Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Lạc Tôn

Unknown

Chương 18: Lần Đầu Gặp Gỡ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Lớp Hoàng Kim, Học Viện Ám Tinh


Vóc người cực kỳ đầy đặn nhìn có chút không phù hợp với tuổi của nàng, nếu không nhìn mặt mà nói, rất có thể sẽ bị cho rằng là một cô gái trưởng thành, thân thể đầy đặn bốc lửa đối lập với tính cách lạnh lùng kia của nàng lại càng hấp dẫn thêm nhiều ánh nhìn của đám nam nhân và Phạm Thái Huyền cũng không ngoại lệ. Trên người phóng thích ra cái loại băng lãnh tràn đầy tử tịch làm cho kẻ khác rất khó thích ứng.

“Thật không ngờ ngươi lại thật sự là nam nhân. Ta là Tiểu Băng, còn đây là Tiểu Diễm, không biết quý danh của ngươi là gì?”

Trước mặt Phạm Thái Huyền chính là một hồ nước nhỏ, ở giữa có một hòn đá to lớn vô cùng. Hòn đá này thậm chí còn cao đến hơn mười thước, bên trên được khắc to hai chữ Ám Tinh. Xung quang mỏm đã là những tia nước dội ngược lên, tạo nên một đài sen bằng nước hoàn mĩ.

Phạm Thái Huyền nghe vậy cũng không dám ý kiến, ngượng ngùng cười trừ rồi tăng thêm tốc độ chạy thẳng về lớp hoàng kim.

Nói rồi, nàng quay về phía Phạm Thái Huyền cúi người: “Ta thay mặt Tiểu Diễm xin lỗi tỷ tỷ!”

“Các em còn định câu giờ ở đây đến bao giờ nữa. LÊN NHẬN LỚP!!!”

Tiếng gọi này như kéo Phạm Thái Huyền từ trong tâm thức trở lại, hắn giật mình, bước chân cũng theo đó bị hụt một nhịp.

Nhưng Tiểu Diễm lại không muốn nghe những lời này, nàng quả thực không tin. Bởi đây là cách làm rất bình thường, trung bình khi muốn sử dụng thuật giả kim thì cần phải vẽ vòng tròn chuyển hóa, mà việc vẽ vong tròn chuyển hóa này quả thật không đơn giản, phải vẽ cho thật chính xác và rõ nét mới có thể hoạt động. Còn tên này thì sao chứ? Hắn chỉ chạm nhẹ vào miếng kim loại thôi đã có hiệu quả rồi, đừng nói là gian lận đấy chứ?

Cửa vừa mở thì một vật thể vô cùng nhỏ bé bay tới trước mặt hắn với tốc độ cực cao. Với tốc độ này, hắn chắc chắn có thể nhìn thấy rõ ràng là đồ vật gì. Tuy nhiên với tốc độ này thì quả là nhanh quá đi nha, dù mắt có bắt kịp được nhưng thân thể này vẫn là quá chậm chạm. Hắn nhanh chóng bị vật thể kia đánh trúng.

Người vừa nói hẳn là vị cô nương tên Tiểu Băng lúc đầu Phạm Thái Huyền gặp ở ngoài quảng trường Ám Tinh học viện. Nàng quay sang nói với hắn

Học viện Ám Tinh không chỉ vẻ ngoài hoành tráng, mà kết cấu bên trong cũng vô cùng nổi trội. Nhìn qua, đa số các tòa nhà đều được xây dựng theo màu chủ đạo là màu trắng, đồng phục của học viên cũng vô cùng bắt mắt, gọn gàng.

Tiếng va chạm vô cùng lớn, thậm chí các đồng học tương lai của hẳn còn có thể nghe rõ mồn một.

Phạm Thái Huyền từ từ mò dậy, rõ ràng chỉ là một viên phấn mà lực ném ra lại mạnh như vậy. Hắn cảm thấy vùng trán mình có hơi nhức nhức. Dẫu sao hắn cũng là phá thể tầng năm mà lại bị choáng váng chỉ vì ném phấn, quả thực là có hơi khó tin. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tất nhiên là Phạm Thái Huyền chẳng hề quan tâm. Đẹp cái gì chứ? Đẹp với các ngươi chứ có đẹp với ta đâu!

Đột nhiên, âm thanh đó lại vang lên lần nữa: “Còn không mau vào!”

Đang lúc còn chìm đắm trong kiến trúc mê hồn của Ám Tinh thì từ phía sau Phạm Thái Huyền lại xuất hiện một âm thanh quen thuộc.

Nhưng dù sao nhìn các thiếu nữ ngượng ngùng vẫn tốt hơn nhiều so với đám nam tử kia. Phải ngày ngày nhìn cái ánh mắt thèm muốn da thịt của bọn hắn quả là buồn nôn hết sức.

“VÀO LỚP!!!”

Thậm chí, hắn vì là Phá Thể Cảnh nên có thể nghe rõ ràng những gì bọn chúng to nhỏ:

Mặc dù hắn đã từng bị miểu sát một lần rồi, nhưng quả thực là đến khi c·h·ế·t hắn cũng chưa trải qua cái nỗi sợ vô hình này, bởi lẽ toàn bộ cơ thể hắn lúc đó đã không còn cảm giác gì nữa, tê dại chờ đón cái c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng hơi chớp mắt, hỏi lại một lần nữa: “Thật không?”

Chương 17: Lớp Hoàng Kim, Học Viện Ám Tinh

Phạm Thái Huyền hai mắt sáng rực, như tìm được đường sống cho mình, hắn vội vàng cảm ơn rồi dồn sức chạy thẳng vào trong, không thèm để ý đến những kẻ xung quanh.

Nói rồi hắn quay mặt về hướng âm thanh vừa rồi, vội vàng chạy đi. Trước khi biến mất hắn còn thoang thoảng nghe thấy giọng nói Tiểu Diễm: “Hừ, đồ sắc lang.”

“Này. Hắn là nam nhân thật đấy!”

Lúc này hắn mới để ý kĩ lại, hai nữ nhận này vẻ ngoài quả thực là giống như tên gọi.

Hắn lúc này mới từ từ mở rõ tầm nhìn, trước mặt hắn là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt góc cạnh, hàng lông mày thẳng tắp và cặp môi lúc nào cũng giống như được mím chặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn khiến hắn không khỏi run lên vài cái.

“Nhưng mà tỷ...” Đang lúc định nói tiếp thì một âm thanh băng giá cắt ngang lời nói Tiểu Diễm.

“Ta từng nghe một câu. Nam nữ quan trọng đ...”

“Ta tên Tiểu Diễm, vừa nãy tỷ thật tuyệt, tỷ làm thế nào qua bài kiểm tra kia nhanh như vậy?”

“Sư phụ bình tĩnh đi ạ... haha... haha...” Phạm Thái Huyền khẽ rùng mình, nhẹ nhàng mở cánh của trước mặt ra.

“Sao hắn lại có gương mặt thánh nữ như vậy được nhỉ?”

Âm thanh này vừa nhẹ nhàng cũng vừa băng lãnh nhàn nhạt.

Đương nhiên hắn không hề biết chuyện này, càng đừng nói là hắn có các thiên phú mạnh mẽ khác như uy lực gia kim vượt bậc hay ngộ tính cao cấp, hắn chỉ đơn thuần là học cấm thuật chứ không phải là giả kim thuật. Nhưng học cấm thuật dễ dàng như thế hẳn cũng được coi là một loại thiên phú đi!

Khác với vẻ mặt cau có lúc đầu, vì sư phụ ghi danh kia bây giờ lại hớn hở hơn hẳn, vui vẻ đáp: “Được chứ, ngươi cứ vào trong, mọi người sẽ giúp đỡ ngươi.”

“Chuyện của người ta, muội để ý làm gì?”

“Thật”

“Vị sư phụ này, ta có thể vào được chưa?”

“Diễm nhi! Không được vô lễ!”

Lớp hoàng kim là một trong những lớp học trọng điểm của học viện, trong lớp hoàng kim không hề có sự phân biệt về niên khóa, chỉ cần là có thiên phú thì đều được vào lớp hoàng kim. Mà Phạm Thái Huyền lại được tuyển thẳng vào lớp hoàng kim hẳn phần lớn là do đống cấm thuật mang lại.

“A... cái này...”

“Binh”

“Soái ca tỷ tỷ, đợi ta với!!!”

Phạm Thái Huyền lúc này lại càng ngạc nhiên, đừng nói là người này từ đầu đã luôn ở trong lớp này đấy chứ? Thế thì làm sao biết được vị trí của hắn được, thậm chí bản thân hắn còn không cảm nhận được dao động của huyền khí quanh căn phòng.

Phạm Thái Huyền khẽ gật đầu, hai mắt lim dim, làm ra bộ dạng vô cùng mãn nguyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

“A.” Hắn hơi gãi đầu một chút, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ đơn giản là vẽ một vòng tròn giả kim và thực hiện chuyển hóa thôi mà! Đâu nhất thiết phải ngạc nhiên thế chứ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Phạm Thái Huyền!” Phạm Thái Huyền tuy đã cảm thấy tốt hơn nhưng quả thực hắn vẫn không chịu nối sự trêu chọc của Tiểu Diễm, giữa mi tâm vẫn nhíu xuống, làm ra vẻ mặt khó chịu.

Đột nhiên một tên trong nhóm cướp lời: “Suỵt. Ở đây đông người, nhưng mà... hê hê hê...”

Phạm Thái Huyền nghe xong thì không khỏi rùng mình. Không lẽ mấy tên này muốn hoa cúc mình được nở rộ ấy chứ?

Phạm Thái Huyền giật mình, chầm chậm đưa tay lên gãi đầu, ngượng ngùng.

“A...” Phạm Thái Huyền sợ hãi, phần tóc gáy theo phản xa dựng đứng lên, mồ hôi trên trán cũng theo đó mà chảy xuống. Người này đúng là có hơi đáng sợ nha!

Hắn nghĩ bụng liền nhanh chóng kéo áo lên, gương mặt tối sầm, toàn bộ vùng gò má xám lại, tái nhợt không còn giọt máu. Tay phải vô thức lấy ra chiếc mặt nạ đeo lên trên mắt nhằm che đi khuôn mặt thanh tú của mình.

Đột nhiên một giọng nói đanh thép đã lôi Phạm Thái Huyền đang trong cơn mê muội trở về. Hắn vội vàng để ý đến nét mặt Tiểu Băng và Tiểu Diễm thì thấy hai nàng một người đỏ mặt quay đi, hẳn là Tiểu Băng đã hơi cảm thấy xấu hổ và Tiều Diễm lại máu huyết sôi trào bừng bừng nhìn hắn.

Hắn cố gắng gượng cười rồi vội vàng nói mấy câu cho qua chuyện: “Ahaha... Ahaha... Xin lỗi hai vị, ta đi trước!!!”

“Phụt...” Hắn vội quay người ra sau, ánh mắt nhìn qua có vẻ không mấy chút thân thiện, âm u nói: “Ta nói rồi! Ta là một gã nam tử.”

Tiểu Băng thì rất lạnh lùng, nàng có cặp mắt ưng sắc bén, lạnh lẽo như cực bắc. Sống mũi cũng rất cao, tổng thể gương mặt đều mang một vài nét góc cạnh sắc xảo. Nàng có mái tóc xoăn bồng bềnh, nhìn qua như những đám mây vàng nhạt. Làn da trắng mịn cùng dáng người nàng cũng tầm như Phạm Thái Huyền. Nhưng là, vị thiếu nữ tên Tiểu Băng này lại mang cho người ta một cảm giác khác với những người khác.

Phạm Thái Huyền có chút khó hiểu, chẳng phải đề thi này rất dễ sao? Chỉ là một thanh chủy thủ thôi mà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Học viện Ám Tinh quả thực còn lộng lấy và xa hoa hơn hắn tưởng tượng, kiến trúc được xây vô cùng tinh xảo, hình dạng chính của các tòa nhà đa số đều mang hình của những búp măng, vững chãi chọc thẳng lên trời. Trên các bức tường còn được phủ kín những hoa văn tử sắc mờ ảo, nhìn tổng bộ kết cấu thậm chí có đôi phần giống với một con cự điểu đang hướng về trời cao.

Còn Tiểu Diễm thì hoạt bát, nàng có mái tóc đỏ thẫm, kéo dài xuống ngang vai làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ gọn gàng, dưới đuôi tóc còn có một gợn sóng mờ nhạt màu vàng kim, mắt ngọc to tròn kết hợp cùng cánh mũi nhỏ nhắn, nhìn qua cực kì đáng yêu. Dáng người nàng nhỏ nhắn, chiều cao cũng thấp hơn Tiểu Băng một cái đầu, nhìn qua như được sinh ra từ quả đào, hồng hào dễ thương khiến ai nhìn vào cũng đều có cảm giác muốn che chở. Chỉ là lời nói của Tiểu Diễm lại không được dễ thương như thế.

Ngay lúc mặt nạ vừa đeo xong thì cả đám nam nhân cùng nữ nhân hò hét liên hồi. Phạm Thái Huyền thấy không ổn liền quay sang giáo viên báo danh.

Đang lúc máu huyết sôi trào thì vị cô nương tên Tiểu Băng kia tiếp lời khiến Phạm Thái Huyền trong chốc lát nhẹ nhóm đi một chút.

Vị cô nương kia như không nghe những gì hắn nói, thản nhiên chạy tới chỗ Phạm Thái Huyền, nghiêng đầu giới thiệu.

Chớp mắt, một mảnh tường bên cạnh Phạm Thái Huyền nhanh chóng biến đổi, hóa thành một mũi thương chỉ thẳng vào thái dương hắn. “Cho ngươi ba giây.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Lần Đầu Gặp Gỡ