Mênh mông vô tận, đầy rẫy vô ngân, hùng vĩ bất tận, huyền diệu bí ẩn... đó là sự hình dung của tất cả mọi loại sinh vật khi nghĩ đến Hư Vô Huyền Bí.
Đầy trời Hư Vô Cương Phong thổi mạnh như kinh khủng cự thú đang gào thét.
Ở một góc xó xỉnh nào đấy của Hư Vô Huyền Bí đang diễn ra một nghi thức kỳ quái, những tiếng lẩm bẩm cổ quái phát ra từ một toà tế đàn khổng lồ, lẻ loi đứng vững giữa hư không.
Trên toà tế đàn đó đang xếp bằng một người có vẻ ngoài như một người thiếu niên, hắn khép hờ hai mắt, miệng thỉnh thoảng mấp máy, những âm thanh kỳ dị kia là từ hắn phát ra, chúng mang theo những vận luật kỳ diệu, giống như có thứ gì đó đang dần cụ tượng hoá xung quanh toà tế đàn.
Đột nhiên, người thiếu niên ấy chợt trợn to mắt, thét lên.
" Cuối cùng thì cũng đến lúc này, ha ha. "
" Tạm biệt Hư Vô, lão tử sắp có thể về nhà! "
" Ha ha, ta chờ đến ngày này thật sự là quá khổ rồi! "
Người thiếu niên này cười to như điên dại, nụ cười của hắn thỉnh thoảng tràn đầy chua chát, rồi cũng thỉnh thoảng mang theo chờ mong và hi vọng, bất chợt cũng kèm theo một chút giải thoát, hắn đã quá nhớ quê hương.
Hắn tên là Vương Huyền, cuộc đời của hắn nếu như có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết thì nó cũng sẽ hết sức ly kỳ.
Năm Vương Huyền 20 tuổi, tràn trề đấu chí bước vào xã hội để thực hiện những ước mơ và khát khao cháy bỏng đang rực lửa trong lồng ngực của mình, nhưng đổi lại cho hắn là những đòn roi đắng chát của xã hội hiện thực, hắn nhận ra mình vẫn còn quá non nớt so với xã hội.
Nhưng tuổi trẻ Vương Huyền vẫn còn đó những nhiệt huyết cháy bỏng, hắn không chịu buông bỏ ước vọng của mình, vẫn cứ chăm chỉ cố gắng không ngừng, nỗ lực vươn lên trên mọi hoàn cảnh, lúc người khác đang nghỉ thì hắn cũng vẫn còn đang nỗ lực, Vương Huyền tin tưởng chỉ cần mình không bỏ cuộc thì ngày mai mọi thứ đều sẽ tốt.
Mộng tưởng tuyệt vời là thế, nhiệt huyết ngập trời là thế, nỗ lực trả giá là thế... nhưng đền đáp Vương Huyền cũng chỉ có những lời tự an ủi của chính bản thân mình.
Tuyệt vọng! Nghi ngờ sự tồn tại của bản thân là gì?
Hằng đêm lau nước mắt và suy ngẫm lung tung khiến hắn bước lên một con đường không lối thoát.
Vương Huyền đã đưa ra một quyết định ngu ngốc nhất đời của mình đó là buông bỏ hết thảy, xã hội này quá tàn khốc đối với một người thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết như hắn, sự cô độc bất lực bao vây lấy tâm linh yếu ớt của một chàng trai trẻ không có người thân và gia đình.
Tự sát!
Đó là những gì mà tuổi trẻ Vương Huyền đang nghĩ lúc này, hắn cảm thấy bản thân mình quá mệt mỏi và bất lực, không nhận rõ được ý nghĩa tồn tại của bản thân cộng thêm những áp lực vô hình đến từ xã hội, đã trở thành một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà trong tâm linh yếu ớt của Vương Huyền.
Vương Huyền thả rơi tự do bản thân ở một độ cao hơn ngàn mét, hắn cứ ngỡ rằng mình đã sẵn sàng để buông bỏ tất cả mọi thứ.
Nhưng gió rét mây gào khiến cho tinh thần của hắn thoáng một cái tỉnh táo, Vương Huyền thầm hối hận quyết định nông nổi của bản thân, hắn cảm thấy mình quá nghĩ quẩn, quá ngu muội và yếu đuối.
Một thoáng tỉnh táo khiến Vương Huyền biết bản thân mình vẫn còn muốn sống, hắn không muốn cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này, ham muốn sống còn xâm chiếm hết cả thể xác lẫn tinh thần hắn, chưa bao giờ Vương Huyền cảm thấy mình có thể tham sống sợ chết như lúc này.
Nhưng khi hắn ý thức được việc như thế thì nó đã trở nên quá muộn, Vương Huyền hối hận cũng đã không còn kịp.
Bất lực, hắn chỉ đành cầu nguyện cho bản thân nếu như có kiếp sau thì hãy cố gắng sống tốt hơn bất cứ ai, không bao giờ dại dột như lúc này, cũng không thể để tâm linh của chính mình phải yếu đuối như thế thêm một lần nữa.
Gió lạnh vẫn cứ gào thét phả thẳng vào mặt của Vương Huyền, hai giọt nước mắt hối hận chảy dài theo khoé mắt của hắn.
Bỗng nhiên điều bất ngờ xảy ra, không biết có phải những ý nghĩ lúc ấy của Vương Huyền cảm động trời xanh hay không.
Một cái hắc động đúng lúc xuất hiện ở trên quỹ đạo rơi tự do của hắn.
. . . . .
Khi mở mắt ra thì Vương Huyền đã phát hiện mình đang ở một thế giới mới hoàn toàn xa lạ, và bản thân hắn vẫn còn sống khoẻ mạnh, lúc này đây hắn cuống cuồng mừng rỡ, ra sức khóc ròng như một đứa trẻ.
Sau khi khóc rống phát tiết một hồi, cuối cùng hắn đã lấy lại bình tĩnh, trải qua sơ bộ tra xét thì Vương Huyền biết bản thân mình đã may mắn thông qua vết nứt Hư Vô xuyên không đến một thế giới khác, nơi này là một thế giới nhỏ sở thuộc Hư Vô Hỗn Loạn.
Nhưng điều đó vẫn chưa hết, ở nơi này có tồn tại sức mạnh siêu tự nhiên, nó giống như những tiểu thuyết ly kỳ huyền huyễn mà Vương Huyền thường hay đọc trước kia.
Khi Vương Huyền biết được những việc này thì nhiệt huyết trong thâm tâm hắn lại một lần nữa được đốt cháy, và lần này thì nó cháy còn rạo rực hơn bao giờ hết.
Vương Huyền hắn cũng muốn nắm trong tay sức mạnh siêu phàm, làm chủ vận mệnh bản thân, sống một cuộc sống vui tươi khoẻ mạnh, vô ưu vô lo.
Thời gian cũng thấm thoát thay đổi, Vương Huyền ngày càng đi xa và trưởng thành, từ sức mạnh cho đến tâm trí, từ giọng nói cho đến mọi cử chỉ hành động.
Nhưng đặc biệt nhất vẫn là tâm trí trưởng thành, hắn không còn là một thiếu niên ngây ngô yếu ớt, chỉ chịu một chút đả kích thì đã muốn tự sát như ngày xưa nữa.
Nhưng càng trưởng thành, càng đi xa, càng lớn mạnh thì bản thân Vương Huyền cũng càng nhớ nhà, nhớ quê hương của chính mình, hắn luôn muốn được một lần trở về và tiếp tục những mộng tưởng vẫn còn dang dở của bản thân.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, phút chốc đã trôi qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên, Vương Huyền cũng gần đi đến đỉnh cao của bản thân mình.
Cũng chính vào ngày này, hắn đã thành công mời được rất nhiều bằng hữu của mình thiết kế một toà tế đàn có thể trợ giúp hắn một lần nữa đả thông Hư Vô, quay trở về thế giới lúc trước.
Quê hương đang từng bước tới gần và hiện ra trong tầm mắt của Vương Huyền, hắn lại một lần nữa xúc động.
" Sau bao nhiêu năm cố gắng thì trái ngọt cuối cùng cũng đến rồi sao! "
" Cảm giác thật là háo hức và chờ mong! "
Mặc dù bản thân cũng đã được xem như một lão quái vật sống vô số năm rồi, nhưng Vương Huyền vẫn không kìm được cảm xúc của chính mình khi biết được bản thân sắp một lần nữa được trở lại quê hương.
Nghi thức xuyên không cũng sắp đến hồi cuối, Vương Huyền bắt đầu nghiêm mặt lại, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm những câu chú kỳ quái, âm luật kỳ diệu tác động đến quy tắc của Hư Vô, kéo theo những dòng chảy năng lượng đặc biệt dần hình thành nên một cánh cổng to lớn.
" Tới! Tới! Tới! "
Vương Huyền kích động lẩm bẩm.
Cánh cổng được tạo nên từ quy tắc và năng lượng của Hư Vô dần dần xuất hiện ngay trước mặt của Vương Huyền.
Trên cánh cổng mọc đầy chằng chịt những ký tự huyền ảo ẩn chứa chí lý vô tận, mang đầy cảm giác của thời gian năm tháng, ngoại hình của nó giống như những cổng thành của những bộ truyền hình cổ trang, bởi vì nó được tạo nên theo trí tưởng tượng của Vương Huyền.
Bây giờ chỉ cần hắn khẽ đẩy nhẹ cánh cửa là có thể hoàn thành một bước cuối cùng của nghi thức, đó chính là xuyên không.
" Cuối cùng thì thời khắc này cũng đã đến, bản thân ta đã kìm nén quá lâu. "
Ngay lập tức, Vương Huyền không nói hai lời đẩy ra cánh cổng rồi bước vào đó, hắn đã chờ đợi quá mức sốt ruột, mà hắn cũng ít còn gì để vương vấn ở Hư Vô nữa.
Ngay khi Vương Huyền bước vào, cánh cổng cũng dần sụp đổ, thân hình của hắn cũng đi theo mờ nhạt và dần dần biến mất, chỉ còn lại một toà tế đàn trơ trọi giữa hư không vô tận, kèm theo những tiếng gió rít gào không hồi kết.
" Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, không biết thế giới cũ đã thay đổi thành như thế nào. . . " Vương Huyền thầm nghĩ.
Sau khi bước vào cánh cổng thì tầm mắt của Vương Huyền xuất hiện một mảnh trắng xoá mênh mông, hắn cũng dần dần đi theo mất đi ý thức.
. . . . .
Vũ Trụ, Thái Dương Hệ, Trái Đất, Thành Phố Hà Xuyên.
Lúc này đang là thời gian đêm khuya, nhà nhà đang an giấc nồng.
Trong một ngôi biệt thự xa hoa lộng lẫy, ánh đèn sáng chiếu phá màn đêm tĩnh mịch, một tiếng sấm không mưa xẹt ngang bầu trời.
" Oa oa oa... "
Tiếng trẻ con văng vẳng từ trong ngôi biệt thự xa hoa ấy truyền ra, đánh vỡ màn đêm yên ắng.
Tiếp theo đó là một âm thanh hữu lực cứng cáp của một người đàn ông truyền đến, nhưng nếu như cẩn thận nghe rõ, thì âm thanh đó còn mang theo một chút hốt hoảng bối rối, rồi lại không kém sự vui mừng.
" Hạ sinh thành công rồi sao! "
Một giọng nữ trong trẻo đáp lời.
" Đúng vậy, đã hạ sinh thành công. "
" Là một bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh. "
" Ha ha, tốt tốt tốt. " Người đàn ông ấm áp cười to, liên tục nói ba tiếng tốt, chứng tỏ tâm trạng của bản thân hắn hiện tại đang rất là cao hứng.
" Nếu đã là bé trai thì sau này gọi nó là Vương Huyền đi. "
" Tốt, vậy thì gọi là Vương Huyền vậy. " Người phụ nữ cũng đi theo mỉm cười nói.
. . . . .
Mười ngày sau.
" Lão Vương, nhà lão Lạc cũng vừa hạ sinh một đứa bé gái, hắn nói muốn cho con gái của hắn đính hôn với Vương Huyền nhà chúng ta. "
" Ngươi nghĩ như thế nào ? " Giọng nữ lại vang lên trong ngôi biệt thự xa hoa ấy.
Người đàn ông kinh ngạc: " Nhà lão Lạc sao? Hắn thế mà sinh được một nữ nhi à! "
" Hừm. . . đính hôn thì cũng được thôi. " Hắn trầm ngâm suy tư.
" Để ta đi tìm hắn bàn bạc kỹ lưỡng hơn, sẵn tiện cũng xem xét con dâu tương lai như thế nào. " Tiếng mở cửa và tiếng bước chân vang lên, người đàn ông lúc này đã đi xa.
. . . . .
" Vương Huyền, ngươi đi chậm một chút không được hay sao? " Một bé gái nhỏ nhắn dễ thương đang hướng một bé trai đi phía trước nói.
Vương Huyền: " Lạc Tuyết Linh à, đây là ngươi không hiểu, nếu như ta tới trễ thì sợ là không có chỗ để ngồi mất. "
" Quán phở bò rất là đông khách đấy! "
" Ngươi cũng đừng thong thả như vậy nữa, nếu như mà tới trễ đến lúc đó không có gì để ăn thì phải về nhà đó. "
Nói xong, bé trai chạy tới nắm tay bé gái, rồi cả hai cười đùa hí hửng dần chạy đi xa, dòng người chen lấn ồn ào náo nức, tiếng xe cộ inh ỏi náo động khắp phố phường, hình ảnh hai đứa bé khuất dần phía cuối góc phố.
. . . . .
【 Cầu đánh giá, cầu đề cử ủng hộ, cầu tương tác biểu cảm, nếu có thể tặng quà ném gạch để tạo động lực cho tác càng tốt, xin cảm ơn! 】
0