Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2 : Người c·h·ế·t trên máy bay, thần bí người
— Xin lỗi, theo như tôi thấy anh không lớn hơn tôi là bao nhiêu tuổi, lần đầu tiên gọi người tuổi tác gần bằng mình xưng hồ là huynh đệ, anh chẳng là người nước ngoài!?
Nói đúng hơn tựa hồ liền là quan sát tất cả cử động của hành khách trên toàn máy bay.
— Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn ăn gì vào buổi trưa hôm nay?
Nữ tiếp tuyến viên mỉm cười gật đầu, rời đi một lúc, lần nữa tiến đế, lần này nữ tiếp viên trong tay đưa đến một bảng thực đơn về phía Văn Nam.
Món ăn rất nhanh cũng đến chỗ của hắn, Văn Nam bình tĩnh nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình, thành thật mà nói, hắn cực kì không thoải mái.
Hắn không phát hiện trong máy bay lúc này có một đôi ánh mắt chăm chú theo dõi chính mình.
— Chẳng lẽ cô không định đem bữa ăn đến đây cho tôi hay sao?
Bị nhìn chằm toàn thân không được tự nhiên, hơn nữa còn là một thằng đàn ông chăm chú nhìn, Văn Nam bây giờ cảm thấy nổi hết da gà.
— Làm ơn, cho mình một phần cơm nóng cùng một chay nước suối là được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cầm xem thực đơn do dự một lúc, Văn Nam trầm tư, cuối cùng mở miệng:
—Xin đợi một chút, thưa quý khách.
Dùng tay chạm vào màn hình phía trước, Văn Thành mở ra một bài nhạc, tiếp đó nhắm mắt xuống.
Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng con trai mình một lúc thật lâu, mẹ Văn Nam ánh mắt tràn đầy lo lắng, ký ức ngày xưa lại hiện lên lần nữa trong đầu, trong khoảng khắc bà hoảng hốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, vị trí ngồi phía đằng sau hắn đang ngồi lấy một người thanh niên tuổi tác khoảng hai mươi trở lên, khí chất lạnh lùng đến cực điểm. Đây là cảm giác Văn Nam thấy được từ ánh mắt của người thanh niên.
Văn Nam quay đầu về phía đối diện song song cách năm vị trí chỗ ngồi của hắn từ vị trí đối diện, Văn Nam ánh mắt co rụt.
— Sau đó thì một tay n·ạn n·hân bức nát sợi dây chuyền, cầm mặt dây chuyền đâm thẳng vào cổ của bản thân, quá trình diễn ra không đến một phút đồng hồ.
[Người phụ nữ kia tại sao lại lựa chọn tự xác, hơn nữa rõ ràng đã lựa chọn tự xác phương thức kết thúc bản thân nhưng ánh mắt đó rõ ràng là hoảng sợ, tuyệt vọng, nếu như s·ợ c·hết, rõ ràng cô ta có thể dừng lại, vậy tại sao cô ta lại không chịu dừng lại]
— Có chuyện gì sao? Thưa quý khách!
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắn đi máy bay nhưng cũng từng nghe qua việc này, do dự một lúc, Văn Nam mở miệng:
—Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn ăn gì vào buổi trưa hôm nay!
— Qua nhiều lần thám nghiệm t·hi t·hể, v·ết t·hương trên cổ n·ạn n·hân thình lình trùng khớp với món trang sức n·ạn n·hân đeo trên người, ngoài ra chúng tôi đã lấy lời khai từ những hành khách xung quanh, có hai người trong thời gian ngắn ngủi thấy được người phụ nữ dùng tay b·óp c·ổ chính mình. Ngay từ đầu theo như hai vị hành khách này nói người phụ nữ có biểu hiện rất bình thường, tuy nhiên đột ngột lại lấy tay của mình bóp lấy cổ bản thân.
Mặt dù cảm thấy kỳ lạ. Nhưng rõ ràng, không ai giải thích được điều gì xảy ra, chỉ có vài người phát hiện được trước khi tự xác, người phụ nữ có biểu hiện lạ mà trong đó người chứng kiến có cả Văn Nam.
—Xin lỗi, ở đây thực đơn không vậy?
Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía đằng sau Văn Nam, khiến cậu đầu óc thoáng chốc trở nên chậm chạp, Văn Nam quay đầu sang đứng dậy quay đầu về phía vị trí đằng sau.
—Keng reng! Keng reng!
—Đề nghị tất cả các hành khách trên máy bay giữ tuyệt đối trật tự, giống như các quý khách đã thấy được. Vừa rồi theo chúng tôi điều tra biết được, có một người phụ nữ tuổi tác theo chúng tôi điều tra hai mươi ba tuổi, tên gọi XX người đó hiện tại đã q·ua đ·ời.
Tại vị trí ngồi gần cửa sổ máy bay. Một người phụ nữ ánh mắt tràn đầy sợ hãi, run rẩy không ngừng, bàn tay chỉ về phía đối diện cách một vị trí ngồi, một người phụ nữ cổ bị cụp xuống mặt đất, trên cổ chảy xuống từng dòng máu đỏ.
— Đúng vậy, đây quả thật là trùng hợp nhưng mà tôi cảm thấy nó rất thú vị!
— Thật trùng hợp, vừa rồi cũng có một nữ hành khách, giống hệt như quý khách như vậy gọi món!
Mở màn hình, ánh mắt bà chợt nhíu lại, một lúc lâu khuôn mặt bà cấp tốc biến sắc. Ánh mắt lo lắng nhìn xem xung quanh, đứng lặng người tại chỗ một lúc thật lâu. Cuối cùng bà thở dài nhìn lấy chiếc máy bay mang số hiệu mà con trai của bà đã lên, thì thầm.
Nhân viên đội bảo vệ nhanh chóng tiếp cận hai người phụ nữ bên cạnh vị trí người đó đang ngồi. Một người phụ nữ từ trong đám người bảo vệ bước ra, trên thân mặc đồng phục bác sĩ tiếp cận người phụ nữ cổ đang chảy ra rất nhiều máu đỏ.
Trong thấy Văn Nam rốt cuộc nhìn về phía mình, nữ tiếp viên hàng không hiện ra nụ cười chuyên nghiệp, mở miệng nói:
—Aaaa!!! Có n·gười c·hết!
Ngồi trên ghế dựa, Văn Nam khuôn mặt bình tĩnh, một mình lẫm bẩm.
Văn Nam chỉ là bình thản ngồi dựa lưng vào ghế, tiếp tục nhắm mắt. Hắn hiện tại trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cậu cần một khoảng thời gian yên tĩnh.
Không biết có phải là do thiên tính đối với mọi thứ hiếu kỳ hay hoặc là nguyên nhân gì khác. Văn Nam đầu tiên tận mắt chứng kiến n·gười c·hết không phải là sợ hãi bất an cảm xúc, mà cảm xúc đầu tiên đó là hiếu kỳ.
Thời gian từng phút trôi qua, đã qua hai giờ kể từ khi lên máy bay, một giọng nói từ tốn vang lên bên cạnh chỗ Văn Nam đang ngồi.
Mặc dù nữ nhân viên nói chuyện rất thành khẩn. Ở đây đã có hơn hai phần ba dân số hành khách trên mặt biểu hiện cực kì đặc sắc. Có người ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ nhưng phần đông hành khách ánh mắt tất cả điều là sợ hãi nhìn hắn.
Thời gian cứ theo từng giờ trôi qua mãi cho đến khi... trong máy bay lần đầu xuất hiện n·gười c·hết.
— Xin thông báo, còn ba mươi phút nữa máy bay mang số hiệu EX7P — 4713 xin phép cất cánh, đề nghị mọi người vui lòng giữ trật tự, tránh ảnh hưởng làm phiền người khác khi ở trên máy bay.
Bị hắn do hỏi, người thanh niên cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại là chăm chú nhìn xem Văn Nam.
Còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng cậu nghe được âm thanh của nữ tiếp tuyến viên cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Văn Nam gật đầu, nhanh chóng mở miệng:
Theo thông báo vang lên, thời gian từng giây trôi qua. Rốt cuộc máy bay cũng bắt đầu cất cánh. Văn Nam trong lúc máy bay cất cánh cơ hồ đã nhắm mắt được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xung quanh vị trí vừa rồi bắt đầu bị phong tỏa, một nữ tiếp viên trong tay không biết từ khi nào nắm chặt một thanh loa toa, la lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh âm vang lên cho dù đang chìm vào giấc ngủ Văn Nam cũng bị giật mình tỉnh dậy.
[Hơn nữa, trước khi c·hết n·ạn n·hân miệng tựa hồ đang mở ra giống như đang muốn nói điều gì đó, nhìn theo khẩu hình miệng, tựa hồ n·ạn n·hân đang muốn cầu cứu]
Ngay khi thanh âm vừa vang lên, trên máy bay liền có một đội năm người trên thân mặc y phục màu xanh, trên áo treo lấy huy hiệu màu đen nhanh chóng tiếp cận tiếp cận nơi này.
— Qua điều tra ban đầu, nguyên nhân c·ái c·hết thình lình là do người phụ nữ tự xác!
Chương 2 : Người c·h·ế·t trên máy bay, thần bí người
Văn Nam nghi hoặc, đáp:
Văn Nam hiện tại cảm thấy có chút bực bội, suy tư một lúc hắn quyết định chuẩn bị nghe nhạc vào lúc này.
Một tiếng chuông đột ngột vang lên kéo mẹ Văn Nam trở về thực tế, bàn tay mở ra ví đen, từ bên trong ví lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng.
Nữ tiếp viên ánh mắt chợt kinh ngạc, sau đó tràn đầy tự nhiên mỉm cười nói:
—Hi vọng con bé không gây phiền phức cho thằng bé, con trai con gái lớn không dùng được, vậy mà bỏ mẹ của mình một mình!
Nữ tiếp viên hàng không sửng sốt, cô ấy đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cậu, nữ tiếp viên bình tĩnh rời đi.
Ánh mắt chợt co rụt, Văn Nam trong đầu đột ngột có một ý suy nghĩ cực kì to gan.
Một người phụ nữ xinh đẹp, trên thân mặc tiếp viên hàng không trang phục, đi đến từng chỗ ngồi, cô rốt cuộc tiến đến chỗ Văn Nam đang ngồi, tiếp cận mở miệng.
Ngồi trên máy bay, Văn Nam mở điện thoại ra xem, điện thoại thình lình xuất hiện rất nhiều đoạn tin nhắn từ nhiều người khác nhau gửi đến. Không cần đoán, hắn liền biết ai gửi cho mình.
[ Cái c·hết của n·ạn n·hân không phải do tự xác mang đến, có người g·iết cô ta nhưng rõ ràng người phụ nữ tại chính mắt hắn thấy được, n·ạn n·hân tự đâm bản thân, là thủ thuật g·iết người giống như trong phim truyền hình?]
Kể từ khi lên máy bay, hắn cảm giác có rất nhiều ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía mình, không cần đoán cũng biết những ánh mắt này thình lình liền là tất cả nhân viên hãng hàng không nhìn chằm chằm. (đọc tại Qidian-VP.com)
—Đừng suy nghĩ lung tung nữa huynh đệ, giống như ngươi thấy, cô ta c·ái c·hết là do bản thân tự xác!
Bởi vì người phụ nữ c·ái c·hết thật sự quá quỷ dị. Một phút trước còn cực kì bình thường người, một phút sau đột ngột cử chỉ khác người hơn nữa còn là tự xác.
Cầm lấy điện thoại, bàn tay liên tục hồi đáp từng đoạn tin nhắn. Văn Nam mỉm cười tắt màn hình. Nghiêng người nhắm mắt.
Chương 2 : Người c·hết trên máy bay
Văn Nam nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn chăm chú vào nữ tiếp viên hàng không. Bị nhìn chằm chằm, nữ tiếp viên hàng không ánh mắt nghi ngờ, cười đáp:
Văn Nam khuôn mặt cảnh giác, liếc nhìn người đàn ông, nghi ngờ nói:
—Không phải liền là trùng hợp gọi cùng tôi món ăn thôi sao? Chẳng lẽ việc này rất đáng kinh ngạc!
Ánh mắt rung nhè nhẹ, Văn Nam đã nhắm mắt được hơn hai giờ đồng hồ, đột ngột bị âm thanh đánh thức, hắn vô thức mở ra đôi mắt, nghiêng người nhìn về phía đối phương.
Nữ tiếp viên sửng sờ, nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên khuôn mặt, cô ấy cười lắc đầu:
— Mặc dù đây là lần đầu tiên, hãng hàng không chúng tôi gặp trường hợp c·hết người nhưng mong mọi người phải giữ vững tỉnh táo. Phải thật bình tĩnh. Ví đây là trường hợp khẩn cấp, sau khi máy bay hạ cánh. Chúng tôi sẽ gọi cho cảnh sát. Mọi người hãy bình tĩnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.