Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 126: Mượn một cây đao

Chương 126: Mượn một cây đao


Thành Cát Thuỷ vẫn như mười mấy năm về trước, thuyền đến thuyền đi dưới sông vẫn tấp nập, người ra người vào trên thành đều không có chút giảm nhiệt.

Khác biệt duy nhất có lẽ chính là nước sông, mười mấy năm bị Huyết Hoá, dòng sông đỏ rực một màu kinh người, nhưng sớm đã thành thói quen tại vùng Thiên An.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không rõ kết cục trận chiến giữa Cổ Môn và Thất Cực Bát Môn như thế nào, nhưng Huyết Hoá không có bị xử lý đi, nói rõ không thể xem thường bài bố của Cổ Môn.

Lại nói, đạo hồn của Phương Sinh Thần đã bị Hồn Kiếm xoắn nát, chiếu theo lời của lão già tại Động Quật về uy năng của Kiếm Hồn, chỉ sợ một đạo khác của Phương Sinh Thần đã lành ít dữ nhiều.

Không sợ khúc mắt với Phương Sinh Thần, nhưng chuyện Nguyệt Linh vẫn còn để ngỏ với Cổ Môn, cho dù hắn đã đem hạt giống Huyết Nguyệt Thụ trồng ở trong đan điền, cũng có lẽ mục đích ban đầu của hắn là dùng Huyết Nguyệt Thụ hút lấy Nguyệt Linh đang ẩn tàng trong chân khí, càng có ý định biến nó trở thành Nguyệt Linh Mệnh Chủng, nhưng hết thảy đợi hắn ngưng tụ Mệnh Chủng lại nói.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đang đứng tại cổng thành Cát Thuỷ, kinh dị là hắn vậy mà bắt gặp lấy người quen.

"Tây phó môn chủ, không phải ngươi đã gia nhập Dị Tông?"

Người chủ động bắt chuyện cũng một phó môn chủ Thanh Tuyền Môn lúc trước, chính là Âu Thành.

Còn nhớ ngày đó tại bến thuyền Cát Thuỷ, Âu Thành bị Ba Lạc Na Trát đánh nát bốn cái Mệnh Chủng, mà hiện trạng hắn cũng chỉ còn bốn cái Mệnh Chủng, tình cảnh rất phụ lòng người.

Đã mười mấy năm trôi qua Âu Thành cũng không có khôi phục được thực lực, nói rõ loại chiêu thức điệp gia chân khí của Ba Lạc Na Trát rất lợi hại, nếu không có đại cơ duyên, cả đời này cũng đừng nghĩ trở lại.

Thanh Tuyền Môn đã không còn, Âu Thành lại rớt xuống tình cảnh mười phần là bị chà đạp, nói thế nào Hạo Thiên Kiếm Tông cũng có phần trách nhiệm, làm sao ra nông nỗi như thế này?

"Âu huynh, những năm này ngươi lăn lộn ra chuyện gì, làm sao thê thảm như vậy?"

Vốn dĩ Âu Thành là phó môn chủ, khí độ cùng tâm tính không phải hạng người tầm thường có thể đánh đồng, nhưng Âu Thành trước mắt này không hơn không kém chỉ là một tên tóc tai bù xù, quần áo cũng chẳng buồn chỉnh chu lên, ngay cả túi trữ vật nơi hông đều bị biến dạng, lấy dị lực của Mạc Thiên Cổ Trường Tồn bây giờ, đều có thể nhìn ra bên trong không có gì đáng giá.

Càng để ý là chủ đạo thành Cát Thuỷ cũng chủ yếu dừng ở tu vi Khai Mạch cùng Thải Bổ, tầng lớp Mệnh Chủng đã thuộc về cao giai, Âu Thành không ra dáng Mệnh Chủng, ánh mắt người khác tới lui trên người hắn cũng tràn đầy đáng thương.

Âu Thành một hơi nhận ra 'Tây Đường Dân' nhiều năm không đến thành Cát Thuỷ, đắng chát nói:

"Thanh Tuyền Môn bị diệt môn..."

Hắn không có nói hết, nhưng giữa giải tán cùng diệt môn, cái sau so với cái trước càng nhất định có ẩn khuất mà Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không biết.

Phải biết Thanh Tuyền Môn nhiều đời phụ thuộc Hạo Thiên Kiếm Tông, cho dù nguồn nước bị Huyết Hoá, cho dù Thanh Tuyền Môn đã hoàn thành sứ mệnh của mình, cùng lắm là giải tán môn phái, làm sao phải chịu cảnh diệt môn?

Ánh mắt Mạc Thiên Cổ Trường Tồn tất nhiên nhìn một có thể thấu nhiều thứ trong đó, Âu Thành không c·hết, càng có thể dùng thân thể tàn tạ trụ lại thành Cát Thuỷ, nói rõ người diệt đi Thanh Tuyền Môn không phải là Hạo Thiên Kiếm Tông.

Mà Hạo Thiên Kiếm Tông cũng không có ý giúp Âu Thành, chỉ sợ người diệt Thanh Tuyền Môn cũng không đơn giản.

"Đi theo ta."

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn sẽ không để Âu Thành nói chuyện nguyên cớ giữa đường, mặc dù đây cũng là lần đầu tiên hắn đi vào thành Cát Thuỷ, nhưng lấy sơ niệm khủng bố của mình, đã sớm nhìn ra khách lâu xa hoa bậc nhất trong thành.

Mộng Đường Khách.

Âu Thành đã từng đi qua Mộng Đường Khách, lấy hắn hiểu về Tây Đường Dân, người này hành sự vô cùng cẩn thận, càng không chịu đi ra ngoài nhiều để gặp người, hiện trạng lại mang hắn đến nơi này, quả thật có chút không hiểu.

Tại Tây Đường Dân thuê xuống hai phòng đơn, càng là phòng lớn nhất bên trong, cũng qua Âu Thành chỉnh lý xong bộ dáng bẩn thỉu, một bàn rượu thịt lớn đã được bày trong phòng Tây Đường Dân.

Âu Thành có chút không quen con người này, chỉ có thể tự giễu:

"Tây huynh, thế sự đổi, con người càng đổi."

Hắn đi cùng Tây Đường Dân, càng để mọi việc cho Tây Đường Dân tự tiện sắp xếp, không có nghĩa là có ý dựa dẫm vào Tây Đường Dân thay hắn hoặc là thay Thanh Tuyền Môn đòi lại một cái công đạo.

Hắn biết Tây Đường Dân không gánh lên nổi chuyện này.

Tây Đường Dân từ tốn nói:

"Âu huynh, chúng ta làm tu sĩ vì cái gì? Đều là vì tự thân a.

Ta đã đầu nhập Dị Tông, ngươi hà cớ lấy Thanh Tuyền Môn ra làm một cái lý do?"

Có lẽ Tây Đường Dân nói đúng, làm người không thể quá lý tưởng hoá cái gọi là trách nhiệm, suy cho cùng Âu Thành hắn còn nói chuyện Thanh Tuyền Môn, không thể nào là đang luyến tiếc cái chức vị phó môn chủ cùng bảo hộ của Hạo Thiên Kiếm Tông.

Nhưng thế sự cùng lòng người là vậy, không thể mãi lấy Thanh Tuyền Môn ra làm một cái lý do. Cả hắn, cả Tây Đường Dân, nhất định không phải hạng người sống c·hết cùng Thanh Tuyền Môn.

Tây Đường Dân nhìn ra điểm này, càng nói rõ Tây Đường Dân hiểu về Thanh Tuyền Môn.

Sứ mệnh của Thanh Tuyền Môn là Cống Thanh Thuỷ, nhưng có thể dính lên bố cục của Cổ Môn, sao có thể dễ dàng bị loại khỏi vòng xoáy chỉ vì cái cớ diệt môn?

Âu Thành hiện tại mới biết tâm tư của Tây Đường Dân không đơn giản, chỉ có thể thừa nhận:

"Đều bị Tây huynh nắm lấy then chốt, nhưng chuyện Thanh Tuyền Môn bị diệt môn là thật, còn chuyện ta có ý điểm lên Thanh Tuyền Môn, cũng là muốn mượn Tây huynh một cây đao."

Chương 126: Mượn một cây đao