng năm đều hàng trăm n·gười c·hết vì nọc độc của nó.

Vu vu — — lại có một con ong to bự bay đến, đậu lên ngón tay hắn.

Trần Vũ tùy tiện nhấc tay lên xem, thân hình to bự quá 5cm, phần bụng bụ bẫm, phần đầu trắng trắng...

" Màu trắng ?"

Con đực ?

Nhìn xuống phần bụng,...

Phốc — con ong bắp cày đáng thương bị ngón tay bung bay ra.

" Ong đực đến tham gia náo nhiệt làm gì "

Đối với ong bắp cày thì chỉ có ong cái mới có ngòi độc, còn ong đực thì không, con người bị chích đều là do ong cái làm ra, có thể phân biệt thông qua màu sắc ở phần đầu, con cái màu vàng, con đực màu trắng.

" À mà gia tăng số lượng cũng không phải quá tệ "

" Quay về đây "

Con ong đực bị búng bay mất lại phải khổ bức quay trở về.

Ong đực: Ta C.M.N @%@%&@&@

" Đi thôi các con của ta,..."

"....đùa thôi"

Trần Vũ theo con đường cũ quay về, sau lưng là đàn ong bắp cày bay theo đen nghịt một mảnh, âm thanh đập cánh vô cùng dọa người.

" Linh Hồn Thuật - Chăn Thả Linh Hồn "

Dùng linh khống linh, chỉ có thể khống chế linh hồn nhỏ yếu, tốt nhất là các loại côn trùng.

...

Trần Vũ an toàn rời khỏi khu rừng, tiện đường cho A Hổ còn đang nằm dựa vào gỗ cây một cước. " Hai người các ngươi nhàn nhã quá nhỉ ? "

" Ui da — — "

" Về thôi "

A Hổ vội xin tha, luống cuống đứng lên, vừa xoa mông vừa đi đến chỗ xe.

" Thiếu gia, ngươi về rồi " Tần Uyên tiến lên dò hỏi, thuận tiện kiểm tra an toàn của Trần Vũ.

" Ừm "

Thấy Trần Vũ tùy ý lên ghế sau, không có vẻ gì là b·ị t·hương, Tần Uyên cũng an lòng lại.

Tần Uyên kiểm tra xong bánh xe, mở cửa xe ra còn chưa kịp lên liền đột ngột thấy lạnh sống lưng, như thể có hàng trăm con mắt đang lạnh lùng nhìn mình.

Hắn nhìn về cánh rừng, rùng mình một cái vội chui vào trong xe.

" Thứ gì vậy ? " Sắc mặt Tần Uyên nhợt nhạt đi không ít. " Quá đáng sợ "

Xong việc, về đến biệt thự, Trần Vũ để đám ong bắp tản ra khu vườn đằng sau biệt thự, muốn tạo tổ liền tạo tổ, muốn sinh con đẻ cái liền sinh con đẻ cái.

" Đúng rồi, tiểu Tần " Trần Vũ thấy Tần Uyên định đem xe đi rửa liền kêu hắn lại.

" Thiếu gia ? "

" Để A Hổ mua vài bao đường về, sau này nhớ mỗi sáng đều để một thùng nước đường ra sau vườn "

Trần Vũ dặn dò xong liền về phòng, để lại Tần Uyên cái hiểu cái không vô thức gật đầu, bắt đầu kêu lên A Hổ đi làm.

Chương 9: Khu Rừng Dị Thường